Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 94: Gã khồng lồ Một mắt

Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ

Chương 94: Gã khổng lồ một mắt

- ---o0o----

Tác giả: Miên Lý Tàng Châm

Bạch Vô Thiên rời khỏi hang động mà hắn và Tống Thanh Loan đã nghỉ ngơi suốt mấy ngày nay. Hiện tại, tiết trời bên ngoài đã bớt lạnh dần, nhưng những bông tuyết đẹp đẽ vẫn không ngừng chao lượn trong không trung, một vài bông còn đọng lại trên mái tóc dài đen mượt của Tống Thanh Loan. Cô như đứa trẻ hưng phấn đưa tay vuốt nhẹ bông tuyết trắng xóa trên tóc mình xuống, khẽ nói:

- Tuyết thật đẹp, nhưng cũng thật lạnh… Này Bạch huynh, huynh nói có đúng không?

Khuôn mặt Bạch Vô Thiên lạnh như băng, đôi mắt hắn nhìn về phía xa xăm, trong hai con ngươi lộ ra vẻ hờ hững. Hắn không trả lời Tống Thanh Loan, chân khẽ động, bước nhanh tới phía trước. Cách cư xử này của Bạch Vô Thiên đối với Tống Thanh Loan đã kéo dài suốt mấy hôm nay. Đến nỗi từ việc biết ơn hắn, Tống Thanh Loan lại chuyển sang vô cùng bất bình với hắn. Cô hậm hực dậm chân, vứt bông tuyết trắng xóa kia xuống đất, vội vã bước theo hắn.

Trong bầu trời đầy gió tuyết, Bạch Vô Thiên và Tống Thanh Loan không ngừng bước đi. Đôi mắt Bạch Vô Thiên không một lần nhìn lấy Tống Thanh Loan, hắn cứ lặng lẽ quan sát mọi vật xung quanh, dù chỉ một tấc đất cũng không bỏ qua. Tống Thanh Loan không hiểu Bạch Vô Thiên làm vậy để làm gì, cô hỏi:

- Này, có phải huynh nghi ngờ nơi đây là ảo cảnh do một trận pháp rất lớn tạo thành, nên muốn tìm sơ hở của nó phải không?

- Ừ!

Đây là câu đáp duy nhất của Bạch Vô Thiên. Gã cứ như khúc cây chẳng thèm đả động tới Tống Thanh Loan, chỉ xem cô giống như cái bóng của chính mình. Tống Thanh Loan đã phục hồi sức lực, tính cách đanh đá hiếu thắng cũng trở về. Thân hình cô nhanh như một cơn gió lướt tới chặn trước mặt Bạch Vô Thiên, nói:

- Tại sao ngươi lại hờ hững đến thế? Ta đắc tội gì với ngươi à? Nếu như ngươi không muốn ta đi theo thì cứ nói lên một tiếng, bản cô nương sẽ lập tức rời đi ngay!

- Ừ. Tùy cô.

Bạch Vô Thiên đáp nhẹ, tiếp tục làm công việc của mình. Hờ hững, lạnh lùng như đã ăn vào máu thịt, trở thành cách sống của hắn. Trên cuộc đời này, ngoại trừ cha mẹ tkính mên, cô em gái thân yêu Trần Tư Tư thì thật sự chẳng còn một ai đáng để hắn bộc lộ tình cảm ra ngoài mặt nữa.

- Ngươi! Ngươi thật sự muốn ta tức chết sao? Ta biết tu vi ngươi cao cường, nhưng cũng chớ nên kiêu ngạo như vậy chứ?

- Hả?

Trong lúc Tống Thanh Loan đang tức giận luyên thuyên không ngừng, thì Bạch Vô Thiên kêu lên như vừa tìm thấy gì đó. Hắn quỳ một chân xuống dưới mặt đất, đưa tay xoa xoa tách đống tuyết trắng ra. Vừa rồi trong lúc vô tình, Bạch Vô Thiên đã thoáng nhìn thấy một tia sáng vàng mong manh chiếu lên từ dưới chỗ mặt đất này.

- Tên đáng ghét kia? Tại sao ta lại gặp phải một tên đáng ghét như ngươi chứ? Tuy ngươi mạnh hơn ta, nhưng đừng nghĩ ta sợ ngươi. Có giỏi thì cùng bản tiểu thư đánh nhau ba trăm hiệp!

Chỉ sau vài động tác xoa xoa, một chiếc hộp gỗ màu đen đã lộ ra dưới ánh mắt của hai người Bạch Vô Thiên và Tống Thanh Loan. Tống Thanh Loan kinh ngạc hỏi:

- Thứ gì vậy?

