*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiều tối thứ bảy, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu vào cửa sổ sát đất, chiếu sáng cả nhà hàng, nhà hàng như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp nhỏ vụn.
Lục Thời Dập đến sớm hai mươi phút.
Vu Vãn luôn đến đúng giờ, vào thời gian đã giao hẹn, không hơn không kém bước vào nhà hàng.
Thấy người đến, Lục Thời Dập rất lịch sự giúp cô kéo cái ghế phía đối diện ra. Dáng người cậu cao lớn đĩnh đạc, vẻ ngoài anh tuấn gây chú ý, vừa mới đứng lên, lập tức thu hút không ít sự chú ý của mọi người trong nhà hàng.
Người phục vụ mang menu ra, Vu Vãn hỏi người ngồi đối diện mình muốn ăn gì. Thân sĩ Lục Thời Dập nhường cho cô gọi trước.
Vu Vãn không khách khí, gọi một món phù hợp với khẩu vị của mình. Gọi món xong, cô đẩy menu cho Lục Thời Dập, Lục Thời Dập không nhận lấy, trực tiếp đóng lại, trả nó cho nhân viên phục vụ, “Lấy một phần giống như cô ấy.”
“Uống rượu không?” Vu Vãn lại hỏi.
Lục Thời Dập nhìn cô một cái, hiện tại cậu thực sự cần uống chút rượu, để trấn áp trái tim bất định không yên. Nhân viên phục vụ khui một chai rượu vang đỏ cho hai người, Lục Thời Dập cầm ly rượu lên, uống một ngụm lớn như uống Coca. Yết hầu nhấp nhô, chất lỏng màu đỏ theo yết hầu di chuyển đến dạ dày, cuối cùng cũng giảm bớt một chút tâm tình khẩn trương.
Tiếng đàn dương cầm du dương, chậm rãi trôi. Nhà hàng Vu Vãn chọn là một nhà hàng rất có phẩm vị cùng phong cách.
Mấy ngày trước Vu Vãn nói muốn mời Lục Thời Dập dùng cơm, cảm ơn cậu đã giải quyết chuyện của Duệ Tinh. Mãi đến thứ sáu tuần này, cô mới dành ra được thời gian, hẹn cậu tối nay đến nhà hàng này dùng một bữa cơm. Lục Thời Dập khẩn trương, bắt nguồn từ những lời Vu Vãn đã nói trước đó, vừa hay có việc muốn nói rõ với cậu.
Nói rõ, rốt cuộc muốn nói chuyện gì với cậu?
Lục Thời Dập giống như một đứa trẻ tham gia kỳ thi kiểm tra đầu vào, nôn nóng bất an đợi vài ngày, hôm nay cuối cùng cũng có đáp án.
Vu Vãn cắt miếng bít tết trong đĩa, ngón tay của cô rất đẹp, vừa trắng lại vừa mịn, cắt miếng bít tết giống như đang cắt một tác phẩm nghệ thuật. Tuy cô không ngẩng đầu lên, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lục Thời Dập, một mực rơi trên mặt cô.
Vu Vãn bị cậu nhìn đến mức hai má thoáng nóng bừng, cô vốn định đợi cả hai dùng xong món ăn, mới nói rõ với cậu. Hiển nhiên hai người đối với những món mỹ thực này, cũng không có hứng thú gì.
Đôi môi khẽ mím, Vu Vãn ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đối diện, chậm rãi mở miệng, “Em….Thực sự thích chị?”
Tuy hôm nay là cuối tuần, bởi vì dùng bữa tối riêng cùng Vu Vãn, Lục Thời Dập mặc một bộ suit 3 mảnh* chất liệu rất tốt, tao nhã lại thanh lịch, rất trang trọng.
