[ĐN Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 46: Nhân loại

" Tại sao lại thế này?" Ultear nghĩ một trăm lần cũng không thể hiểu được... hắn ta tại sao lại có thể kiên cường như thế, trong tình trạng thảm hại hiện tại

Ma thuật không thể thi triển, ma pháp không cách thực hiện, kể cả là Gray có cố rút ngắn khoảng cách giữa họ, cũng không thể gây nên bất cứ một sự thay đổi nào

Liên tục bị đánh ngã và vẫn không ngừng đứng dậy...

Cậu trai ấy vẫn chưa từng một lần thối lui

...

" Tạo hình ma pháp: Bạo Vũ Thất Tinh Trảm!" Cho đến tận khi băng tạo đỏ màu máu cắt qua da thịt

Ánh mắt của Ultear vẫn không thể không kinh ngạc

Cung Thời Gian không thể được thi triển

Sự cố gắng từ đầu đến giờ của chàng trai ấy không hề vô nghĩa...

Bởi vì...

" Ngươi không thể tác động đến vật thể sống đúng chứ?"

Điểm yếu của cô đã hiển nhiên bại lộ

Hắn phát hiện ra... chỉ trong thời gian ngắn như vậy thôi sao...?

Nhưng mình... mình không thể thua!! Cho đến lúc đạt được nó... mình không thể thua bất kỳ một kẻ nào!!!

" Tạo hình ma pháp!!" Đôi con ngươi ngập tràn tàn nhẫn cùng điên cuồng, không chấp nhận thua cuộc

Càng không đồng ý buông bỏ

Ánh mắt Gray không kìm được co rụt lại nhìn người con gái ngay trước mặt cậu hạ thấp trọng tâm của mình

Tư thế quen thuộc ấy...

" Vương miện hoa hồng!!!"

Và những bông hồng băng trong suốt lấp lánh màu phớt hồng...

Đây là điều Gray đã không ngờ tới, nhưng không hiểu sao, cậu lại cảm thấy rất đương nhiên

Cậu bị hất tung lên giữa không trung, rồi nhanh chóng đập người trở lại, chà xát tấm lưng trần trên mặt đất đầy sỏi đá

Ma pháp của cô Ur...

Nội tâm của Gray trở thành một mớ rối mù khi nhìn thấy ma thuật quen thuộc ấy

Và đứa con gái duy nhất của sư phụ cũng có thể sử dụng nó, đó là lẽ tự nhiên mà nhỉ...?

" Im ngay!!!" Nhưng chỉ cần Gray vừa thốt ra suy nghĩ đó của mình, Ultear đã lập tức đánh mất sự bình tĩnh

Cô lao người về phía cậu, băng tạo hình liên tục được kích hoạt

Cô ấy sử dụng cả tay và chân mình dộng xuống, như muốn đè bẹp mọi thứ mà người con trai ấy thốt ra

Không thể không nói, Ultear kế thừa hoàn mỹ, không, cô ấy thậm chí còn vượt trội hơn cả mẹ mình về thiên phú ma thuật với nguồn ma lực khủng khiếp

Gray không thể tránh né, những vết thương ngày một nhiều, rồi bắt đầu rỉ máu trên người cậu...

Bụi và đất hòa lẫn với nước sẽ tạo thành bùn, lộn xộn và hỗn loạn

...Trận chiến càng kéo càng dài... nhưng Gray lại có một linh cảm kỳ quái... người con gái với đôi mắt đỏ rực điên cuồng tấn công cậu với những đòn đánh dồn dập kia... đã đánh mất ý chí chiến đấu...

... Cô ấy chỉ đang xả ra nỗi tức giận của mình...

Thất vọng của mình

Đau đớn của mình...

Rốt cuộc là... chuyện gì đã khiến cô ấy trở nên như vậy?

...

" Khi con bé ra đời... và cô đã từng hy vọng một tương lai đầy ắp hy vọng cho con bé..."

Sự thật... đôi khi sẽ không giống những gì mà ta nhìn thấy...

Phải... không giống những gì mình đã tưởng...

Ultear ngơ ngác nhìn mặt trăng trên bầu trời đêm

Ngơ ngác đến ngờ nghệch, ngơ ngác đến gần như chết lặng

Mẹ...

" Cô đã quá hạnh phúc..."

Nước mắt cô gái trẻ trào ra không thể kìm chế, những hạt nước mặn chát chảy xuôi thành từng chuỗi pha lê long lanh, ùa về lòng đại dương rộng lớn

" Cơ thể nhỏ bé này sẽ có... một tương lai đầy hứa hẹn..."

Ùa về với lòng mẹ Ur...

" Sức mạnh của cuộc sống, cô không thể kìm nước mắt được..."

Mình... mình chỉ muốn... được ở cạnh mẹ một lần nữa...

Có những thứ bị bỏ qua, không bao giờ có thể tìm lại

Có những hiểu lầm tạo nên nỗi đau... để lại day dứt đến cả đời

Quá khứ đau thương và tuyệt vọng không phải lỗi của họ...

... Nhưng hiểu lầm cứ nối tiếp hiểu lầm

Và đau thương... vẫn nối tiếp đau thương... tạo thành một bi kịch...

" Đứa bé ấy là bằng chứng cho việc cô từng sống, nước mắt của cô..."

Là Ultear

Mẹ ơi.... con...

Điều đáng buồn là, cuộc sống... vẫn phải tiếp tục

Và con người phải học được cách vượt qua mọi nỗi đau...

_______________________________

" Chuyện này không thể... không..."

Khoảng chiến trường đã phát triển và tàn phá toàn bộ một phần ba bề mặt rừng rậm của hòn đảo ngay cạnh cửa không gian trắng xóa

Đất bụi mịt mù, nhưng gió cũng không dám thở mạnh

Mùi rỉ sắt gay mũi tan trong dòng máu vẫn chảy dài của con người duy nhất ở đây, điên cuồng dung nhập vào bầu không khí, nặng nề đè bẹp lá phổi kẻ khác

" Quỷ... quỷ... ngươi..." Một cô gái với khuôn mặt tái nhợt liên tục bước lùi, ánh mắt chứa đựng hoang mang cùng sợ hãi rõ rệt đan xen:" Huyết quỷ..."

