Đồ Heo, Cô Chết Với Tôi!!!

Chương 13: Chương 13

Đã có cách .

-Thôi , cho tôi xin lỗi . Tôi hứa là tôi sẽ tăng lương cho cô .

Duy nói mặc dù giọng nói của anh ta thì không có một chút nào là hối lỗi cả .

Nhưng mà tôi đâu phải nhất thiết là phải cần tiền cơ chứ . Chỉ là vì một số lí do mà tôi mới chịu nhún nhường mà thôi , tuy nhiên chính hôm qua anh ta đã sĩ nhục tôi như thế thì tôi không cần mấy đồng tiền ấy nữa . Cái lòng tự trọng của tôi còn đáng giá gấp hàng ngàn , hàng vạn lần .

-Thôi đủ rồi , tôi nhức đầu lắm rồi . Mọi người về hết cho tôi .

Tôi giả vờ đau đầu rồi lấy tay khoát với ý là bảo mấy người đó về nhanh .

-Thôi mà , tha lỗi đi Ú ơi .

-Đúng đó , tha lỗi cho họ đi , hai người đó chưa bao giờ xin lỗi người nào lâu vậy đâu đó .

-Ừ , cô bé dễ thương tha lỗi cho họ đi .

Mọi người bắt đầu lên tiếng bảo vệ , đúng là “ một câu làm chẳng nên non , ba cây chụm lại nên hòn núi cao “ . Nhưng mà quan trọng là toàn trai đẹp nữa , tôi thì lại đâu phải không mê trai đẹp đâu . Ít nhất có một trong những người này làm bạn trai tôi thì lũ bạn lúc này cũng chảnh chọe của tôi cũng phát thèm và đố kị và tôi à xem . Mà tôi lại suy nghĩ lung tung rồi , không thể như vậy được , đâu phải thiếu trai đâu mà phải vất cái lòng tự trọng để đi tha lỗi . Nhất quyết không thể . Tôi không thể hành động như vậy đuợc , tôi là Ú cơ mà . Không thể và không bao giờ .

-Tóm lại là cô có tha lỗi hay không thì bảo ? Cô làm tôi bực mình rồi đấy nhé . Cô có biết là hai người ấy đã tìm cô suốt cả buổi đêm mà chưa hề có gì vào bụng , sang nay họ cũng chưa ăn gì để đi tìm tiếp , rồi còn gọi tụi này tới tìm giùm nữa . Rồi bây giờ cũng chẳng ăn uống gì mà phải ngồi đây xin xỏ cô tha lỗi . Nói cho cô biết là họ toàn là công tử , chưa bao giờ phải nhịn đói một bữa nào , cũng chưa bao giờ phải mệt nhọc như thế cả . Chỉ vì muốn xin lỗi cô mà họ mới làm như thế . Đã thế cô còn này nọ không chịu tha lỗi nữa là sao hả ?

Hải bực mình lên tiếng khi thấy tình hình không mấy khả quan .

-Hải , không được nói như vậy . Đây là chuyện của tụi anh , chú không đuợc xen vào .

Duy lên tiếng nói dù rằng trong lòng anh cũng đồng tình với Hải lắm .

-Nhưng mà em bực .

Hải gân cổ lên cãi .

-Đã bảo là im đi cơ mà .

Minh lên tiếng nói .

-Im hết , đây là nhà tôi .

Tôi bực mình hét .

Hai người ấy chưa ăn gì từ tối qua đến giờ sao ? Họ còn tìm tôi nữa . Rồi giờ còn cố xin lỗi tôi . đúng là chuyện này họ có lỗi nhưng không phải tôi cũng hoàn toàn đúng . Thật là nói làm gì để giờ phải suy nghĩ cơ chứ . Nhưng mà giờ nên tha lỗi hay không nhỉ ?????

Nếu không thì lương tâm cắn rứt , ăn không ngon mà ngủ cũng không yên .

Nhưng mà có thì lòng tự trọng sẽ không còn , tuy vậy thì ít nhất cũng thanh thản .

Vậy giờ nên tha không ???

-Đã có cách .

Tôi cười ra vẻ bí hiểm .

------

Ăn mì tôm

-Im lặng kìa tụi mày .

Tất cả cùng nhắc nhở nhau im lặng , tóm lại là một khung cảnh vô cùng lộn xộn và bừa bộn . Tôi đứng trên cao nhất , cụ thể đó chính là tôi đang đứng trên chiếc giường như người chỉ đạo , còn lại thì đứng dưới sàn nhà và đang háo hức chờ tin từ tôi .

-Trước khi tôi đưa ra điều kiện riêng thì tất cả làm ơn đi ra khỏi vòng tôi rồi tập hợp tại nhà bếp đi , có lẽ mọi người đói lắm rồi .