(suit 3 mảnh)
Lục Thời Dập vốn ngồi ngay ngắn, nghe thấy câu này, lưng lập tức thẳng tắp, cả người càng cao thêm vài phần. Sau khi cậu ngồi xuống, đã mở cúc áo vest trên người ra, bên trong là áo gi lê cùng áo sơmi trắng tinh xảo, tôn lên dáng người thẳng tắp của cậu. Giờ phút này, cậu nhìn chằm chằm Vu Vãn, giống như được hỏi, “Anh có bằng lòng lấy em không”, cậu không một chút do dự, rất trịnh trọng gật đầu, gật đầu, lại gật đầu.
Vu Vãn mím chặt môi, lại hỏi, “Không phải nhất thời cao hứng?”
Lục Thời Dập lập tức lắc đầu, “Có âm mưu từ lâu lắm rồi. Không phải, ý của em là, em thích chị từ rất lâu rồi.” Ngay cả chính cậu cũng không biết, cậu bắt đầu thích Vu Vãn từ lúc nào nữa….
Nói xong, cậu lại rất nghiêm túc bổ sung, “Tình cảm của em dành cho chị rất nghiêm túc, không phải đùa giỡn. Còn nữa, em thực sự không thích Đường Uyển Tình, thời điểm học cấp 3 bởi vì đánh cược với đám của Vu Mục, rảnh rỗi nhàm chán mới theo đuổi cô ta…., còn nữa những bạn gái em quen trước kia, ngay cả nắm tay người ta còn chưa nắm qua, nên không thể tính là bạn gái.”
“Chị là người đầu tiên, em nghiêm túc theo đuổi.”
Vu Vãn đặt con dao và cái nĩa bạc trong tay xuống, hai tay đan vào nhau, rồi chống cằm. Đôi chân mày xinh đẹp khẽ chau lại, giống như gặp phải vấn đề gì đó khó giải quyết. Cô khẽ cụp mắt xuống, im lặng trong nửa giây, trong khi nội tâm Lục Thời Dập đang hồi hộp chờ đợi, khi cô nâng mí mắt lên, đôi chân mày đã giãn ra.
“Thời Dập, chị rất vui, khi em có thể thích chị.” Môi Vu Vãn khẽ cong lên, thành tâm thành ý nói. Nụ cười trên khuôn mặt cô, rõ ràng lại sinh động. Nhưng nụ cười này, khiến cho nội tâm Lục Thời Dập “Lộp bộp” một tiếng, có dự cảm không lành.
Cô nói tiếp, “Có nhớ trước đây, em đã hỏi chị dự định khi nào kết hôn không?”
“Nhớ chứ.”
“Chị nhớ lúc ấy chị đã nói với em, chị sẽ không kết hôn, lời này chị nói rất nghiêm túc.”
Lục Thời Dập khẩn trương chỉnh lại chiếc nơ, ho nhẹ một tiếng, tiếp lời, “Không kết hôn cũng được, chỉ cần chị không cảm thấy tủi thân, chúng ta vẫn có thể nói chuyện yêu đương.”
Vu Vãn không lập tức phản bác lại lời nói của cậu, giọng nói vẫn bình thản như trước, “Thời Dập, chị nghĩ có lẽ em rất hiểu rõ chuyện gia đình của chị. Chị không có một gia đình hạnh phúc như em. Cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ chị đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cách nhìn nhận về tình yêu của chị. Dù lúc trước hai người yêu nhau đi chăng nữa, sau khi trải qua giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, tình cảm sẽ dần dần biến chất.”
Lục Thời Dập hé môi, đang muốn nói điều gì đó, Vu Vãn đưa tay cắt ngang, “Trước tiên em hãy nghe chị nói hết đã. Chị tin tưởng trên đời này có người yêu nhau mãi mãi, nhưng xác suất này quá thấp. Hầu hết những người yêu nhau, còn chưa đi đến cung điện hôn nhân, đã mỗi người mỗi ngả, cả đời không qua lại với nhau. Cho dù kết hôn, nhưng vì lý do nào đó, thì vẫn có vô số người ly hôn, cho dù không ly hôn, thì họ cũng sẽ hành hạ nhau suốt cả đời….Giống như ba mẹ của chị vậy, lúc trước hai người bọn họ yêu nhau như thế, cuối cùng thì sao? Sau những cuộc cãi vã không dứt, đổi lại là sự phản bội của ba chị, hai người hành hạ lẫn nhau hơn phân nửa cuộc đời, trước khi mẹ chị mất mới bằng lòng buông tay….”