Nỗi sợ hãi của cô ta...

" Chấm dứt rồi..." Đến từ bờ môi rách nát nhẹ như không mấp máy

Phát ra thứ âm thanh khàn khàn nghẹn ngào, cứng ngắc không cảm tình như âm thanh của một con robot tàn tạ

Cánh tay đầy máu không rõ hình dạng chậm chạp giơ lên, không hề mang theo chút sức lực nào chạm vào kẻ vẫn đứng cạnh con người ấy, để lại một dấu tay đỏ thẫm trên làn váy trắng muốt

Asmodeus không hiểu lý do cứ thế ngã xuống như một con rối đứt dây

Chronos run lên bần bật, người khác không biết, cô ta lại rõ ràng

Nhưng càng bởi vì rõ ràng, lại càng không ngăn được sợ hãi

Thứ Chronos nhìn thấy lúc ấy, đôi mắt đen ấy...

Ẩn sâu trong màu máu kích thích

Là một lỗ trống sâu hun hút, hoàn toàn không có bất kỳ một thứ gì

" Kim văn Thời Gian!" Chronos thực sự hoảng sợ, cô ta nghe thấy tiếng gọi của tử vong, cô ta cảm nhận được sự xuất hiện của tử thần, cánh tay xanh tím hoảng loạn vung lên:" Kim văn Thời Gian!!!!"

Nhưng ánh hoàng kim cứ thế lấp lóe rồi biến mất không một dấu vết

" Không... không..." Chronos mềm nhũn chân ngồi bệt xuống nền đất, cô ta dùng cả tay và chân mình cố gắng lùi về phía sau, ánh mắt kinh hoàng nhìn vào bóng dáng đã hệt như mớ giẻ rách thảm hại còn lưu lại của một con búp bê làm từ máu và thịt người

Nhưng đừng nói đến việc lại gần Chronos, cô ấy thậm chí chưa hề nhúc nhích lấy dù chỉ một một chút

" Ngươi thoát được sao?" Chỉ có âm thanh thì thầm rách nát như không có sức lực vang đến tai người, như tiếng gọi vọng về từ địa ngục

" Ngươi... quỷ..." Ánh mắt kiêu ngạo đã trở thành đờ đẫn tuyệt vọng, chưa bao giờ Chronos nguyền rủa thế giới này như vậy

Chưa bao giờ cô ta nguyền rủa chính bản thân mình như vậy, vì đã tranh giành nhiệm vụ bước xuống nơi này

Phải, cô ta- Thần Thời Gian Chronos, cô ta đã đánh mất suy nghĩ phản kháng, cô ta thậm chí không dám có một ý nghĩ trái chiều nào với người trước mặt, kẻ thù của cô ta hiện tại

Bởi vì cô ta sợ

Cô ta chính là mềm yếu như vậy, nếu không ngày đó, Chronos cũng sẽ không vì kinh sợ trước Seram mà đầu quân cho hắn

Trong chín vị thần dưới trướng Hủy Diệt Thần Seram, chỉ có cô ta là tham gia vì nỗi sợ của chính mình

Hiện giờ, đối mặt với Charlos Dreyar, một lần nữa

Cô ta không thể làm được gì ngoài tự nguyền rủa bản thân mình

" Thảm hại..." Charlos thậm chí không muốn cho cô ta lấy một cái liếc mắt

... Nhưng diệt cỏ, vậy phải diệt tận gốc

Dòng máu đỏ thẫm phủ kín thân thể cô ấy hơi co lại, nhộn nhạo như nhảy múa

Ánh hoàng kim pha lẫn màu đen tuyền ẩn hiện lấp lánh như tỏa sáng, thứ ánh sáng đầy ngập sức sống

" Thì ra... thì ra là vậy..." Nhìn thấy ánh sáng ấy, ánh mắt Chronos lại càng dại ra, cô ta ngẩng đầu nhìn Charlos, chậm chạp cử động bờ môi nhợt nhạt, run rẩy phun ra hai chữ:" Kẻ điên..."

Dám dùng chính mình tạo bẫy làm họ rơi vào, dùng máu mình hòa tan sinh mệnh lực cường đại của Sinh Mệnh Thần

Dùng sức mạnh tỏa ra từ đó tạo ra sợi dây vô hình tự điều khiển cơ bắp của bản thân, khiến cơ thể cử động... Chưa từng gặp

Họ là thần, chứng kiến nhân loại vì tín ngưỡng, vì mục tiêu, vì bản tâm chấp nhất hy sinh tính mạng chính mình, họ thấy nhiều, nhiều đến vô cảm

Nhưng một nhân loại vì bảo vệ những kẻ không phải máu mủ ruột rà, hết lần này đến lần khác ném bản thân vào cảnh sống không bằng chết, tự tra tấn dày xéo bản thân như kẻ này, họ chưa từng gặp

Mà hơn thế nữa... trong số những người cô ta hết sức bảo vệ... có hai người thậm chí... được tính là kẻ thù khiến gia đình họ nhà tan cửa nát...!

" Điên rồi..."

" Ngươi thật sự... vẫn còn là nhân loại sao...?" Chronos nhìn vào bóng dáng đầy máu đã mơ hồ nhân dạng, nhìn những vết thương đầy bùn đất, thậm chí lộ ra cả mấu xương trắng hểu, ánh mắt mờ mịt rồi dần trở nên đanh đá, cô ta cắn răng:" Không! Kẻ như ngươi thật sự là nhân loại sao?! Nhân loại ti tiện thật sự làm được như vậy sao?! Ngươi không phải!"

