Độ Ấm Môi Em

Chương 29: Hồi đáp

Vu Vãn hẹn gặp mặt ở quán bar kia, mặc dù Lục Thời Dập và Vu Mục chưa bao giờ đi đến đó, nhưng ngược lại đã từng nghe qua, toạ lạc tại Đông Tam Hoàn*, nơi ấy khá đặc sắc, cũng rất chú trọng việc riêng tư, còn có phòng VIP.

(*Đông Tam Hoàn: The 3rd Ring Road = đường vành đai 3 là đường vành đai thành phố dài 48 km bao quanh trung tâm thành phố Bắc Kinh. Khi Bắc Kinh lần đầu tiên trở thành thủ đô của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, con đường chỉ tồn tại trong các đoạn bao quanh các phần phía bắc, phía đông và phía nam của thành phố. Nguồn Baidu.)

Lục Thời Dập đến quán bar sớm hơn nửa tiếng, nói tên của Vu Vãn, lúc này mới có nhân viên dẫn cậu vào trong.

“Lục tiên sinh, đây là vị trí mà Vu tổng đã đặt.” Người quản lý dẫn cậu đến một vị trí vắng vẻ, có thể nhìn thấy hết khu vực ở tầng hai.

Lục Thời Dập khẽ gật đầu, cởi cúc áo vest ra, ngồi xuống ghế lô, gọi một ly rượu ngọn lửa xanh.

Sau khi nhân viên phục vụ đưa ly rượu đặc biệt đến rồi rời đi, Lục Thời Dập lại chờ đợi trong bất an, thỉnh thoảng cầm lấy điện thoại, mở camera trước lên xem đầu tóc của mình có bị rối hay không, cà vạt có lệch hay không, thoạt nhìn có thành thục trầm ổn hay không, cuối cùng lại lo lắng nhìn đồng hồ đeo trên tay.

Đêm nay Lục Thời Dập cố ý ăn diện một cách đặc biệt.

Phải biết rằng, vì cuộc gặp mặt đêm hôm nay, trước khi đi ra ngoài, cậu đã ở trong phòng thử hơn mười bộ đồ. Cậu luôn cảm thấy không có một bộ đồ nào có thể phô bày hết sự nam tính cùng mị lực của mình, ở trước mặt Vu Vãn phải biểu hiện ra phương diện hoàn mỹ nhất. Cậu thậm chí còn gọi video call cho Lâm Châu Dương, nhờ cậu ta làm chuyên gia tư vấn tạo kiểu cho mình.

Khi ấy Lâm Châu Dương đang cùng một đám gái Tây ở trên du thuyền hóng gió biển nghỉ mát, nhìn thấy trong video, Lục Thời Dập hào hứng bừng bừng thay hết bộ này đến bộ khác, cậu ta khó hiểu hỏi, “Cậu thay những bộ đồ này có gì khác nhau?”

“Sao mà không khác nhau hả? Mỗi một bộ đồ phối với mỗi cà vạt khác màu cùng đồng hồ đeo tay, đều được cẩn thận lựa chọn phối vào, cậu không nhìn ra cái này à?”

Lâm Châu Dương “Hứ” một tiếng, cố ý nói: “Cậu đẹp trai như vậy, không mặc gì mới là đẹp nhất!”

“Có thể đứng đắn một chút không? Cho tôi vài lời khuyên hay xem nào!” Lục Thời Dập liếc xéo cậu ta một cái. Cậu đứng trước gương thử đồ, một tay cầm điện thoại, tay kia cầm quần áo để sát vào người, dáng vẻ chăm chú ấy tựa như sắp tham gia một cuộc thi tuyển chọn nam thần tầm cỡ thế giới.

Lâm Châu Dương xem như kịp phản ứng, cậu ta đeo kính râm vào, dựa người vào lan can du thuyền, vẻ mặt cười mờ ám: “Khiến cho cậu huy động nhân lực như vậy, có phải đêm nay cậu hẹn hò với tình yêu bé nhỏ của mình không?”

Đây được xem là hẹn hò sao?

Đêm hôm đó tỏ tình, cậu đã bảo Vu Vãn suy nghĩ trong ba ngày rồi hãy đưa ra một câu trả lời thuyết phụ nhất cho cậu, đêm nay gặp mặt, Vu Vãn sẽ cho cậu một đáp án. Mặc kệ kết quả như thế nào, tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên Vu Vãn chủ động hẹn cậu.

Hơn nữa hai người bọn họ gặp riêng với nhau, bốn bỏ lên năm chính là hẹn hò rồi!