Loại tình yêu này quá dị dạng, cũng quá mệt mỏi.
Giọng nói Vu Vãn nhàn nhạt, từng lời nói đều rất lý trí, “Chị không bao giờ tin tưởng vào tình yêu, tình yêu đối với chị mà nói cũng không phải là điều cần thiết. Vả lại công việc của chị cũng đủ bận rộn rồi, không còn tinh lực để tính toán mọi cách bắt đầu một mối quan hệ. Hơn nữa, biết rõ hầu hết đều không có kết quả tốt đẹp, cho nên chị tình nguyện lựa chọn không bao giờ bắt đầu. Đương nhiên, đây chỉ là vấn đề cá nhân của chị.”
Vu Vãn nhìn người đàn ông đang cúi thấp đầu trước mặt, cậu đột nhiên im lặng, trong lòng truyền đến một cơn đau nhói.
Vu Vãn bỏ qua sự khó chịu không thể giải thích ở trong lòng, nói tiếp, “Chị không hy vọng em lãng phí tình cảm trên người chị. Chị hy vọng, em có thể giống như Vu Mục, mãi mãi làm em trai của chị, làm người thân của chị, nhưng không phải là người yêu.”
Em trai thì thời gian lâu dài, nhưng người yêu thì không hẳn.
Mấy tháng qua ở bên cạnh Lục Thời Dập, đặc biệt là gần đây, Vu Vãn càng ngày càng nhận thức rõ ràng, cô rất sợ mất đi cậu. Sự sợ hãi này, khiến Vu Vãn không muốn mối quan hệ giữa cô và Lục Thời Dập, trộn lẫn với bất kỳ yếu tố tình cảm nào.
Bởi vì, cô không hy vọng cuối cùng bọn họ ngay cả bạn bè cũng không làm được….
Vào bất cứ lúc nào, Vu Vãn vẫn luôn có thể mạnh mẽ và tự tin, mặc kệ đối phó với chuyện gì, vẫn có năng lực bày mưu tính kế. Nhưng chỉ duy nhất trong tình yêu, chịu ảnh hưởng sâu sắc từ cuộc hôn nhân của ba mẹ, cô là người mang chủ nghĩa tràn đầy bị quan.
*
Vu Vãn không tin vào tình yêu, cậu nên làm cái gì bây giờ?
Đêm khuya yên tĩnh, Lục Thời Dập nằm trên giường lớn trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm ánh đèn chói mắt trên đỉnh đầu, làm thế nào cũng không ngủ được.
Những lời Vu Vãn nói vào buổi tối hôm nay, không ngừng quanh quẩn trong đầu. Cô không giống như trước đây, trực tiếp từ chối cậu. Thay vào đó, cô bộc lộ nội tâm của mình với cậu, nói về quan điểm của cô đối với tình yêu, cô nói lý trí lại tỉnh táo. Sinh ra trong một gia đình như vậy, đương nhiên Lục Thời Dập có thể hiểu được, thái độ bài xích của Vu Vãn đối với tình yêu.
Nhưng mà, cậu vẫn không cam lòng, chỉ làm em trai của cô.
Lục Thời Dập giống như người lênh đênh trên biển, xung quanh không có gỗ trôi, cũng không có tàu thuyền nào, chỉ có cảm giác không bờ không bến, vây lấy cậu….
Mỗi sáng thứ hai, công ty có cuộc họp thường kỳ.
Cuộc họp kết thúc, Lục Thời Dập vẫn chưa rời đi, chờ đợi bên ngoài phòng họp, nhìn thấy Dương Tụng đã sắp xếp xong tổng kết báo cáo hàng tuần do các bộ phận đưa đến. Sau khi đi ra, lại quét mắt nhìn, thấy Vu Vãn đã đi xa, Lục Thời Dập vội vàng túm người kéo đi.