Ngay giờ phút ấy, tham vọng được tồn tại thắp lên trong tâm vị thần, cô ta không cam lòng

" ..." Nhưng Charlos không nhìn cô ta, cũng không trả lời câu hỏi, mà thật ra nếu để nói, cô ấy đã không nhìn thấy gì, cũng đã nghe không rõ ràng lời chất vấn bên cạnh

Cô ấy đã đánh mất toàn bộ các giác quan của mình, chỉ còn giữ được sự tỉnh táo... nhờ một cây cột chống tinh thần duy nhất còn tồn tại

Nhưng tinh thần lực cực cường vẫn khiến cô gái ấy cảm nhận được, tâm trạng bức bối ngay lúc này của kẻ kia:" Đến hiện tại, ngươi vẫn có thể khinh thường nhân loại được hay sao?"

Charlos chậm chạp nhấc lên chân bên trái, lần dò mặt đất để tìm nơi hạ xuống, lại dùng một động tác càng trúc trắc kéo lê chân phải lên theo

Cử động cứng ngắc lảo đảo đầy buồn cười, thậm chí thua cả một đứa con nít đang tập đi, nhưng ánh vào đáy mắt Chronos, lại chỉ khiến sống lưng cô ta lạnh buốt

" Nếu không có Bạch Thuật và Hắc Thuật, ngươi vốn dĩ không có tư cách đứng trước mặt chúng ta!"

"...Phải không?" Charlos nhấp môi, dừng lại bước chân như muốn tự hỏi

" Vốn dĩ là như vậy!" Chronos hung hăng cắn môi, ánh mắt dần tìm lại sự ác liệt, kẻ trước mắt đã bị Asmodeus đạp đổ toàn bộ sự tồn tại của nhân cách, đó là chắc chắn, nếu như cô có thể tìm được cây cột trụ cuối cùng trong tinh thần của cô ta là cái gì, cô vẫn còn một đường sống! Cô sẽ không thất bại ở đây!

" Thời Gian Thương Tích!" Liều một lần, chỉ cần kẻ trước mắt không có cách gì khác cản được thứ này, cây cột trụ đó chính là Bạch Thuật!

Ánh sáng vàng chói liều mạng, còn chưa chạm được vào mục tiêu của nó, đã lặng thinh biến mất vào hư không

Bạch Thuật? Không, không phải! Vừa rồi không phải là tan biến... Mà là...

" Phá..." Charlos nhấc lên một ngón tay, cứng đờ chỉ về phía Chronos:" Thời Gian Ngược Dòng"

Đảo ngược Thời gian! Nhân loại này đang sử dụng thần thuật của ta?! Sao có thể?!

Chronos gần như nổi điên gào thét không ra tiếng trong tâm trí

Nhưng có thể hay không, không phải một câu nói của cô ta là có thể quyết định

Ngón trỏ của Charlos vẫn giữ nguyên vị trí của mình, đôi mắt đen rỗng vô cảm chớp chớp:" Thời Gian Thương Tích"

Ánh sáng bạc bay về phía Chronos, đương nhiên cũng bị phá vỡ trong nháy mắt... Nhưng hơi thở mang theo trong nó... khiến cô ta chỉ có thể nghẹn họng ngáp ngáp không thành lời

Thật sự là... Thời Gian thần thuật...

Nhưng không phải của ta...

" Thiên phú ma pháp của ta..." Charlos nhấp nhấp môi cố gắng thanh giọng dù trong miệng cô chỉ tràn đầy mùi vị rỉ sắt:" Gọi là sao chép..."

" Tất cả mọi ma pháp tự phát không cần sử dụng thiết bị khác... tùy theo mức độ phức tạp của thuật thức được sử dụng..."

Ngụ ý: thần thuật tuy khó, nhưng cũng tuân theo quy định, không phải là ngoại lệ

" Ngươi...!" Ánh mắt của Chronos nhuộm dần màu của tuyệt vọng và hoảng sợ

" Ta là nhân loại" Charlos vô cảm tường thuật:" Đừng hỏi nữa, cũng đừng nghi ngờ, đây là sự thật không bao giờ thay đổi"

Cánh tay phải đã bị Chronos chặt gãy trước đó vô lực rũ xuống bên người, vết thương hở lộ ra cả xương khuỷu tay vẫn không ngừng chảy máu, nhưng Charlos lại dường như đã đánh mất cảm giác đau đớn

Cô ấy vẫn dùng một động tác vô cùng thong thả nâng lên cánh tay trái, ánh sáng bạc lóe lên trên tay cô

" Ta sẽ cho ngươi biết, một nhân loại có thể làm gì"

Sau đó, trong ánh mắt vô vọng tuyệt đối của Chronos, trước cơ thể run rẩy đến vô lực của cô ta

Ma pháp trận của máu thành hình

" Huyết thống của Quang và Ám, chúc phúc của Hắc và Bạch, hiện thân của lương thiện và tàn ác, dung hòa của sinh mệnh và hủy diệt..." Âm thanh phát ra từ cô ấy không hề có lấy một tia trầm bổng lên xuống, đều đều ngâm tụng, lại kỳ lạ khiến trái tim kẻ khác gia tốc liên hồi:" Ta là Charlos, kẻ từ khi xuất hiện đã đứng trên làn ranh mơ hồ của thế giới..."

Theo từng chữ phát ra, ma pháp trận dưới chân cô ấy nhấp nháy, rồi tự thay đổi ký tự trong ánh sáng của mình, nó đang nhảy lên giai điệu riêng biệt mà chưa một ai từng biết tới

" Nhân làm gốc, thiên địa dung hòa..."

Trên bầu trời, mây đen bắt đầu cuộn xoáy, dày đặc như chạm hẳn vào đầu họ, sấm sét rít gào từng cơn, cuồn cuộn như hàng đàn tử lôi long bay lượn

Dưới mặt đất, gió bắt đầu thổi mạnh, cát bụi nóng rát tung bay, tất cả cây cỏ còn lại trên hòn đảo cũng không kìm được nghiêng mình nhảy múa

" Linh làm trụ, lưỡng cực tương sinh..."

Luồng khí mỏng manh trắng nhợt từ người Charlos bóc ra, chôn vào không khí, cuộn tròn lại thành một cơn lốc xoáy nhỏ chung quanh cô, linh khí tinh thuần đến tột cùng

" Lấy huyết vì dẫn... ta tình nguyện trả giá tối cao đại giới..."