Cuối cùng, sau khi Lâm Châu Dương biết Lục Thời Dập quả thực sẽ đi hẹn hò cùng tình yêu bé nhỏ của cậu, rốt cuộc cũng hào hứng cho cậu một số lời khuyên.

Hai người đàn ông trưởng thành, sau khi nghiên cứu thảo luận một phen, cuối cùng Lục Thời Dập mặc một bộ tây trang kiểu Châu Âu để hẹn hò cùng Vu Vãn. Bộ tây trang mặc trên người Lục Thời Dập, không chỉ thể hiện mị lực của một người đàn ông thành thục trầm ổn, mà còn lộ ra sự thanh lịch thời thượng của cậu, không hề bảo thủ.

Vì để càng trông giống một người đàn ông thành thục ở trước mặt Vu Vãn, Lục Thời Dập còn cố ý dùng gel tạo một kiểu tóc gọn gàng.

Số người đến quán bar Happy dần dần tăng lên, Lục Thời Dập lại một lần nữa đưa tay lên nhìn đồng hồ.

Cậu nôn nóng bất an chờ đến tám giờ, rồi từ tám giờ đợi đến tám giờ ba mươi.

Lục Thời Dập từ trên ghế lô đứng lên, tiến đến lan can lầu hai, ánh mắt quét đến đám người ở phía dưới, nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy bóng dáng của Vu Vãn.

Không biết trên đường đến đây cô có xảy ra chuyện gì không?

Lục Thời Dập hơi lo lắng, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Vu Vãn, một vài cô gái chân dài với váy ngắn gợi cảm, áo thời trang hở rốn, trang điểm tinh tế từ phía cầu thang đi đến bên cạnh cậu.

“Lục tiên sinh, thật ngại quá, đã để cho ngài phải chờ lâu.”

Lục Thời Dập nhìn bốn cô gái đang đứng xếp hàng trước mặt mình, cậu gãi đầu một cái, chân mày khẽ nhíu lại, “Các cô đến nhầm chỗ à?”

“Làm sao có thể? Ngài đẹp trai như vậy chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhậm lầm đâu.” Một trong số những cô gái đó, vỗ yêu vào lồng ngực của Lục Thời Dập, vẻ mặt cười ái muội.

Lục Thời Dập lạnh lùng đẩy tay cô gái kia ra, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, đôi mắt đào hoa sắc bén quét về phía các cô gái đó, “Ai bảo các cô đến đây?”

“Lục tiên sinh, ngài hung dữ như vậy, chúng tôi sợ lắm đó.” Một cô gái khác nũng nịu với cậu, tỏ vẻ như muốn nhào vào trong lòng cậu.

Lục Thời Dập nghiêng người tránh cô gái kia chạm vào mình, không có nửa điểm kiên nhẫn, giọng nói cực kì lạnh lùng, “Còn không mau cút ngay!”

Mấy cô gái kia nhìn thấy cậu tức giận, cuối cùng cũng thu liễm lại, lúc này mới nói, “Có một cô gái họ Vu bảo chị em chúng em đến đây. Cô ấy nói cậu gần đây rất thiếu phụ nữ, bảo chúng em đêm nay phải phục vụ cậu thật tốt.”

“…..” Vu Vãn gọi mấy cô gái này cho cậu? Quả thực Lục Thời Dập không dám tin, “Cô có lầm không?”

“Làm sao có thể lầm được, cô ấy vừa đến gặp ông chủ, còn cố ý lựa chọn chúng em nữa mà, bảo rằng chúng em đều thuộc mẫu người mà ngài thích. Có lẽ hiện giờ người vẫn chưa rời đi đâu.”

Đây là mẫu người mà cậu thích sao?

Lục Thời Dập không nói nên lời. Những cô gái trước mặt ra vẻ yêu kiều gợi cảm, chỉ nhìn một cái đã khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Đến cùng Vu Vãn có hiểu cậu thích kiểu người nào không?

Còn có, từ lúc nào mà cậu thiếu phụ nữ hả?!

Cô không xuất hiện, lại gọi cho cậu bốn cô gái rốt cuộc là có ý tứ gì?!

Khuôn mặt đẹp trai của Lục Thời Dập càng ngày càng nhăn lại, cậu gọi điện thoại cho Vu Vãn nhưng cô không bắt máy, cậu không hề phiền chán, cứ gọi đi gọi lại cho cô. Ánh mắt buồn bực lại sốt ruột một lần nữa tìm kiếm Vu Vãn trong quán bar. Cuối cùng ngay tại tầng ba, đã nhìn thấy bóng dáng của Vu Vãn.

