Đồ Heo, Cô Chết Với Tôi!!!

Chương 32: Chương 32

-Có thể nói chúng tôi và cô ấy rất có duyên , cảm nhận của riêng tôi là khi chụp cô ấy , tôi thấy ảnh của mình có hồn có có nét hơn . Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại thấy thế . Chúng tôi quen nhau cũng như duyên số , rất tự nhiên . Rồi dần lại thân . Và cứ thế , chúng tôi lén chụp ảnh cô ấy , chụp rất nhiều . Vui có , buồn có , khóc có , nhí nhảnh có tất cả những hành động cô ấy làm đều được chúng tôi ghi lại không thiếu sót một thứ nào .

Ảnh cô ấy có khắp trong phòng rửa ảnh và nhà của tôi.Không chỉ là riêng tôi mà còn là điểm chung của cả nhóm . Tôi cảm thấy ông trời rất tốt khi đã cho chúng tôi quen biết cô ấy , ông đã ban cho chúng tôi 1 người bạn , một người để chúng tôi cảm thấy thân thiết . Một người đã đem lại nguồn cảm hứng .

Hoàng kể tiếp .

Những lời nói đó nghe rất chân thật nhưng sao tôi vẫn thấy rất nghi ngờ . Tôi không biết mình phải làm như thế nào nữa . Nhưng dù sao vẫn thấy rất xúc động khi nghe những lời này từ Hoàng .

-Đó quả là một câu chuyện hấp dẫn .

MC vừa lắng nghe vừa bình luận .

-Đúng , cũng chính vì thế mà lần này ảnh chúng tôi đi thi đề gửi ảnh có liên quan tới cô gái ấy . Đó coi như là một món quà bí mật mà chúng tôi muốn bật bí với cô ấy từ lâu .

Minh cười và cướp lấy míc của Hoàng mà nói .

Món quà gửi tặng tôi , cũng rất có thể phải không ? Họ quý tôi nên mới muốn làm cho tôi bất ngờ .

Đúng , đúng thế , họ giấu tôi là vì muốn cho tôi bất ngờ .

Đâu phải những gì mình suy nghĩ cũng luôn là chính xác , đâu phải cái gì mình nghĩ cũng luôn đúng .

Vậy họ làm cho tôi quá nhiều rồi , tôi cảm thấy mình có lỗi với họ . Suốt ngày tôi chỉ biết bắt nạt mà chẳng hề thèm quan tâm đến họ nghĩ gì . Tôi quá vô tâm , tôi bồng bột , tôi thật tệ .

Nở một nụ cười tươi nhìn Minh , Hoàng và Duy . Họ cũng đang nhìn tôi , tôi rất vui , thực sự rất vui .

-Nếu 3 cậu vì muốn cám ơn một cô gái tốt như thế thì tôi đây cũng không hẹp hòi mà tranh giành giải thưởng với 3 cậu đâu .

Evan cũng thốt lên .

Có lẽ anh ấy cũng cảm động trước sự thật lòng của Duy Hoàng và Minh .

Tôi thấy mình thật hạnh phúc, hạnh phúc đến ngập tràn .

Có lẽ người nên cám ơn ông trời là tôi mới đúng , ông đã đem đến cho tôi những người bạn thật quá tuyệt vời .

-Ồ , mọi người không nên như thế , thực ra năm nay giải thưởng có thay đổi một chút .

Giọng MC vang lên đầy sự hứng thú . Điều đó khiến tôi và mọi người càng tò mò hơn .

Giải thưởng thay đổi , vậy nó thay đổi như thế nào nhỉ ? Hay là cả 4 người đều đạt được giải thưởng như nhau ? cũng có thể lắm chứ phải không ?vì giải thưởng không như cũ mà .

Mong là thế, cả 4 người đều như nhau, chẳng mất hòa khí mà còn tốt nữa.