Máu trên người cô ấy cũng bắt đầu bong tróc, từng tia từng tia đỏ thẫm hội tụ rồi lại tan vỡ, cơ thể mỏng manh thậm chí xuất hiện những nơi khô kiệt già cỗi, khuôn mặt trắng bệch nhăn dúm dó vì thiếu đi huyết khí

" Nhân danh kẻ sáng tạo... hãy để ta khai sinh ngươi trên thế giới này..."

Thế rồi tất cả, tất cả chúng đều hội tụ lại, trong ánh mắt chết lặng của Chronos, ùa về trên tay Charlos, hay nói chính xác hơn, ùa về thanh kiếm trên tay cô hiện tại...

" Ngân Linh Huyết Kiếm!"

Charlos cầm chặt lấy chuôi kiếm liên tục ong ong rung động, không hề do dự rạch tiếp một đường lên cơ thể đã rách nát của mình, sau đó cắm mạnh mũi kiếm trở lại mặt đất

Ánh sáng bạc thổi lên từ mặt đất, phun trào ra từ ma pháp trận, điên cuồng xông thẳng đến tận trời, nuốt chửng mây đen, cắn tan từng tia lôi điện

Trời đất yên tĩnh lại, cũng là lúc Chronos lắc lắc đầu như đánh mất lý trí, cô ta ngửa mặt lên trời, như xuyên qua không gian nhìn thấy một nơi nào đó, cô ta cười sằng sặc, tiếng cười ngày một càn rỡ, khuôn mặt xinh đẹp giàn giụa nước mắt:" Là ngươi! Là ngươi! Thì ra ngươi chính là kẻ đó! Chính là ngươi!!!"

Ánh mắt Charlos vẫn là một mảnh trống rỗng vô cảm, không có do dự, không có nghi hoặc, càng không có xót thương

Cô ấy nhìn Chronos, cứng ngắc giơ lên thanh kiếm ánh bạc sáng chói mắt trong tay mình, thân kiếm quen thuộc như càng trong suốt hơn trước, lại phủ thêm một lớp sáng đỏ bên ngoài, long lanh như ruby trân quý, bàn tay mảnh khảnh đầy máu lạnh băng chém xuống:" Nhất kiếm: Phá Pháp"

Chronos chỉ có thể trơ mắt nhìn một kiếm này chém xuống, đem tất cả phòng ngự của cô hóa thành tro bụi, đem hình dáng thật sự của cô ta một lần giải phóng rồi trong nháy mắt phá nát

Tất cả mọi loại ma thuật, thần thuật gì đó, trước một kiếm này, đều hóa thành hư không

" Ý Chí! Ý Chí! Là do ngươi!" Chronos vô lực phản kháng, thần lực bị kiềm hãm, cô ta run rẩy nhắm mắt, luôn miệng thì thào:" Tất cả những điều này đều là do ngươi!"

" Nhị kiếm: Trảm Địa!" Lần thứ hai Ngân Linh Huyết Kiếm vung xuống, trên mặt đất xuất hiện hàng ngàn tia nứt vỡ, một kiếm này, không chỉ đập nát mặt đất dưới chân họ, càng cắt đứt hoàn toàn địa sinh cùng cái gọi là long mạch, rút cạn mọi nguyên tố và năng lượng, hoàn toàn biến vùng đất dưới chân họ trở thành vùng đất chết

" Tam kiếm: Thao Thiên!" Từ xa vọng lại, tất cả những gì được quan sát chỉ là một tia sáng bạc khổng lồ xen lẫn huyết khí tông thẳng thiên không, ngang ngược vạch ra một cánh cổng không gian tạm thời lên bầu trời

Mây đen, lôi điện, thậm chí là cả ánh sáng mặt trời, vào thời khắc ấy, đều bị cực cường lực lượng cưỡng chế biến mất

Cùng lúc đó, Chronos hung hăng cắn chặt môi mình, ánh mắt dại ra cam chịu trừng phạt giáng xuống

Khi mặt đất dưới chân và bầu trời trên đầu một vị thần bị phá hủy không còn một mảnh cặn bởi kẻ một mực bị giam cầm trong làn ranh của thế giới

...Thần vị sẽ cưỡng chế giam cầm, tín ngưỡng bị tách biệt khống chế, kẻ tự tiện xâm nhập phải gánh chịu cơn thịnh nộ của toàn bộ chủ hạch thế giới

" AGHH!!!" Không phải ánh sáng trắng, cũng không phải màu đen

Ánh bạc đâm xuyên thế giới, trực tiếp nối liền tâm của Trái Đất lên Thần giới, đương trường mượn sức toàn thế giới, hành quyết một vị thần

Trong cơn mơ màng trước khi bị trục xuất cùng thương tích nặng nề, Chronos đưa mắt nhìn chằm chằm bóng dáng lảo đảo đứng xa xa tầm mắt

Đã không phân biệt được đó là đen hay đỏ, hay chính là ánh bạc đơn thuần khiến tim người rộn ràng

Máu vẫn chảy, lực vẫn tan, mọi giác quan đều bị cướp đoạt, tinh thần đã bị đánh nát đến một tia cuối cùng...

Nhưng sống lưng ấy... chưa từng cong lấy một lần...

... Thật vững chãi... Thật... khó có thể tin...

Ầm!

Hòn đảo lần nữa rùng mình trong chốc lát, rồi cũng lần nữa đưa tất cả lâm vào tĩnh lặng

Cột sáng khổng lồ đi vào dĩ vãng, chỉ một giây sau đó, Charlos lảo đảo, lảo đảo... rồi ngã ập xuống...

Máu tươi vẫn tiếp tục giàn giụa trong kiệt quệ, vỏn vẹn ba chiêu kiếm, đã đem hầu hết toàn bộ huyết khí có trong thân thể ấy, sinh sinh đốt trụi

Đã không còn bất cứ thứ gì có thể chống đỡ được nữa

" Không... Chưa được... Chưa xong..."