- Theo ta nghĩ, đây chính là chìa khóa giúp chúng ta thoát khỏi hiểm cảnh này.

Bạch Vô Thiên đáp. Nói xong hắn cầm chiếc hộp gỗ xoay tới xoay lui, liền phát hiện ra trên mặt trước hộp gỗ có khắc một chữ “Tiếu” màu vàng, tia sáng lúc nãy ắt hẳn cũng là từ chữ Tiếu này phát ra.

Tống Thanh Loan thấy vậy thì đắc ý nói:

- Ngươi thấy không? Ngay cả bí cảnh này cũng không chịu nổi gương mặt lúc nào cũng cứng đơ của ngươi, mà muốn ngươi chịu cười lên một tiếng.

Bạch Vô Thiên cũng nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu. Trong lòng hắn đang suy nghĩ xem chữ “tiếu” này có dụng ý gì, hay là giống như Tống Thanh Loan nói, bí cảnh này muốn hắn cười lên một tiếng.

Tống Thanh Loan nói:

- Sao nào? Có định thử cười một lần hay không? Một nụ cười cũng đâu mất mát gì, hơn nữa lại còn khiến ngươi trở nên vô cùng đẹp trai đấy.

Bạch Vô Thiên hừ lạnh đáp:

- Không cần. Muốn biết thì chi bằng cứ mở chiếc hộp này ra, bên trong ắt có giấu huyền cơ.

Nói xong, Bạch Vô Thiên lần tay gỡ chốt chiếc hộp. Không ngờ chiếc hộp này quả thật được mở ra một cách dễ dàng, không vấp phải một chút khó khăn nào. Nhưng thứ chờ đón hắn ở trong đó không phải là huyền cơ, càng không phải là một vật có khả năng giúp hắn thoát ra bí cảnh.

Bên trong đang phong ấn một người tí hon nhỏ xíu.

Khoảng khắc Bạch Vô Thiên vừa mở nắp hộp, thì người tí hon này lập tức phóng ra bên ngoài, thân hình cũng từ từ to lên, chớp mắt đã trở thanh một cự nhân cao đến mấy chục trượng. Gã khổng lồ này có một khuôn mặt dữ tợn, mình mặc áo da thú thời thượng cổ, cái đầu thì trọc lốc, giữa trán có độc nhất một con mắt đang mở to, trừng trừng nhìn về phía Bạch Vô Thiên và Tống Thanh Loan.

- Kẻ bước vào Băng Vực, giết!

Gã khổng lồ một mắt rống lớn, hai cánh tay vạm vỡ đấm thùm thụp vào ngực như một con khỉ đột đang nổi nóng. Đoạn đưa bàn chân to bằng cả căn nhà lên dậm xuống Bạch Vô Thiện và Tống Thanh Loan, khiến hai người vội vã dời đi chỗ khác.

Một tiếng ầm vang lên, dưới mặt tuyết xuất hiện một cái lỗ sâu hoắm, đủ để lấp một con voi đã trưởng thành vào. Tống Thanh Loan kinh hãi vô cùng, nhưng vội vã tế xuất phi kiếm ra, dùng Ngự Kiếm quyết điều khiển phi kiếm bay lên trời đâm vào ngực gã khổng lồ.

Thanh kiếm này vốn dĩ là một pháp bảo rất sắt bén, uy lực cũng rất mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại chẳng thể đâm thủng nỗi lớp da trần trụi của gã khổng lồ. Chỉ nghe gã ta hú lên một tiếng, cúi người đánh một chưởng xuống vị trí mà Tống Thanh Loan đang đứng.

- Cẩn thận.

Thấy Tống Thanh Loan hình như không trốn kịp một chưởng vừa nhanh mà vừa mạnh mẽ này, Bạch Vô Thiên vội vã đẩy cô ta ra, rồi dùng linh lực truyền vào đôi tay, từ dưới đánh ngược lên lại, khiến cho bàn tay của gã khổng lồ một mắt không thể hạ xuống. Giữa bàn tay của gã khổng lồ và Bạch Vô Thiên tồn tại một khoảng cách khá lớn. Lúc Bạch Vô Thien đối chiêu cùng gã khổng lồ, khoảng không nơi này kêu lên từng tiếng rin rít dữ tợn, giống như đang có hàng ngàn chiếc cốc thủy tinh đang bị nghiền nát trong đó. Thấy cảnh tượng này, Tống Thanh Loan không thể giấu nổi cảm xúc mà kinh ngạc thốt:

- Không thể nào? Linh lực của gã mặt lạnh này thậm chí còn lớn hơn linh lực Vô Thập Tam phát ra trong trận chiến với Lâm Tam. Mà Vô Thập Tam đã đạt đến lần áp súc thứ mười hai, không lẽ…

Tống Thanh Loan chợt nghĩ tới một khả năng không tưởng. Việt quốc mấy chục ngàn năm chưa từng có một người nào đủ khả năng chạm đến lần áp súc thứ mười ba, hiện tại, phải chăng Bạch Vô Thiên đã trở thành người đầu tiên? Nghĩ vậy, hô hấp của Tống Thanh Loan cũng trở nên dồn dập, vội vàng quan sát kỹ lại xem những gì mình suy đoán có đúng hay không?