“Tiểu Lục, cậu đang làm gì vậy?” Dương Tụng vẻ mặt không hiểu, bị kéo đến phòng họp nhỏ không người ở bên cạnh.
Lục Thời Dập thuận tay đóng cửa lại, lúc này mới buông người, trầm giọng nói, “Dương ca, em muốn hỏi anh chuyện này.”
Dương Tụng liếc mắt nhìn cậu, nhìn cậu thần thần bí bí như thế, trong lòng sáng tỏ, cười nói, “Chuyện có liên quan đến Vu tổng phải không?”
Lục Thời Dập gật đầu.
“Chuyện gì?”
“Anh Dương, anh đã làm việc bên cạnh Vu tổng năm năm rồi, tình hình tình cảm của chị ấy, có lẽ anh là người rõ nhất.” Lục Thời Dập ho nhẹ, lúc này mới hỏi, “Em chỉ muốn hỏi một chút, mấy năm nay Vu tổng có quen bạn trai không?”
“Vu tổng làm sao có thời gian quen bạn trai, từ khi tiếp quản Vinh Quang cho đến nay, mỗi ngày Vu tổng loay hoay đến mức hận không thể phân thân thành hai người. Nhất là mấy năm nay, cậu chưa từng nhìn thấy qua cảnh Vu tổng bận rộn thường xuyên phải qua đêm ở công ty à…. Đương nhiên, những năm qua không ít đàn ông theo đuổi Vu tổng, nhưng đều bị ngài ấy từ chối.”
Sắc mặt Lục Thời Dập phức tạp, nghe thấy Vu Vãn không quen bạn trai, cũng không biết nên vui, hay nên không vui.
Nếu Vu Vãn thực sự là một người theo chủ nghĩa không tin vào tình yêu, vậy cậu muốn theo đuổi cô khó càng thêm khó.
Lục Thời Dập xác nhận lần nữa, “Vu tổng thực sự chưa từng quen một người bạn trai nào?”
Dương Tụng suy nghĩ, thẳng thắng nói, “Mặc dù mấy năm qua không kết giao, nhưng tôi nghe nói khi còn học ở nước ngoài, trái lại từng quen một người bạn trai.”
“….Ai nói với anh như vậy?” Sự ghen tuông lập tức nổi lên trong lòng.
“Tiểu Vu tổng nói.”
“Bạn trai của chị ấy là ai?”
“Tôi cũng không biết, phải hỏi Tiểu Vu tổng.” Dương Tụng hỏi lại, “Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này? Cậu và Vu tổng tiến triển thế nào rồi….”
Còn chưa hỏi xong, Lục Thời Dập đã mở cửa phòng họp ra, biến mất khỏi tầm mắt của Dương Tụng.
Dương Tụng: “…..”
*
Từ sau trận đánh nhau giữa Vu Mục và Lục Thời Dập ở phòng tập thể hình lần trước, mối quan hệ của hai anh em bọn họ trở nên rất vi diệu, dường như cả hai vẫn còn giận dỗi, trong khoảng thời gian này không ai chủ động liên lạc với ai.
Nhưng mà lần này, từ khi Lục Thời Dập rời khỏi phòng họp, lập tức lấy điện thoại gọi cho Vu Mục, muốn hẹn cậu ta tối nay gặp mặt. Tuy nhiên, sau khi điện thoại được kết nối, cái tên súc sinh Vu Mục trực tiếp treo máy.
Lục Thời Dập gọi tiếp, Vu Mục tiếp tục cúp máy.
Hai người giống như đang phân cao thấp, gọi liên tiếp hai mươi mấy cuộc, vẫn không bắt máy, cuối cùng Vu Mục tựa như thị uy, trực tiếp kéo số Lục Thời Dập vào danh sách đen.