Thế nhưng cô ấy... vẫn còn chuyện để cố chấp...

Lúc trước là Bạch Ngân, hiện tại là Ngân Linh, thanh kiếm xinh đẹp không ngừng run lên phía dưới bàn tay cô tựa như đang gào thét ngăn cản chủ nhân mình

Sấm chớp đì đùng, gió mang theo hơi nước lạnh lẽo rét buốt, hai trận đánh vừa rồi đều gây chấn động quá lớn đến không gian nơi này

Tí tách tí tách

Những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, ngày càng nhanh dần... nhiều hơn... dày đặc...

Mưa đã đổ...

Chưa được mà...

Nước mưa lạnh lẽo đau đớn xuyên qua da thịt bỏng rát, rửa trôi đi máu, lại dồn thêm cát bụi vào vết thương của con người ấy...

Đau đớn và mệt mỏi khiến người ta chỉ muốn bỏ cuộc cho xong, nhưng trong đầu cô gái ấy lại chỉ quẩn quanh một suy nghĩ cuối cùng...

Một suy nghĩ duy nhất chống đỡ cô cho đến tận bây giờ

Cố gắng... một chút nữa...

Một chút nữa thôi...

Mình sẽ có thể...

Về nhà rồi...

_______________________________

" Ahhhh! Cô đừng có đuổi theo tôi nữa được không?!" Meredy nghe lời Ultear, vác theo Zeref cắm đầu cắm cổ vội vàng chạy, nhưng lần này là thật sự sợ, bộ dạng của cô gái sau lưng cô có thể khiến kẻ khác bị trầm cảm luôn đó trời ạ?!

"..." Mỗi tội Juvia hiện tại không rảnh trả lời cô bé, ánh mắt sáng quắc trên khuôn mặt phủ một bóng ma to lớn khiến người ta sởn gai óc, cô gái tóc nước vẫn dùng cả tay và chân mình bò nghệnh ngạng y hệt con cà cuống:" Đưa Zeref cho tôi!!!"

Ultear ơi cứu em!

Meredy muốn khóc thét!

" Cô...Meredy?" Bỗng, trước mắt cô bé dần xuất hiện một dáng người lảo đảo dựa người vào thân cây, anh ta kinh ngạc trừng mắt nhìn bóng dáng nho nhỏ đang lại gần:" Cô đang làm gì?"

Một người đàn ông cao lớn với mái tóc nâu xoăn

" Azuma?!" Meredy hoảng loạn dừng lại bước chân mình

Thôi rồi, kế hoạch của chị Ultear là chống đối với mệnh lệnh của hội trưởng Hades...

Mình... mình chắc chắn sẽ giúp chị ấy, nhưng mình không đánh lại được Azuma!

" Cô đang làm gì?!" Azuma nghiêm túc cau mày, giọng trầm xuống:" Zeref?! Cô muốn đưa hắn đi đâu?!"

Đây không phải hướng sẽ dẫn tới tàu của Grimore Heart!

" Tôi... đó... đó là..." Meredy luống cuống suy nghĩ tìm cớ, nhưng đầu cô chỉ có một mảnh rối mù, nói dối không phải sở trường của cô

" Cô... phản bội Grimore Heart?!" Azuma lạnh băng nhướn mày, chợt nhận ra lý do:" Là Ultear đúng không?"

" Không... đó là..."

" Tôi sẽ phải cản cô" Azuma lắc đầu, nghiêm túc:" Dù tôi đã rời khỏi Grimore Heart, tôi vẫn phải cản cô, hội trưởng Hades có ơn với tôi"

" Anh... anh rời khỏi Grimore Heart?!" Lần này đến lượt Meredy kinh ngạc, cô biết anh ta có bao nhiêu kính trọng Hades, anh ta sẽ làm mọi việc ông ấy nói dù có thích hay không

" Tôi đã bị đánh bại" Azuma đơn giản trần thuật:" Tôi nợ cô ấy một mạng vì đã tha cho tôi"

" Nhưng cô nói với tôi chỉ cần đừng gia nhập vào hắc hội nữa" Anh ấy thực sự nghiêm túc với lời đảm bảo đã nói ra

" Nhưng tại sao cô lại làm vậy?! Hội trưởng cũng là người đã cứu cô?" Anh ta giơ tay thủ thế, hiện tại ngay lúc Thiên Lang thụ có chút lơi lỏng, anh có thể sử dụng ma thuật:" Ultear chỉ đang lợi dụng cô! Cô biết không?! Mọi thứ cô ta nói đều là dối trá!"

" Không! Không phải vậy! Anh mới là người nói dối!" Meredy lập tức lắc đầu phản bác:" Ultear đã nói... nếu chị ấy có thể chạm đến đại thế giới pháp thuật, thị trấn quê hương tôi sẽ nguyên vẹn như xưa..."

" Nhưng mà..." Azuma nắm tay đấm về phía trước, bộc phá trảo kích hoạt một vụ nổ lớn hất tung cả Meredy, Zeref trên lưng cô và Juvia theo sát sau đó vào không trung

Anh bước đến trước mặt cô ấy, cau mày:" Chính Ultear là người đã phá hủy nơi đó, cô biết không?"

Cái... Cái gì...?

Meredy sững sờ, cô muốn phản bác... Nhưng mà...

Hôm đó, ngày nơi đó biến mất... đúng là Thất Luyện Ngục đã xuất hiện ở đó...

Phá hoại một thị trấn mà thôi... Đúng là cách họ vẫn làm khi thấy cần thiết...

Nhà mình...

Mình... mình...

Meredy lâm vào chết lặng, Juvia không nhịn được cau mày, cả một khoảng không rơi vào tĩnh lặng

" Acnologia..." Đúng lúc này, Zeref khe khẽ thì thầm

" Hn?" Azuma kỳ quái liếc nhìn người vẫn đang nằm trên nền đất

Người thanh niên ấy bỗng bật choàng mở mắt, màu đỏ máu trong đó khiếp sợ ánh nhìn

Anh liếc nhìn những thân ảnh bên cạnh mình, đôi mắt ngập tràn phẫn nộ và sát khí tươi sống khiến kẻ khác lạnh toát

" Ngươi...!" Thân thể Azuma run lên, anh luôn có hứng thú đặc biệt với những kẻ mạnh... Nhưng người này... hắn ta đã nằm ở một cấp độ khác... hoàn toàn khác...