-Bây giờ chắc ai cũng đang tò mò lắm phải không nào ? Vậy thì tôi xin tuyên bố luôn , chẳng để ọi người phải chờ lâu nữa . Năm nay , sẽ có giải đặc biệt , đó là giải thưởng để vinh danh những hình ảnh đẹp và xuất sắc …

MC bắt đầu dùng chiêu “câu hàng” cứ nói từ từ và còn ấp úng nữa chứ .

Thật khiến cho người ta tò mò chết đi được .

Hừ , MC mà là bạn tôi thì tôi đã phi thẳng lên cho 1 “chưởng” rồi .

Nhưng mà chỉ là tưởng tượng thôi chứ tôi đâu ngu mà hành động như thế cơ chứ he he .

Mong rằng cả 4 đều được giải thưởng cao nhất , như thế thì hay cực kì rồi . Tôi sẽ được “ké” nhiều hơn . Vì dù sao thì tôi cũng là người mẫu ảnh mà hehe , ít nhất cũng được 1 phần 10 tiền thưởng chứ nhỉ ?

Không , không thể tính như thế được . Tôi là linh hồn của bức ảnh , vậy sao tiền công ít thế được .

Phải đòi tiền nhiều mới được . Lâu lâu mới có cơ hội ăn chặn tiền thì phải cố mà ăn chặn chứ .

Hà hà mà sau hôm nay tôi sẽ xin đi làm người mẫu ảnh .Rồi sẽ là người nổi tiếng , giàu sang . Vui quá .

-Mời Evan lên nhận giải thưởng .

Giọng MC vang lên .

Có phải anh ấy đã được giải đặc biệt không nhỉ ?, nhìn Duy Hoàng và Minh có chút thất vọng . Haizz .

Nhưng thôi , còn giải nhất với giải nhì cơ mà . Thể nào cũng tốt hết .

-Chúc mừng cậu năm nay vẫn giữ nguyên vị trí . Giải nhất cuộc thi ảnh năm nay là của cậu . Xin mời ông Nguyễn Khiêm lên trao giải thưởng và cúp lưu niệm cho Evan .

Vậy là chỉ còn giải nhì và giải đặc biệt . Vui quá . Chắc chắn 3 người ai cũng có giải à .

Nhìn nét mặt của 3 người đều giãn ra và vui hẳn lên . Nhìn tất cả thành viên cua T2 nữa , ai cũng vui . Tôi cũng vui . Hôm nay là ngày vui , về phải đánh dấu trên lịch mới được .

-Và tôi xin tuyên bố , giải đặc biệt năm nay thuộc về bạn Duy , hoàng và cả Minh nữa . Vâng , năm nay không có giải nhì mà thay vào đó là 3 giải đặc biệt cực kì xuất sắc . Mời bà Mai Lan lên trao giải cho 3 thí sinh xuất sắc .

Khoảnh khắc này thật là vui .

-Này , lấy máy ảnh ra chụp lại đi .

Tôi cười tươi bảo Việt chụp lại .

-Ừ ừ .

Ôi vui quá , vậy là họ đều đạt được giải cao .

Nhìn ánh mắt ai cũng vui và hớn hở khiến tôi cũng vui lây .

Vui , sao hôm nay tôi vui nhiều thế không biết nữa .

Hạnh phúc quá đi

………

-Thế nào ? tớ nói có đúng không ? Nhất định đoạt giải là đoạt giải mà .

Duy cười tươi , mà không chỉ có cậu ấy mà là tất cả chúng tôi đều cười .

-Ừm .

Tôi cười và gục đầu nhẹ .

-Rầmm .

Hình như có một chiếc xe nào đó chạy lạc hướng đâm vào xe tôi thì phải , cảm giác bị bật sang một bên khiến tôi hoảng loạn .

Tôi cảm thấy đầu óc mình chao đảo , đầu tôi bị đập vào thành xe rất mạnh .

Đau quá , như muốn bể đầu ra vậy .

Tôi cảm thấy có gì đó là lạ mát mát ở trán . Không rõ nước từ đâu chảy xuống má tôi , tôi đưa tay mình lên trán .

Một màu đỏ tươi , là máu , máu chứ không phải nước .