Đầu ngón tay của Lục Thời Dập lướt trên điện thoại chợt dừng lại. Đồng tử bỗng nhiên co rút lại.

Cậu và Vu Vãn cách nhau rất xa, một người đứng phía bên trái của tầng hai, người còn lại đứng ở phía bên phải tầng ba, ước chừng cách nhau khoảng 10 mét. Trong quán bar có treo một số chùm đèn trần, dưới ánh đèn nhiều màu sắc, bên dưới tầng một là một sàn nhảy cực lớn, quầy bar, ghế lô…..

Vu Vãn đứng ở nơi không có ánh sáng, đứng ngay tại lan can, Lục Thời Dập không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cô, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy, dường như ánh mắt của cô đang nhìn về phía cậu.

Mà ở bên cạnh Vu Vãn, hình như còn có một người đàn ông đang đứng….

Tay Lục Thời Dập đặt trên thành lan can, càng siết càng chặt, đôi mắt cũng càng ngày càng tối sầm đi.

……..

Tầng ba.

Vu Vãn nhìn về nơi đó, điện thoại trong tay không ngừng rung lên, trong quán bar sôi động này, rung động yếu ớt ấy dường như khó có thể phát hiện ra, chỉ có màn hình sáng lên, ánh sáng mơ hồ thắp sáng nơi tối tăm.

Khổng Trăn liếc nhìn điện thoại đang reo trong tay cô, thở dài, “Cô không định bắt máy à?”

“Không cần.” Giọng nói Vu Vãn nhàn nhạt.

Khổng Trăn là ông chủ của quán bar này, cũng là bạn của Vu Vãn. Giao tình đã nhiều năm, anh ta biết rõ xưa nay tính tình Vu Vãn rất lãnh đạm, ngoại trừ công việc và em trai Vu Mục của cô ra, những người khác cô không hề để tâm đến. Nhất là đối với những người theo đuổi cô, trước nay cô đều luôn đối xử lạnh nhạt. Càng chưa bao giờ nhìn thấy cô giống như đêm nay, vì để từ chối người nào đó mà tốn công tốn sức như vậy.

Khổng Trăn nhìn về phía tầng hai, mỉm cười, “Cậu nhóc kia hình như đã nhìn thấy cô rồi. Dường như cậu ta không mấy hài lòng với những cô gái mà cô đã gọi cho cậu ta thì phải. Cô cứ từ chối người theo đuổi mình như vậy, phương thức này có phải hơi quá tàn nhẫn rồi không?”

“Cậu ấy không phải đang theo đuổi tôi.” Vu Vãn tự giễu cười lạnh, “Đây chỉ là ba phần nhiệt độ* của cậu nhóc này mà thôi, cái kiểu cô đơn lạnh lẽo khi thiếu phụ nữ ấy mà, thứ mà tôi cho cậu ấy, chính là thứ cậu ấy đang cần.”

(*Ba phần nhiệt độ: Đối một việc không thể kiên trì đến cùng, vừa mới bắt đầu rất có nhiệt tình, một khi phiền chán, chỉ muốn từ bỏ. Nguồn Baidu.)

Khổng Trăn nhướng mày, vì sao anh ta cứ luôn cảm thấy cậu nhóc kia, đối với Vu Vãn không giống như đang chơi đùa chút nào?

…….

Lục Thời Dập nhìn thấy Vu Vãn rõ ràng đang cầm điện thoại trong tay, nhưng cô không có ý định nhận cuộc gọi của cậu, ngay tại lúc kiên nhẫn của cậu dần mất hết, chuẩn bị đi lên lầu, tiến đến đó tìm Vu Vãn, cuộc điện thoại của cậu ngắt, ba giây sau, âm báo tin nhắn của điện thoại vang lên.

Vu Vãn gửi đến cho cậu một tin nhắn ——

[Hãy tận hưởng thời gian đêm nay cùng các cô gái đó.]

Sau khi Lục Thời Dập nhìn thấy tin nhắn này, khoé mắt lập tức đỏ lên, một trái tim nóng bỏng, như bị người ta từ trên cao ném xuống vực sâu băng giá.

Còn bảo cậu cùng những cô gái đó tận hưởng khoảng thời gian đêm nay, đây là câu trả lời cậu chờ đợi suốt ba ngày qua, mà Vu Vãn dành cho cậu đó sao!

Đêm nay Vu Vãn hẹn gặp mặt cậu, cậu cũng từng nghĩ qua, hơn phân nửa cô sẽ từ chối cậu. Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến, cô thế mà lại dùng phương thức này để làm nhục tình cảm của cậu…..