Không thể chạm vào!

Tất cả những người có mặt khi ấy, họ cảm nhận được một luồng hắc khí đen nhánh phất qua thân thể, rùng mình ngất lịm

Một giây sau đó, Zeref mới kịp lấy lại bình tĩnh, ánh mắt dần trở về màu đen buồn bã, anh nhìn xung quanh một chút, rồi thở phào

" Không ai có chuyện gì..." Giọng nói đầy nét nhẹ nhõm:" Nhờ có cô ấy, trên hòn đảo này... sẽ không có ảnh hưởng nặng nề nào... tốt quá..."

" Nhưng mình..." Zeref xoay người đứng dậy, lặng lẽ cất bước:" Mình không nên ở đây nữa..."

Sự tồn tại của mình đang khiến sự cố gắng của cô gái ấy hao mòn nhanh chóng hơn

" Ta không thuộc về thời đại này... ta không phải đồng minh của ai..." Zeref lắc đầu, ánh mắt vương chút nhẹ nhàng khi nhìn thấy ngọn cỏ xanh mởn dưới chân mình:" Cũng không phải kẻ thù của bất kỳ người nào..."

Anh rất rõ ràng cảm nhận được người đang theo sau lưng mình, chỉ có điều anh không muốn phải để tâm đến hắn

Nhưng nếu thời đại này sắp sửa kết thúc... có lẽ tôi phải thức giấc một lần nữa...

Tôi muốn nó được phá hủy trước khi điều đó xảy ra... Natsu à...

Và Charlos... nếu có thể... tôi muốn gặp cô... lời cảm ơn và nói chuyện... một lần nữa...

...

" Quyết định như vậy đi!"

" Bọn tôi sẽ hạ được tên Hades đó!" Natsu vững vàng bước ra khu lều trại nghỉ ngơi, nhìn nhìn Lucy, Wendy, Erza cùng những Exceed đi cùng mình, lại quay đầu nhìn những người ở lại, nghiêm nghị đảm bảo:" Chắc chắn!"

" Chúng tôi cũng sẽ bảo vệ an toàn nơi này!" Freed gật đầu cùng với Bickslow, trầm giọng hiểu rõ:" Chắc chắn!"

Hội trưởng Makarov gật đầu thở dài, nhưng nụ cười trên môi lại đầy sự an tâm cùng tin tưởng

" Mọi người, nhờ cả vào mọi người!" Mira dịu dàng nhìn họ, nụ cười thân quen thoáng qua, mang theo một chút hối lỗi cùng tự trách

" Đừng lo, để đó cho bọn tôi!" Nhưng Erza cũng cười nhẹ nhàng đáp lại cô ấy

" Cố lên Natsu!" Lisanna gật đầu phất tay

" Đây sẽ là trận quyết định!" Wendy nắm thật chặt tay mình

" Rồi thì..."

" Chiến thôi!!!!" Natsu quay đầu, dẫn đầu đoàn người bật mình chạy như bay ra khỏi rừng rậm:" DAAAAAAAAAAA!!!!"

Đồng đội của cậu cũng không bỏ lỡ một giây nào để theo sau, họ đã được nghỉ ngơi, đã được chữa trị phần nào, họ đã nhìn thấy đồng đội của mình, đã an tâm giao ra sau lưng

" Lucy!" Tiếng gọi nhẹ nhàng làm cô gái tóc nắng không khỏi quay đầu nhìn lại:" Ở gần bên Natsu nhé!"

Lisanna mỉm cười tin tưởng:" Đồng đội thân thiết ở cạnh sẽ giúp Natsu mạnh lên đấy!"

" Ừ!"

Giờ thì, đi và xả cơn giận dữ từ sâu trong lồng ngực này ra nào!

...

Toàn bộ nhóm Luyện Ngục Thất Quyến Thuộc và cả Bluenote- vũ khí hủy diệt của Grimoire Heart đều đã bị hạ gục, vì vậy, đối thủ cuối cùng còn lại, cũng là kẻ cầm đầu, boss cuối của cuộc chiến...

Chính là Hội trưởng Grimore Heart- Hades

Người thầy đã dẫn dắt toàn bộ Luyện Ngục Thất Quyến Thuộc

Hắn ta hiện tại đang đứng thẳng người chờ đợi trên mũi con tàu vững vàng yên vị ngay tại bờ cát phía Đông của Thiên Lang Đảo, yên lặng nhìn xuống dưới

Cả hắn cũng không ngờ đến, tất cả những người được mình đào tạo, tuyển chọn kỹ lưỡng bao năm, những người mạnh mẽ như vậy, đều đã bị đánh bại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy

Bởi đám nhóc con của Makarov,  của một đứa nhóc khác

Có lẽ hắn phải chấp nhận sự thật này và dành tặng lời khen ngợi cho chúng đúng không?

..

Dù vậy, lần này đối thủ của chúng là hắn, đích thân hắn sẽ là người ra tay, hãy xem chúng cầm cự được bao lâu đây...

" Thế hệ thứ ba của Fairy Tail hãy nghe đây! Có gan thì lên đây, đám nhóc con của Makarov!" Hades nhếch môi nhìn đám nhóc đã tụ tập phía dưới, không thèm để ý phất áo quay lại vào trong boong tàu

Phía dưới đó, Natsu, Gray, Lucy, Erza, Wendy, tất cả bọn họ đều đã có mặt, tất cả họ đều đã ở đây

Thấy thiếu thiếu phải không? Nhưng suỵtttt... những cô bé cậu bé đó vẫn còn việc khác phải làm...