Gã khổng lồ cố gắng ấn bàn tay to của mình xuống đè bẹp Bạch Vô Thiên mà không được, tức giận rú lên một tiếng, thu tay lại, sau đó dùng chân để dậm xuống. Lần này Bạch Vô Thiên không chính diện chống đỡ nữa. Hắn bay mình lên không, tóc đen phấp phới trong gió, tà áo bay phần phật, đưa tay điểm một chỉ về phía ngực của gã khổng lồ.

- Hạo Nhiên Nhất Chỉ, Thiên Địa Hữu Chính Khí!

Theo tiếng quát của Bạch Vô Thiên, một đạo linh lực mạnh mẽ mang theo chính khí bạt ngàn từ đầu ngón tay hắn thoát ra. Tốc độ của đạo linh lực này nhanh tới mức không tưởng, huống hồ còn trong suốt vô hình, khiến người ta khó lòng nhìn thấy nó bằng mắt thường.

Gã khổng lồ hừ lạnh một tiếng, ra vẻ xem thường một chiêu này của Bạch Vô Thiên. Gã đưa bàn tay to bè của mình ra hòng chộp lấy đạo linh lực kia. Nhưng nào ngờ, đạo linh lực kia quả thực quá mạnh, đâm xuyên qua bàn tay của gã khổng lồ khiến gã đau đớn rú lên một tiếng thảm thiết.

Bạch Vô Thiên lạnh nhạt nói:

- Hạo Nhiên Chỉ của Hạo Nhiên Tông là một trong những pháp thuật mạnh nhất Đông Lâm Tinh, chỉ bằng một tên người không ra người, yêu không ra yêu như ngươi mà cũng dám ngăn cản hay sao?

Tống Thanh Loan nghe tới ba từ Hạo Nhiên Chỉ, liền nhớ ra đại ca Tống Nghĩa của nàng từng nói tới công pháp này. Hạo Nhiên Chỉ chính là pháp thuật trấn môn của Hạo Nhiên Tông, một đại tông phái ở tận vùng Thiên Nam Đại Lục xa xôi.

Đông Lâm Tinh chia thành ba đại lục chính: Thiên Nam Đại Lục nằm ở phương Nam, Tiềm Long Đại Lục chính là vùng đại lục bao gồm Việt Quốc, Đại Tấn Quốc, Phần Quốc, Cổ Quốc. Thêm một đại lục nằm ở phương Đông nữa là Đông Hỏa Đại Lục.

Khoảng cách giữa Thiên Nam Đại Lục và Tiềm Long Đại Lục xa như trời với đất, giữa hai đại lục lại tồn tài hàng vạn dặm đại dương, không có tu vi cao cường ắt không thể vượt qua được. Vậy thì làm sao Bạch Vô Thiên lại có được Hạo Nhiên Chỉ, công pháp trấn môn quý báu kia? Tống Thanh Loan không ngừng suy nghĩ, cố tìm một lý do để lý giải chuyện kỳ quái này nhưng không được.

Quay lại trận chiến, đạo linh lực sau khi bắn xuyên qua bàn tay gã khổng lồ một mắt thì lại tiếp tục bắn tới thân thể của y. Có điều, lần này đạo linh lực chỉ ghim sâu trên thân thể gã không lồ mấy tấc, đủ thấy da của gã ta “dày” đến mức nào.

Gã không lồ một mắt hét lớn:

- Kẻ bước vào Băng Vực đều phải chết!

Bạch Vô Thiên chợt nghiêm giọng:

- Chúng ta không thù không oán. Hơn nữa đã cứu ngươi, có thể nào dĩ hòa vi quý, chuyển thù thành bạn được không.

Chẳng ngờ Bạch Vô Thiên tuy đang chiếm thế thượng phong lại chủ động đề xuất ý kiến này. Chỉ nghe gã khổng lồ kia quát lớn:

- Nói nhảm, chính ta tự giam mình vào trong chiếc hộp kia. Ngươi mở chiếc hộp ra cũng đồng nghĩa với việc phá hỏng chuyện tốt của ta! Ta phải giết ngươi!