Tôi mỉm cười nhân hậu , à quên không thể nói là nhận hậu được , phải nói là vô cùng thâm hiểm . Trước khi hành động một cách tàn nhẫn thì phải ọi người ăn dưa bở mới được . Tôi đâu đơn giản như cái vẻ ngoài ngây thơ , trong sáng , thánh thiện này đâu vì tôi vốn là cáo đội lốt thỏ cơ mà . Vì thế ai nhìn mặt tôi rồi tin những lời nói của tôi trong những lúc như thế này thì quả là sai lầm .

-Yeahhhhhhhhhhhhhhhh .

Tất cả lại cùng reo lên một cách sung sướng . Thật là bệnh hoạn ghê gớm .

Và rồi tôi cùng 8 anh chàng cùng đi xuống bếp một cách vui vẻ , mấy người đó vui vẻ là chuyện tất nhiên , còn tôi vui vẻ theo cách riêng của mình . Tôi sắp được hành hạ mấy thằng điên trốn trại này rồi , vui quá vui quá . Nhất quyết tôi sẽ chụp lại bằng chứng rồi đem đi viết báo ha ha . Rồi nếu mà cái Lan mà thấy được cảnh vui như thế này thì chắc nó sẽ cười sung sướng rồi sẽ cùng tôi nghĩ ra nhiều trò quậy phá à xem . Thật là không có gì vui bằng .

-Ăn gì đây ??? Đói quá , đói quá .

-Mì tôm chứ còn gì nữa . Hơi đâu mà nấu cơm . Nấu vậy lâu lắm .

Tôi bình thản trả lời một cách vô tư .

-Mì tôm á , tưởng có gì ngon chiêu đãi tụi này nữa .

-Mì tôm à , ăn vào nổi mụn hơi bị nhiều .

Có mấy người lại thở dài và nói một cách buồn bã . Nhìn khuôn mặt người nào cũng đầy nỗi buồn . Họ buồn nhưng tôi vui .

-Ừm , có ăn là được rồi . Đâu cần phải cao lương mĩ vị đâu .

Hoàng vui vẻ đỡ cho tôi .

-Giờ tóm lại là có ăn không ? không ăn thì biến đi chỗ khác . Bực mình .

Tôi chống hai tay lên hông ra vẻ chỉ huy

-Ăn .

Tất cả đồng loạt trả lời , miễn cưỡng có và thích thú cũng có .

Và tôi bắt đầu trổ tài nội trợ của mình , không nói điêu chứ tôi nấu ăn cũng khá ngon vì toàn học lén mẹ tôi nấu ăn . Bà nấu ăn rất ngon , ai đến ăn một bữa là cũng muốn ăn thêm nữa hết . Mẹ tôi có một bí quyết nấu ăn nên có một mùi vị rất riêng mà không giống như những người khác nấu .

Sau 15 phút chế biến mì tôm xào khô , tôi tự hào đặt một nồi mì tôm xào thơm ngây ngất lên bàn .

-Chà , thơm quá . Không biết có ngon không ta ?

Hải hít hơi khói rồi nói .

-Đại ca nấu mà dám chê à ?

Tôi trợn mắt nói .

-Ơ , dạ . Em xin lỗi đại ca ạ .

-Thế thì tất cả ăn đi .

Tôi chỉ vào nồi mì rồi bảo mọi người ăn đi . Còn tôi thì ngồi một mình , tôi đang đói nhưng tôi không muốn ăn cùng với những tên điên này . Mà chắc ăn cùng thì tôi cũng không thể ăn được . Dù cho tôi thích ăn nhưng trong trường hợp này thì có cho tiền bảo tôi ăn tôi cũng không ăn .

-Cô không ăn à ???

Duy quay lên hỏi .

-Không , tôi không đói .

Tôi lắc đầu từ chối , dù rằng thấy ăn mà không ăn đuợc thì lòng đau như cắt . Nhưng thôi sẽ giữ nguyên lập trường : Không ăn chung .

-Nhịn đói cũng giỏi nhở ?

Việt nói .

-Tất nhiên , ăn nhiều thì cũng nhịn đói được lâu chứ .

Duy chen ngang trước khi tôi chưa kịp nói .

Có lẽ anh ta thích đánh nhau thi phải , không biết từ hôm qua đến giờ tôi bị anh ta làm cho bực mình đến mức nào nữa rồi . Có lẽ tháng này tôi bị sao chiếu thì phải , toàn gặp những thứ đâu đâu và toàn là những người cũng đâu đâu nốt .

-Này , anh học ở đâu cái kiểu chen ngang lời nói của người khác vậy hả ? Đây là nhà tôi chứ không phải nhà anh . Đừng có tưởng thích làm gì thì làm , hơn nữa giờ tôi cũng không phải là osin hay người giúp việc của anh nữa nên anh đừng có mà lên giọng với tôi .