Việc này so với trực tiếp từ chối, còn khiến cho cậu khó chịu, thống khổ, tra tấn hơn.

Lục Thời Dập nhìn Vu Vãn thờ ơ đứng ở phía xa, lòng đau như bị dao cắt từng mảnh. Tay nắm thành đấm đặt ngay bên hông, xoẹt xoẹt ~ xoẹt xoẹt~ vang lên.

Được!

Được lắm!

Bảo cậu hãy tận hưởng cho tốt sao?

Như cô mong muốn, đêm nay cậu sẽ ”Tận hưởng” thật tốt cho cô xem!

Lục Thời Dập không biết đang giận chính mình, hay là đang giận dỗi Vu Vãn nữa, cậu gọi nhân viên phục vụ đến, rồi gọi 30 chai rượu, ngồi ở chính giữa ghế lô, trái ôm phải ấp, cậu học theo khẩu khí khiêu khích của Vu Vãn, “Không phải nói đêm nay muốn phục vụ tôi thật tốt sao? Chủ động lên cho tôi, nhiệt tình lên nào! Phục vụ khiến cho tôi thật vui vẻ, đêm nay tôi sẽ thưởng cho các cô!”

……..

Ánh mắt của Khổng Trăn từ phía xa thu lại, anh ta liếc nhìn người đứng bên cạnh mặt càng ngày càng nhăn chặt, cười nhạt, “Như cô mong muốn, tại sao lại không vui?”

Vu Vãn quay đầu nhìn anh ta, khoé môi cong lên lộ ra nụ cười xinh đẹp, “Lão Khổng, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi không vui? Nếu mắt có vấn đề, nên đi bệnh viện điều trị đi.”

Cô không có hứng thú tiếp tục xem Lục Thời Dập tán gái, vỗ vai Khổng Trăn, “Đi trước nhé, lần sau lại tụ họp với nhau.”

“Đi thong thả, không tiễn.” Khổng Trăn phất phất tay. Nhìn bóng lưng dứt khoát lưu loát của Vu Vãn, mỉm cười lắc đầu.

Không ngờ đến, một nữ cường nhân xưa nay luôn quyết đoán, lại có một mặt khẩu thị tâm phi như vậy.

Anh ta đứng yên không nhúc nhích, tiếp tục hăng hái nhìn xem phía đối diện tầng hai. Người đối diện nhận thấy Vu Vãn đã rời đi, nụ cười trên mặt hoa hoa công tử cùng cử chỉ lỗ mảng lập tức biến mất. Cậu đẩy cô gái đang ngồi trong lòng mình ra, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, đứng dậy không hề có nửa điểm lưu luyến, rồi cũng rời đi……..

Trên mặt Khổng Trăn vẫn còn mang theo ý cười khi đang xem chuyện vui.

Hai người này thực sự là rất thú vị đấy.

*

Kỳ nghỉ Tết kéo dài bảy ngày đối với nhiều người mà nói, thoáng chớp mắt đã trôi qua rồi. Còn chưa tận hưởng đủ niềm vui sướng trong ngày nghỉ, thì công việc đầu năm lại sắp bắt đầu.

Trước ngày nghỉ một ngày, Lục Thời Dập ngủ đến xế chiều mới mang cái đầu ổ gà của mình từ trên lầu đi xuống.

Tối hôm qua đi gặp Vu Vãn, Lục Thời Dập không ăn gì cả, sau khi từ quán bar trở về, càng không muốn ăn gì, lúc này đói bụng đến mức lồng ngực sắp dán vào lưng mất rồi.

Trong lúc cậu đi đến phòng bếp tìm thức ăn, khi đi ngang qua phòng khách, vừa khéo nhìn thấy Tô Lan nữ sĩ đang tiễn một vị phu nhân ra khỏi biệt thự.

Nhìn vị phu nhân cao quý kia thoạt nhìn có chút quen mắt, Lục Thời Dập có trí nhớ rất tốt, sau một hồi nhớ lại, lúc này mới nhớ ra là ai, trong đầu lập tức vang lên một hồi chuông báo động.

Tô Lan vừa bước vào nhà, Lục Thời Dập không thể nào chờ đợi thêm vội hỏi, “Mẹ, người vừa rồi là ai vậy?”

“Mẹ của Hoắc Trầm.” Tô Lan nữ sĩ thản nhiên đáp lời, rồi đi lên lầu. Bà ấy đang khẽ ngân nga một giai điệu, trên mặt mang theo ý cười, thoạt nhìn tâm trạng có vẻ rất tốt.