Bạch Vô Thiên thoáng nhíu mày, ngẫm nghĩ gì đó rồi nói:

- Ngươi đừng lừa ta.

- Ai lừa ngươi? An Cát ta chưa bao giờ lừa ai cả!

Gã khổng lồ một mắt phẫn nộ quát lớn, giống như chuyện “lừa” ai đó là việc gì ghê gớm lắm. Nghe vậy Bạch Vô Thiên nói:

- Ta thấy ngươi rõ ràng là đang lừa ta. Nhìn bộ dáng ngươi không thật thà chút nào.

- Ai lừa ngươi? Còn nói ta lừa ngươi, ta sẽ đập nát ngươi ra thành thịt vụn!

Gã khổng lồ một mắt tên An Cát đã thật sự nổi giận. Tống Thanh Loan đang không hiểu Bạch Vô Thiên muốn chọc giận tên khổng lồ này làm gì, chợt nghe Bạch Vô Thiên lên tiếng:

- Vậy ta hỏi ngươi một chuyện, nếu ngươi trả lời đúng mới là không gạt ta.

- Được, con bà ngươi, ngươi hỏi đi. An Cát ta lấy danh dự Độc Nhãn Tộc xin thề, nếu như trên đời có lừa ai một lần nào thì sẽ bị thiên lôi đánh chết.

- Vậy ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại tự chui vào cái hộp kia?

- Nữ thần xinh đẹp sai ta chui vào trong đó ngủ một thời gian, nếu thấy ai mở cái hộp này ra thì cứ giết hắn.

Nghe vậy, Bạch Vô Thiên bị một phen đau đầu. Còn Tống Thanh Loan đứng bên cạnh lại vô cùng khâm phục tài trí của gã mặt lạnh kia. Vốn dĩ gã mặt lạnh đã sớm quan sát được tên khổng lồ một mắt An Cát là một gã đần, hữu dũng vô mưu, nên đã cố tình khiêu khích, lợi dụng gã.

Bạch Vô Thiên hỏi tiếp:

- Nữ thần xinh đẹp là ai?

- Ta không biết. Nữ thần xinh đẹp tu vi rất cao cường, dường như còn mạnh hơn các Cổ Thần của Tộc ta. Nàng sai ta núp vào trong hộp, nếu giết xong người mở hộp thì hoàn thành nhiệm vụ. Nàng sẽ ban cho ta sức mạnh giống nàng.

Nói đến đây, trên khuôn mặt An Cát xuất hiện vẻ sùng bái sâu đậm.

- Vậy Băng Vực là nơi nào? Chủ nhân của nó có phải là nữ thần xinh đẹp kia, nếu đúng vậy, thì nữ thần kia đang ở đâu? Làm sao ra khỏi nơi này?

Gã không lồ An Cát đưa tay lên xoa đầu, bực dọc nói:

- Khoan, khoan, ngươi hỏi nhanh quá, ta chưa kịp suy nghĩ.

Phải mất một đoạn thời gian khá lâu, An Cát mới lên tiếng:

- Băng Vực chính là nơi này! Nữ thần xinh đẹp cũng chính là chủ nhân. Và nàng đã rời khỏi nơi này từ lâu rồi. Còn cách thoát ra khỏi Băng Vực thì ta không biết. Rồi đấy, ta không nói láo ngươi nhé, nhân danh tộc Độc Nhãn, bây giờ An Cát ta phải hoàn thành lời hứa với nữ thần xinh đẹp, đánh chết tên mở hộp nhà ngươi!

Dứt lời, An Cát lại hùng hổ định lao thân thể không lồ của mình về phía Bạch Vô Thiên, mặt đất cũng rung chuyển dữ dội dưới từng bước chân của y. Chỉ nghe Bạch Vô Thiên lại nói lớn:

- Khoan đã. Ta chính là người do nữ thần xinh đẹp phái đến, ngươi dám giết ta sao?

An Cát sửng người, vò đầu bứt tai, rồi quát lớn:

- Nói láo, nữ thần xinh đẹp không có phái ngươi tới. Khí chất của ngươi và nàng hoàn toàn khác nhau.

- Ta không nói láo. Bạch Vô Thiên ta lấy danh dự của Bạch Tộc vĩ đại ra thề, nếu nói láo nửa lời thì sẽ bị… thiên lôi đánh chết.

Bạch Vô Thiên có chút ngập ngừng khi nói tới hai từ thiên lôi, dường như đang nghĩ tới một tồn tại vô hình chí cao nào đó. Nhưng sau cùng vẫn lấy hết dũng khí nói ra, bởi vì những bí mật ở bí cảnh này có lẽ rất quan trọng với hắn. Hắn tình nguyện mạo phạm thiên uy để biết những việc này