" Gì hả?! Thằng già kia có gan thì xuống đây đánh nè!" Natsu vung hai tay lên trời, gào thét, hừ hừ, đừng tưởng tôi không biết tại sao ông lại chui rúc trong đó!

" Hắn ta nghĩ hắn là ai chứ!" Gray cũng không nhịn được trợn trắng mắt trước thái độ xem thường đó của Hades, thật cho mình mạnh đến vậy à?!:" Vênh váo!"

" Hắn là người đã đánh bại Hội trưởng của chúng ta" Erza lại có vẻ bình tĩnh hơn hẳn

" Chỉ cần chúng ta đánh bại được lão già đó thì chúng ta sẽ được về nhà đúng không, chị Lucy?" Wendy nhấp môi, cô bé vẫn có chút sợ khi đối mặt với một đối thủ mạnh như vậy, nhưng cô lại càng sợ và lo lắng hơn nữa cho người bạn đồng hành của mình

" Đúng vậy Wendy, chúng ta sẽ được tự do và trở về nhà!" Lucy hiểu biết nỗi sợ đó, cô mỉm cười trấn an:" Chúng ta sẽ trở về cùng mọi người!"

" Được rồi, đừng nói nữa! Bắt đầu bữa tiệc thôi!" Gray nắm tay mình, dùng tạo hình ma pháp hình thành một cầu thang băng trong suốt dẫn thẳng lên con tàu:" Lên nào!!!"

Mọi thành viên có mặt đều không ngần ngại lao lên, dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân, dù biết rằng đối thủ của mình rất mạnh mẽ, dù họ biết rằng thử thách trước mặt cao như một dãy núi sừng sững bất động

Nhưng tất cả đều biết họ phải làm gì, họ hiểu được khó khăn ấy, thế nên câu trả lời của họ là không bao giờ lui bước!

" Phải nhớ, hắn là một Ma Đạo Sĩ còn mạnh hơn cả Hội Trưởng của chúng ta, cho nên ngay từ đầu chúng ta phải dốc toàn lực chiến đấu!" Erza không yên tâm mà nhắc nhở:" Nếu như bị hạ quá nhanh, kế hoạch sẽ thất bại và mọi cố gắng của chúng ta đều là vô nghĩa!"

" Dạ, em biết rồi!" Wendy gật mạnh đầu

" Hôm nay tôi sẽ chiến đấu với hắn bằng tất cả ma lực của mình!" Gray cắn răng

" Chúng ta cứ dùng hết sức mà tấn công, không cần phải suy nghĩ gì nhiều đâu" Ánh mắt Lucy càng kiên quyết

" Cuối cùng cũng có cơ hội đập nát mặt lão ta, tôi nóng máu lên rồi đây! Tên Hades kia!" Natsu lúc nào cũng là tên hấp tấp tay nhanh hơn não, vừa lên tới nơi, thấy được mặt của đối thủ, cậu ta liền liều mạng lao lên tung ngay một cú hỏa quyền:" Ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh của Fairy Tail!"

Nhưng Hades nào dễ bị trúng đòn như vậy, chỉ cần đưa ra một tay, nhẹ nhàng như còn không có dùng sức, hắn ta đã cản lại được đòn tấn công của Natsu

" Sức mạnh của Fairy Tail sao?Ngươi đang chọc cười ta đó à?"

Cuộc chiến chỉ cần vậy để châm ngòi bắt đầu, như đã bàn trước, Erza và Gray cũng không thèm nói một câu nào mà lao đến, sương mù do lửa bị bốc hơi tạo thành vừa tan ra, Hắc Kiếm hợp bích cùng Băng Kiếm đã xuất hiện trước mặt Hades như đến từ hư không, mạnh mẽ tấn công về phía hắn

Lucy không lao lên cùng mọi người, cô không thích hợp cận chiến

Nhưng cô không thích hợp cận chiến, tinh linh của cô thì có:" Hãy mở ra cánh cổng cung Kim Ngưu, Taurus!"

" Hỡi ngọn gió, hãy giúp ta tăng cường sức tấn công, sức phòng thủ và tốc độ của mọi người!"

Ma pháp hỗ trợ cổ đại độc nhất vô nhị của Wendy lập tức đem năng lực của mọi người tăng lên gấp bội, ưu thế tiên hạ thủ vi cường đang nghiêng về phía họ, Hades hoàn toàn không theo kịp nhịp độ kết hợp

Gray và Erza phối hợp nhau vung kiếm đánh về phía Hades, nhưng đột nhiên, một sợi xích trắng bay ra từ phía Hades, nó bắt lấy Erza rồi lập tức ném cô về phía Gray đang lao tới, làm chệch đòn tấn công của cả hai người

" Cú đập cánh của Hỏa Long!" Natsu theo đà lao lên tấn công, đây đáng lẽ ra là đòn đánh phối hợp của nhóm họ, nhưng Hades đã dễ dàng ném bay hai người kia, lại nhẹ nhàng tránh đi Natsu, vung một cú đập vang đầu váng não vào sau gáy Natsu, hất bay cậu ta sang chỗ khác

Erza nhanh chóng hoán phục, lao tới chém đứt dây xích đang trói lấy Natsu trước khi hắn kịp làm gì khác

" Natsu!" Gray dùng ma pháp tạo hình tạo ra một cái búa lớn

" Biết rồi!" Natsu không mất đến một giây để hiểu ý của cậu, nhanh chóng nhảy xuống mũi cây búa, nhún người, lực hất từ Gray lập tức đem cậu bắn ra như một quả tên lửa

Wendy và Lucy cũng không chậm trễ tung ra đòn đánh của mình

" Tiếng gầm của Thiên Long!"

" Scorrion!"

Gió và bão cát bốc lên nâng cao ngọn lửa rực rỡ, cuốn phá không trung, xé toạc đường nhìn của Hades

" Hỏa Long Phá Thiên Giác!" Một đòn kết hợp ăn ý của tất cả mọi người, tung Natsu đến và đánh bay Hades ra sau, va chạm mạnh mẽ khiến hắn bay về phía sau, đập liên tục vào các bức tường

...