Lục Thời Dập nhanh chóng đuổi theo lên lầu, chặn trước mặt mẹ mình, “Mẹ của Hoắc Trầm đến nhà của chúng ta làm gì? Chẳng lẽ là vì chuyện Hoắc Trầm cùng Vu Vãn đi xem mắt? Con đã nói rồi, Vu Vãn tuyệt đối sẽ không đi xem mắt đâu!”

“Ai nói?” Tô Lan nữ sĩ dừng bước, “Tiểu Vãn đã đồng ý đêm nay đi gặp mặt Hoắc Trầm rồi.”

“Vu Vãn đồng ý đi xem mắt?!” Lục Thời Dập trợn mắt nhìn thẳng.

Sao cô có thể cùng người đàn ông khác đi xem mắt?

“Thế nào, chẳng lẽ người ta không được đi xem mắt à?”

Lục Thời Dập cố gắng kiềm chế cảm xúc sắp bùng nổ, đè nén tâm tình kích động, hít một hơi thật sâu, hỏi, “Mẹ, đêm nay bọn họ hẹn gặp nhau ở nơi nào?”

Vẻ mặt Tô Lan nữ sĩ đầy phòng bị nhìn chằm chằm vào con trai nhà mình, “Con muốn làm cái gì? Muốn đi phá đám sao? Mẹ đã nói với con rồi, nếu con dám phá hoại buổi xem mắt của Tiểu Vãn, mẹ sẽ cắt cái chân chó của con đó!”

“Mẹ, mẹ đối với con có bao nhiều hiểu lầm thế?” Lục Thời Dập ôm lấy vai mẹ mình, thay đổi thái độ, đứng trên cùng một mặt trận với bà ấy, trên khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười quyến rũ, giọng điệu vô cùng tốt, “Mấy ngày trước con có thái độ không tốt, đã nói những lời khiến cho mẹ hiểu lầm. Con không muốn để Vu Vãn đi xem mắt, có lẽ mẹ cũng từng nghe nói qua, hiện giờ có rất nhiều người đàn ông kỳ quặc đi đến các buổi xem mắt, con chỉ cảm thấy xem mắt không mấy đáng tin, cũng lo lắng việc Vu Vẫn sẽ bị lừa.”

“Hoắc Trầm sao lại không đáng tin cậy? Chúng ta đều biết rõ nhà họ Hoắc….”

“Mẹ, mẹ hãy nghe con nói đã.” Lục Thời Dập cắt ngang tâm tình đang có chút kích động của Tô Lan nữ sĩ, tiếp tục dỗ dành, “Mẹ xem Vu Vãn giống như con gái, với con mà nói, chị ấy chẳng khác nào chị gái của con đúng không? Đối với việc hạnh phúc cả đời của chị ấy, con với mẹ đều giống nhau rất coi trọng. Không sai, chúng ta hiểu khá rõ nhà họ Hoắc. Nhưng mấy năm qua Hoắc Trầm luôn sống ở nước ngoài, chúng ta đã không gặp mặt anh ta trong hơn mười năm. Ai biết được hiện giờ anh ta biến thành cái dạng gì?”

“Mẹ, mẹ không biết cuộc sống ở nước ngoài đó thôi, đàn ông khoảng tầm ba mươi tuổi mà vẫn chưa có bạn gái, hơn phân nửa là Gay…..”

“Không thể nào?”

“Thật đó.” Lục Thời Dập vô cùng nghiêm túc gật đầu, “Cho nên, mẹ mau nói cho con biết địa điểm hai người bọn họ hẹn gặp mặt nhau đi, đêm nay con sẽ âm thầm đi đến đó quan sát, giúp mẹ kiểm tra xem nhân phẩm của Hoắc Trầm có tốt hay không, tránh để cho ‘Con gái’ bảo bối của mẹ bị anh ta lừa gạt.”

Lục Thời Dập nhíu mày nhìn Tô Lan nữ sĩ vài lần, dỗ dành đến mức khiến đối phương ngẩn người. Cuối cùng sau khi dụ dỗ lấy được địa chỉ, lúc này cậu quay người đi xuống lầu, nụ cười trên mặt lập tức biến mất không thấy gì nữa, mà lại chuyển thành, đôi mắt đào hoa kia loé lên một tia trả thù.

Tối qua Vu Vãn đối với cậu như vậy, đêm nay cô còn muốn đi xem mắt sao?

Không có cửa đâu cưng!

—————//—//————

*Tác giả có lời muốn nói: Lục Thời Dập: Vợ tôi muốn đi xem mắt, ai cũng đừng hòng ngăn cản tôi đi phá đám!