Lục Thời Dập tức giận nhe răng, buổi chiều hôm đó muốn xin nghỉ để tiến đánh công ty của Vu Mục. Cũng không biết là cố tình, hay vô ý, cái tên súc sinh Vu Mục kia đã rời khỏi công ty đi công tác ngay trước khi cậu đến.
Nhìn thế nào cũng giống như đang cố ý tránh né cậu, Lục Thời Dập tức giận hung hăng đá cánh cửa văn phòng của cậu ta một cái.
Mà Vu Vãn từ sau khi nói rõ nội tâm với Lục Thời Dập, không hề lạnh nhạt với cậu, cũng không yêu cầu cậu rời khỏi công ty, vẫn coi trọng cậu như lúc trước. Chẳng qua là trong lời nói hành động, vẫn luôn giữ chừng mực.
Quả thực bị Vu Vãn xem là em trai, tâm tình của Lục Thời Dập trở nên phiền muộn.
Cuối cùng cũng chờ đến ngày Chủ Nhật, từ chỗ Lâm Châu Dương biết được, Vu Mục đã từ nơi khác trở về, đêm nay hẹn một số anh em đến câu lạc bộ đánh bi da, Lục Thời Dập trực tiếp lái xe chạy đến.
Trong câu lạc bộ, phòng chơi bi da rất náo nhiệt, bảy tám phú nhị đại dẫn theo bạn gái, một bên uống rượu, một bên chơi bi da.
Thấy Vu Mục lẻ loi một mình đến, một đám anh em đều thấy hiếm lạ, “Vu thiếu, tại sao hôm nay không thấy cậu dẫn theo em gái nhỏ nào đến đây vậy?”
“Cái gì em gái nhỏ với không em gái nhỏ, ông đây đang theo đuổi một cô gái, muốn giữ mình trong sạch, hiểu không?” Vu Mục nhận lấy cây cơ, cúi người xuống bàn, vung cây cơ dài, “Cạch, cạch, cạch” ba quả bóng rơi đẹp mắt vào lỗ.
“Thật hay giả? Còn có cô gái nào có thể khiến cho Vu thiếu phải giữ mình trong sạch thế?” Bên trong phòng chơi bi da truyền ra tiếng cười ha ha. Vu Mục cứ hai ba ngày lại xuất hiện tin tức bê bối cùng với nữ minh tinh, mỗi lần cậu ta dẫn bạn gái đi chơi đều không trùng lặp, căn bản mấy anh em không tin cậu có thể vì một người phụ nữ nào mà giữ mình trong sạch, chỉ xem nó như một lời nói đùa.
“Cười cái gì? Thế nào, ông đây không thể nghiêm túc theo đuổi phụ nữ à?” Vu Mục lạnh lùng lườm bọn họ.
“Không phải Vu thiếu, cái danh hoa hoa của cậu ở bên ngoài, cho dù cậu nghiêm túc theo đuổi, chỉ sợ con gái người ta cũng không tin đâu, đúng không?”
“Cho nên ông đây mới phải giữ mình trong sạch, làm cho cô ấy cảm nhận được thành ý của tôi!” Cô gái nhỏ kia, trốn cậu ta giống như trốn ôn dịch, mẹ nó rõ ràng sợ đến mức trốn đi. Không biết trốn nơi nào, trốn kỹ quá, cậu ta tìm một tuần lễ, cứ thế không tìm thấy người đâu.
Thực sự là….Tức chết cậu ta mà.
Đêm nay tâm tình Vu Mục không tốt lắm, dùng quả bóng để phát tiết sự khó chịu khi không tìm ra cô gái nhỏ đó, không thể nghi ngờ gì thêm Lục Thời Dập đến không đúng lúc, vả lại hai anh em bọn họ đang bốc hoả với nhau.
Vì vậy, hai khẩu pháo đối đầu với nhau, khi chạm vào lập tức nổ ngay.