Đầu óc tôi xoay xoay như chong chóng , hai mắt tôi nặng trĩu . Cảm giác mất đi máu quá nhiều khiến tôi lịm dần .

Tai tôi ù đi , cứ như có gió rất lớn đang thổi một bên vậy .

Tôi buồn ngủ quá , không thể chịu được nữa rồi .

Cảm giác như có người đang gọi tên tôi , có người đang ôm tôi rất chặt, tôi cảm giác được vị của nước mắt thấm vào miệng mình . Nhưng tôi không tài nào mở mắt được nữa .

Có lẽ tôi sẽ chết .

Không , tôi không muốn chết , tôi đang rất vui , tôi hạnh phúc và yêu đời .

Tôi còn chưa làm gì được ọi người

Tôi còn chưa kịp có người yêu , tôi còn chưa có chồng , chưa có cháu cho ba mẹ bồng bế mà . ( viết xong cái nì mình cười hì hì )

Tôi còn chưa hiểu được cái cảm giác hạnh phúc bên gia đình nhỏ bé của mình .

Còn chưa cảm nhận hết những ngày của quãng đời học sinh , còn chưa có mối tình học sinh nào nữa .

Từ xin lỗi và cám ơn tôi chưa dùng đủ . Tôi còn nhiều điều muốn nói với mọi người lắm .

Tôi không muốn , tôi không thích chết . Tôi phải sống , nhất định phải sống .

Tôi muốn mình mở mắt ra nhìn mọi người , nói một câu rằng tôi không sao . Nhưng tôi chẳng thể làm được , người tôi như không còn sức sống nữa . Cảm giác người cứ dần mê man bất tỉnh .

Phải cố mở mắt ra .Nhưng mà không được , tôi không thể gắng gượng được nữa rồi .

14 năm sau .

Mệt quá , hôm nay là ngày gì thế này . Chẳng thể dậy nổi .

Cũng chẳng mở mắt ra được , người cũng bất động cứ như thể không còn xương sống .

-Bác gái , Ú tỉnh rồi .

Có tiếng nói rất thân quen vang lên

Rõ ràng tôi chỉ mới ngủ một giấc thôi chứ có bị gì đâu mà lại nói như thế cơ chứ . Cứ như tôi chết đi sống lại không bằng .

-Nó tỉnh lại rồi à ? con báo ọi người đi .

Chất giọng mẹ tôi không lẫn vào đâu đang nói , có vẻ đang vui lắm . Chắc là mua vé xổ số trúng hoặc là được tiền .

Tôi cũng muốn chia tiền , nhưng mà sao thế này , tôi chẳng thể mở mắt ra mà cũng chẳng thể cử động được người .

Chả nhẽ tôi có bệnh trong người ư ?

Tôi nhớ rằng , mình đang rất vui . Đang đi trên xe thì bị tai nạn , rôi tôi ngủ cho đến bây giờ thì tôi tỉnh dậy .

-Ú tỉnh rồi hả cô ?

-Ừ , hình như nó tỉnh rồi thì phải .Cháu lại đây xem thử đi Minh .

Giọng mẹ tôi đang nói chuyện .

Cảm giác người yếu đuối thật là khó chịu , không thể nói , không mở mắt , không cử động được . Con người chẳng khác gì người chết , chỉ mỗi cái khác là nghe được , cảm nhận được một số thứ . Híc thà chết còn hơn sống như thế này , vừa khó chịu , lại không cảm nhận được gì và lại còn làm phiền gia đình nữa .

-Cô ấy chỉ có dấu hiệu tỉnh lại thôi , chắc cũng phải 1 2 ngày nữa thì cô ấy mới có thể tỉnh lại thật sự cô ạ .

Giọng Minh vang lên , nhưng sao giọng nói lại khác thế không biết .

Chắc tại vì tôi đang bệnh nên mới nghe khác , mà cũng không hẳn là thế , giọng mẹ tôi tôi nghe rất bình thường . Kệ đi , không quan tâm .

Mà cậu ấy bảo một hai ngày nữa tôi mới có thể tỉnh lại thật sự .