Tôi hất hàm nhìn Duy mà nói .

-Hà hà thế là giờ không lo nữa rồi .

Minh cười sang sảng vẻ vui mừng lắm .

Thật là không thể hiểu được mấy người này nữa , chắc tôi phải đưa họ vào bệnh viện tâm thần để xem xét lại thần kinh thôi , chứ không hình ảnh con trai này nay sẽ tồi tệ lắm.

------

Lương tâm

Thật là nghi ngờ quá . Phải hỏi thử lại mới được .

-Thôi giờ tóm lại là mấy anh ăn hết chưa ?

Tôi nhìn mọi người rồi hỏi , món ăn tôi nấu thì không hẳn là tệ nhưng tốt nhất là phải hỏi chứ không nguy cơ không ăn rất chi là nhiều .

-Tụi tui kêu cô xuống là để nấu thêm đấy thôi . Chứ ăn hết từ 10 phút trước rồi .

Hải nhanh nhẩu cướp lời mọi người .

-Này , có thật không đấy ? để tôi kiểm tra thùng rác thử .

Tôi dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn mấy tên này , chạy đến thung rác thì chỉ có mấy cái vỏ mì tôm của tôi vất vào mà thôi . Không lẽ mấy tên này ăn nhiều vậy sao ?

- 8 người và 10 gói mì , vị chi là mỗi người ăn hơn 1 gói . Thế mà vẫn đòi ăn tiếp à ? Nhìn mấy anh toàn là công tử con nhà giàu , ăn thì có thiếu thốn gì đâu mà ăn nhiều vậy ?

Tôi quay ra hỏi .

-Thế chả nhẽ là con nhà giàu thì phải ăn ít sao ?

Duy quay lại hỏi tôi .

-Không hẳn , chỉ là thấy lạ mà thôi . Thà nói rằng món ngon mà muốn ăn tiếp thì tôi còn hiểu được . Đằng này chỉ là mì tôm mà sao mấy anh ăn nhiều thì thấy hơi lạ .

Tôi nói ra suy nghĩ của mình .

-Có gì khó hiểu đâu nào ? Tụi này đa số đều dậy muộn , hơn nữa vì việc lúc sáng mà không kịp ăn . Đi thì mệt nên giờ ăn nhiều là chuyện bình thường mà .

Việt giải thích .

-Ồ thế à ?

Tôi hỏi lại

-Chứ còn sao nữa .

Mọi người cùng đồng thanh nói .

-Vậy giờ muốn ăn thêm không ?

-Có .

-Vậy tự đi mà nấu đi , tôi hết hứng nấu ăn rồi .

Sau khi ấy thằng điên này ăn dưa bở xong , tôi háo hức đi ra phòng khách vì tôi đang rất vui mà . Gì chứ mấy vụ cho ăn dư bở là tôi rất giỏi , mà cũng chính vì lú nào cũng nói như thế nên ai cũng toàn đánh tôi mà thôi , nghĩ lại mà thấy thật kinh hãi .Ngược lại tâm trạng vui vẻ của tôi là 8 gương mặt với nhiều tâm trạng khác nhau nhưng vui vẻ cười đùa thì tuyệt nhiên không có .

Hơn nữa nghĩ lại thì mấy người cũng tội , chưa ăn uống gì mà lại phải chịu nhịn đói . Ăn thì ăn được một miếng cũng chẳng bỏ bèn gì cả . Ngay cả tôi đây mà một lần ăn cũng ăn hết 3 4 gói mì nói gì máy anh chàng này , ít nhất thì cái dạ dày của con trai cũng gấp đôi con gái chứ . Hơn nữa theo mấy người này thì vì tôi nên họ mới đói .

Vậy giờ tóm lại là có nên vào nấu không nhỉ ?

Nên và không nên là hai vấn đề khác nhau rất nhiều .

Nhưng mà lương tâm của tôi .

Thôi tì đành chịu vậy , cố gắng nấu thêm ấy người này ăn không thì đói cũng tội tội .

Nghĩ là làm , tôi bước vào cái phòng bếp lần thứ 3 trong ngày . Những mà lần này thì thái độ có tốt hơn một chút . Nói chung là cứ xem như đang tích đức cho con cái sau này .

-Mây người cứ ngồi đó đi , chờ tôi vài phút rồi tôi nấu à ăn .

Tôi bật bếp ga , mở tủ lấy mì rồi bắt đầu nầu .

-Đúng là tâm trạng thay đổi đến chóng mặt , có lẽ em nên đi làm diễn viên đó Ú . Anh chắc chắn em sẽ nổi tiếng à xem .

Hoàng vừa uống nước vừa nói .