“Vu Mục, mày đi ra đây, tao có chuyện muốn nói với mày.” Lục Thời Dập đi vào câu lạc bộ, sau khi bị Vu Mục không để ý đến tận hai mươi phút, cuối cùng cũng thiếu kiên nhẫn.
Sắc mặt của Lục Thời Dập không tốt lắm, sắc mặt Vu Mục lại còn tệ hơn, trực tiếp nghiêng người, giơ ngón tay thối với cậu, tiếp tục vung cây cơ, “Tao không có chuyện gì để nói với mày.”
Lục Thời Dập cắn răng, giọng nói không khỏi nâng lên vài phần, “Mày đi ra ngoài cho tao!”
Vu Mục nổi giận, trực tiếp ném cây cơ xuống đất, lập tức mọi người trong phòng sợ đến mức không dám lên tiếng. Những đám phú nhị đại này vẫn luôn biết rõ, từ nhỏ mối quan hệ giữa Vu Mục và Lục Thời Dập rất tốt, chưa bao giờ đỏ mặt tía tai.
Hôm nay, là thế nào?
“Mày còn chưa chịu rời khỏi công ty của chị tao à, mày còn muốn dây dưa với chị tao sao?” Vu Mục đứng trước mặt Lục Thời Dập, hai người đều cao khoảng 1m8, dáng người cao ngất khiến cho người ta sợ hãi, dường như bão tố sẽ đến bất cứ lúc nào.
“Không phải dây dưa là theo đuổi! Tao rất nghiêm túc theo đuổi chị của mày!” Lục Thời Dập nghiêm giọng sửa lại.
“Tao đã cảnh cáo mày rồi, cách xa chị tao một chút! Chị ấy không phải là người có thể đụng vào!”
Trời ạ, đây là quả dưa lớn gây sốc thế nào?
Lục Thời Dập thực sự đang theo đuổi chị của Vu Mục…. Đám phú nhị đại nhìn nhau, đều sợ ngây người với tin tức này.
Hôm nay Lục Thời Dập tìm Vu Mục vốn là muốn từ chỗ Vu Mục tìm hiểu rõ lịch sử tình cảm của Vu Vãn. Nhưng vừa nói đến chủ đề liên quan đến Vu Vãn, hai người đều cầm thương mang côn*, căn bản không có cách nào bình tĩnh nói chuyện.
(*Cầm thương mang côn: lời nói có gai, cũng liên luỵ người bên ngoài. Nguồn Baidu.)Cậu tức giận nói, “Vu Mục, mày biết rõ, chị ấy là chị của mày, không phải là chị của tao! Vu Vãn chưa kết hôn, tao cũng chưa kết hôn, tại sao tao không được thích chị ấy? Huống hồ, Vu Vãn cũng không thích người nào, tao có quyền theo đuỗi chị ấy! Cho dù mày là anh em của tao, mày cũng không có quyền ngăn cản.”
“….” Vu Mục bị nghẹn họng trước lời nói của cậu, sau đó, cậu ta nói còn bùng nổ hơn cả Lục Thời Dập, “Ai nói chị của tao không thích người nào? Buổi chiều trước khi tao đi ra ngoài, còn nghe thấy chị của tao gọi điện thoại cho bạn trai cũ của chị ấy, hẹn đêm nay gặp mặt! Nói không chừng đêm nay hai người bọn họ tình cũ nhen nhóm, mày căn bản không thể đùa giỡn, đừng quấy rối chị tao nữa!”
Sắc mặt Lục Thời Dập trở nên lạnh lùng, khoé mắt hừng hực ngọn lửa, ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, cậu nắm lấy cổ áo của Vu Mục, “Bạn trai cũ của chị mày là ai? Hiện giờ bọn họ đang ở chỗ nào?!!”
Vu Mục thấy cậu tức giận, giống như một con sư tử mạnh mẽ với cái bờm dựng thẳng. Ngược lại, khoé môi lại cong lên, cười nói, “Mày cũng biết đó, Hoắc Trầm!”