Đúng, tôi bị tai nạn giao thông , có lẽ tôi vừa phẫu thuật xong nên mới như thế .

Thật là số sao mà xui xẻo thế không biết , tự nhiên đang vui vẻ lại bị tai nạn , mà lại còn là tai nạn nặng khiến phải vào viện nữa, đã thế lại còn bất tỉnh nhân sự đến bây giờ mới tỉnh lại được nữa chứ .

Số tôi năm nay bị sao chiếu thật rồi.

********************

-Vậy bác và Lan cứ về nhà nghỉ đi , có gì cháu sẽ ở lại trông Ú cho .

Giọng Minh vang lên , tôi nghĩ là thế bởi vì bây giờ thôi không thấy gì cả .

-Như vậy thì phiền cháu quá .

Giọng mẹ tôi nói khá nhẹ nhàng ,

Híc mẹ nói còn ngọt ngào hơn nói với tôi . Tôi ghen tị quá .Kiếp sau có đầu thai làm con người , tôi quyết đính sẽ xin thượng đế cho làm trai đẹp .

Ơ nhưng mà mẹ tôi thì đã già , chồng con đủ cả rồi thì làm sao mà như mấy cô bé nhỏ nhỏ xinh xinh được . Đúng là đầu óc tôi hay tưởng tượng lung tung quá .

-Không sao đâu cô ạ , đó là niềm vui của cháu mà .

Giọng Minh vang lên đều đặn , chăm sóc bệnh nhân thì thực đó là một công việc chẳng lấy làm thú vị hay vui vẻ gì . Nhưng mà gì thì gì cũng là trường hợp ngoại lệ chứ nhỉ ? Ví dụ như chăm sóc cho tôi thì phải lấy làm vinh hạnh chứ . hà hà .

Híc , mệt quá . Lại buồn ngủ nữa rồi . Thôi đi ngủ vậy , có gì khỏe xong sẽ khác .

+++++++

Tôi chợt tỉnh giấc khi có người đắp chăn ình và cầm lấy tay tôi . Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của người lạ nào đó .

Bởi vì tôi không nhìn thấy , bởi vì chẳng nghe được giọng nói , cũng không thể cảm nhận được gì nên tôi chẳng hề biết người đó là ai .

-Ú , tớ Hoàng đây .Cuối cùng thì cậu cũng sắp tỉnh lại rồi , thật là mừng quá . Nghe tin cậu tỉnh lại làm tớ rất vui . Đã 14 năm nay cậu nằm yên như thế này , cậu có biết là tớ buồn và thất vọng lắm khi nghe tin cậu sẽ sống đời sống thực vật mãi mãi và chỉ khi nào ý thức cậu tỉnh dậy thì cậu mới có thể tỉnh lại được không ? Nhưng mà may mắn là cuối cùng thì công sức nghiên cứu để chữa bệnh cho cậu của Minh và Duy cũng đã hoàn thành và cậu đã tỉnh lại , mừng thật .

Hoàng khẽ thở dài , giọng có vẻ buồn nhưng cũng xen lẫn niềm vui trong đó .

Cậu ấy nói gì thực sự tôi không hiểu một chút nào . Gì mà 14 năm qua tôi sống đời sống thực vật cơ chứ ?

Chả nhẽ tôi bị bệnh đã 14 năm nay rồi ư ? Không thể nào , làm sao có thể như thế được . Tôi nhớ tôi chỉ bị chấn thương nhẹ thôi mà , làm sao lại như thế cơ chứ .

Rồi còn nghiên cứu chữa bệnh nữa . Chả nhẽ Duy và Minh trong 14 năm qua nghiên cứu để tìm cách chữa bệnh để tôi có thể tỉnh lại ư ? Vậy họ theo nghề bác sĩ nghiên cứu à ?

Tôi thực là tôi không thể ngờ được .

Tôi cảm thấy chới với , thực sự tôi chẳng hiểu một cái gì hết cả .

Cảm giác không hiểu được chuyện gì là thế này đây , híc , sao cái gì quan trọng tôi đều là người biết cuối cùng vậy chứ.