Thế nhưng, từ bên trong đống đổ nát và khói bụi của đòn đánh, Hades vẫn cứ ung dung xuất hiện trước mặt họ lần nữa, thứ duy nhất biến mất trên người hắn là lớp áo choàng đen rườm rà thừa thãi cho chiến đấu

Không một vết xước nào có ở đó

" Theo thời gian thì sai lầm mà con người mắc phải sẽ dần trở thành kinh nghiệm..." Hades cười nhạt:" Nhưng có vẻ sai lầm lần này lại không cho các ngươi chút kinh nghiệm nào hết"

Chứng kiến tất cả xảy ra từ đầu đến cuối, các thành viên của Fairy Tail không làm được gì khác ngoài kinh ngạc, cùng với đó là một sự rùng mình đầy hoảng hốt và cảm thán

Dù cho họ đã tung ra hết sức của mình, dường như điều đó chẳng có mảy may nào ảnh hưởng đến hắn cả

" Sai lầm của các ngươi là đã nghĩ mình có thể chống đối lại một đối thủ giống như ta" Hades vẫn thong thả và chậm rãi trong mọi cử động, hắn không cảm thấy cần có chút phòng ngừa nào cần bỏ ra cho đám nhóc trước mặt:" Và đương nhiên tương lai của tất cả các ngươi coi như chấm hết"

" Bản chất sức mạnh ma thuật của hắn mạnh đến như vậy sao?" Lucy không nhịn được bật thốt ra

Nhưng không ai có thể trả lời cô ấy

" Bây giờ thì, ta nghĩ các ngươi đã làm xong màn khởi động rồi có đúng không?" Hades khoanh tay đứng thẳng người đùa cợt, sau câu nói đó, một thứ áp lực vô hình bỗng nhiên bộc phát ra từ hắn

Thứ áp lực kinh khủng khiến người ta sởn cả tóc gáy

Hắn rất mạnh!

" Coi chừng!"

Ánh nhìn của Hades bắt giữ được Wendy, xoáy sâu vào thân ảnh nhỏ nhắn khiến cô bé không thể cử động một chút nào

Hắn bỗng há miệng hét lên một tiếng trầm thấp và...

Không ai kịp phản ứng

Wendy biến mất

Cứ như vậy đã biến mất... ngoại trừ quần áo lơ lửng bay rồi đáp xuống lại mặt đất, không còn gì ở đó...

" Wendy!"

Tất cả thất kinh nhìn một màn này, không khỏi kinh hoàng hét lên

" Các ngươi đã hiểu cảm giác tan thành tro bụi là như thế nào rồi chứ?" Hades cười đắc thắng:" Có lẽ ta nên ra tay cùng một lúc để các ngươi có thể lên đường cùng nhau!"

" Xin đừng lo lắng- cô ấy nói như vậy đó!"

...

Mọi người đang hoảng loạn vì sự biến mất của cô em út không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn, trong giây phút quyết định, Wendy đã được cứu bởi Horologium- tinh linh đồng hồ của Lucy

Ơn trời, cô ấy không sao cả! Horologium đã giúp được mọi người một bàn thua trông thấy!

Các thành viên còn lại đều thở phào nhẹ nhõm nhìn cô gái nhỏ lại lần nữa khỏe mạnh xuất hiện trước mặt họ

Còn vẻ mặt Hades lại cau có như nuốt phải một con ruồi, hắn giả vờ thở dài trầm trồ:" Vậy ra đây là những đứa trẻ của Makarov..."

" Đúng như mong đợi, rất thú vị!"

Tất cả những người khác đều lặng yên không đáp lời hắn

" Các ngươi không biết ta là ai sao? Chắc chắn phải có rất nhiều tư liệu trong hội nói về ta!"

Các thành viên của Fairy Tail tiếp tục im ắng

" Ta chính là..."

Đến đó, Natsu, như không chịu đựng được nữa, cậu gầm lên, nhảy về phía hắn:" Câm ngay lão già kia!"

" Không được nói ra tên hội ta bằng miệng của ngươi!!!"

Nhưng cú đấm đó bị Hades nhẹ nhàng tiếp được, hắn lần nữa ấn đầu Natsu xuống mặt đất

" Ngươi quá nóng nảy ngươi biết không?"

Natsu không quan tâm! Cậu chỉ giương cặp mắt đỏ lừ nhìn hắn:" Không được nói về hội! Ngươi không xứng đáng!" 

" Thiên Lang nhờ ta nói với ngươi một câu: Ông ấy không trách ngươi về những gì đã xảy ra, nhưng ông ấy rất buồn khi nghe về sự thay đổi của ngươi!"

" A?"

" Ta đã được nghe kể! Chính ngươi đã cùng ngài Mavis sáng lập ra Fairy Tail..." Natsu gằn từng tiếng, giọng nói trầm trầm buồn bã của Thiên Lang lúc đó khiến cậu cũng khó chịu

" Nhưng hiện tại cũng chính ngươi muốn phá hủy hội này! Ngươi đã không còn là Purehito trong trí nhớ của Thiên Lang nữa rồi! Ngươi không phải ngươi biết không?!"

" ..." Hades trầm mặc, ánh mắt thoáng qua một tia tiếc nuối khi nhắc về người bạn cũ, nhưng tia này chỉ xuất hiện thoáng chốc rồi lại biến mất, như kết thúc cuối cùng của một Purehito:" Các ngươi chẳng có ai hiểu gì cả..."

Từng tảng lớn cổ ngữ ma thuật bay lên, quấn lên Natsu, đem cậu nổ tung trong luồng ánh sáng

" Ta sẽ tự tay kết thúc hội Fairy Tail!"

Cuộc chiến tiên nhân và ác quỷ...

Hoàn toàn nghiêng về một phía...

______________________________

Thành thật xin lỗi vì sự chậm trễ, au không cố ý đâu T_T

Tại tự nhiên lịch học với lịch thi của au nó cứ lộn tùng phèo lên vậy á!

Chuyện gì xảy ra với Asmodeus rồi? Có ai muốn đoán không? ^_^

A.S