*
Một chiếc xe thể thao màu đen, chạy như bay với tốc độ cao, mang theo lửa giận ngập trời cùng sát khí, đi thẳng trên con đường Bắc Tam Hoàn*.
(Đường vành đai 3: Bắc Tam Hoàn: Đường vành đai 3 là đường vành đai thành phố dài 48 km bao quanh trung tâm thành phố Bắc Kinh. Khi Bắc Kinh lần đầu tiên trở thành thủ đô của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, con đường chỉ tồn tại trong các đoạn bao quanh các phần phía bắc, phía đông và phía nam của thành phố. Nguồn GG.)Hai mươi phút sau, chiếc xe thể thao dừng lại bên ngoài một nhà hàng Nhật cực kì cao cấp. Tắt máy xe, Lục Thời Dập còn chưa bước xuống xe, đã nhìn thấy một đôi bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa.
Người đàn ông mặc một bộ vest đen, áo sơ mi trắng cùng cà vạt, khí chất nho nhã, giơ tay nhấc chân phong độ nhẹ nhàng. Người nữ mặc một chiếc áo khoác màu be xinh đẹp, trang điểm tinh tế, mang theo túi xách, đi trên đôi giày cao gót. Hai người đứng ở cửa ra vào cười cười nói nói.
Mà hai người này, không phải Vu Vãn và Hoắc Trầm, thì còn là ai?
Lục Thời Dập ngồi trong xe, hai tay chợt nắm chặt tay lái. Vu Mục không có lừa cậu, quả thực đêm nay Vu Vãn có hẹn với Hoắc Trầm!
Vu Vãn đứng bên cạnh Hoắc Trầm, ở nơi đó có nữ cường nhân lạnh lùng nghiêm nghị cùng cự nhân thiên lý*, Lục Thời Dập nhìn thế nào cũng cảm thấy cô giống như chú chim non nép vào người ta. Nhất là khi cô nhìn qua Hoắc Trầm, khoé môi cong lên, thật chướng mắt gần như đâm vào trái tim cậu.
(*Cự nhân thiên lý: ý chỉ thái độ cao ngạo. Nguồn GG.)Trong không gian mờ mịt, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ xe, giống như dã thú chờ đợi thời cơ. Không biết nhìn thấy cái gì, đồng tử mãnh liệt co rút lại, đáy mắt lập tức xuất hiện cuồng phong dữ dội.
Bên ngoài xe.
Vu Vãn nói lời cảm ơn, “Hôm nay thực sự cảm ơn anh, quả nhiên là chuyên gia tính toán chuyên nghiệp, phân tích đúng nơi đúng chỗ. Sau khi dự án này hoàn thành, tôi nhất định sẽ mời anh dùng một bữa cơm.”
“Ừ, vậy tôi chúc em sớm thành công.” Hoắc Trầm mỉm cười giang hai tay.
“Cảm ơn.” Vu Vãn hào phóng cùng Hoắc Trầm ôm cái ôm hữu nghị.
Trong lúc hai người chuẩn bị rời đi, một nắm đấm mang theo gió lạnh cùng lửa giận ngập trời, giáng vào mặt Hoắc Trầm.
Hoắc Trầm không hề phòng bị, trực tiếp bị nắm đấm đó đánh ngã xuống đất.
Vu Vãn xoay người lại, nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, sự kinh ngạc trên mặt chuyển hoá thành phẫn nộ cùng không thể nói lý. Thấy Lục Thời Dập còn muốn xông lên đánh người, cô tức giận quát bảo dừng tay, “Lục Thời Dập, em nổi điên cái gì vậy?! Dừng tay cho chị!!”
————-//——//————
*Tác giả có lời muốn nói: Lục Thời Dập: Rõ ràng bà xã của tôi hẹn hò với bạn trai cũ, tôi không thể không đánh thêm vài cái, tôi giận đến phát điên rồi! Tôi nên làm cái gì bây giờ!!
Tác giả: Lão đại đừng giận, tức giận thì ép Vu Vãn lên tường, một nụ hôn mãnh liệt! Ha ha ha~