Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 50

“Vì cô anh có thể lên núi đao, xuống biển lửa.”

***

Ngồi trên bậc thang lối thoát hiểm, Bộ Tiêu đốt liền hai điếu thuốc, cảm giác tội lỗi đang cấu xé anh ra gặm nhấm rồi từ từ ngấu nghiến không chừa lại chút mảnh vụn nào, cảm giác đó thật không dễ chịu, áy náy là thứ khiến anh cảm thấy sợ hãi nhất.

Lúc này đây thêm một lần nữa, anh nhận thức rõ tính cách của mình, thiếu kiểm soát, đầy ham muốn, tình cảm đè nén quá lâu một khi được giải phóng anh cũng đánh mất luôn lý trí, hoàn toàn buông thả đi theo trái tim, đi theo khao khát.

Nếu như anh cố đè nén để những chuyện vừa xảy ra ngủ yên trong lòng, có lẽ anh sẽ bớt đi chút áy náy. Nếu như ngày đó khi Ngư Vi tỏ tình với anh, anh lựa chọn án binh bất động, đợi khi cháu trai trở về tháo gỡ hết mọi khúc mắc, thì có lẽ hiện giờ sẽ không xảy ra tình huống anh và Ngư Vi lưỡng tình tương duyệt để rơi lại một người thứ ba khiến mình cảm thấy có lỗi thế này.

Bộ Tiêu khảy ngón tay gạt tàn thuốc, đưa lên miệng rít nhẹ một hơi hờ hững thở ra một vòng khói rồi bất giác lộ ra nụ cười tự giễu.

Anh ở đây hối hận cái gì chứ? Trên đời này không có thuốc hối hận, cho dù tất cả chuyện này có quay lại từ đầu, anh sẽ vẫn như cũ hôn cô, ôm cô vào lòng. Anh chính là người bất chấp hậu quả, không biết kiêng nể người khác như vậy. Hơn nữa thằng nhóc kia đã tỏ tình quá quyết liệt, cho dù bây giờ có giải thích với hắn thế nào đi nữa, hắn cũng đều không chấp nhận được.

Anh đã nhẫn nhịn quá lâu, rốt cuộc không thể nào kìm nén được nữa, hôn một người mình yêu và người đó cũng yêu mình không phải là chuyện rất đỗi bình thường sao? Nếu như đã nghe thấy những lời trút gan trút ruột của người con gái mình yêu mà có thể tàn nhẫn dây dưa không dứt khoát khiến cô ấy buồn bã thất vọng thì quá nhu nhược yếu đuối căn bản không phải đàn ông.

Bộ Tiêu nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, vẻ mặt nghiêm túc dụi tắt đầu thuốc. Lúc đi trở lại phòng bệnh anh đã nghĩ, điều khiến anh không chịu nổi nhất chính là nhìn thấy tiểu Huy đau lòng. Nếu để hắn phải đau khổ giày vò thì chi bằng khiến hắn nổi giận, để hắn trút hết cơn phẫn nộ lên anh, đánh anh một trận cho hả lòng. Thà rằng niềm tin bỗng chốc sụp đổ và cảm giác bị phản bội khiến hắn đau đớn tức giận một lần rồi nhanh chóng được giải thoát còn hơn để nỗi dằn vặt, giày vò cứ chậm rãi ăn mòn hắn.

Đêm đó, Bộ Tiêu đã quyết định như vậy, nhưng rõ ràng không cách nào lường trước được hậu quả. Anh và chị dâu cả vừa giải quyết xong chiếc xe bị đụng, nhìn Bộ Huy đang ngủ trên giường bệnh, Bộ Tĩnh Sinh nằm ở giường kế bên cho người nhà cũng đã ngủ thiếp đi. Người anh cần thông báo đầu tiên, chính là Diêu Tố Quyên.

“Cái gì? Sáng mai chú sẽ thú nhận với ông cụ?” Diêu Tố Quyên đứng bên cửa sổ cuối hành lang bệnh viện trừng to hai mắt, hạ thấp giọng: “Sao lại gấp thế, chị còn định giúp chú úp mở khua trống thêm mấy ngày, bắn trước chút tiếng gió với ông cụ. Nếu sáng mai chú ném ra một quả bom như vậy, nhà mình không phải loạn chết sao?”

Bộ Tiêu cúi đầu, bất đắc dĩ cười cười, chỉ có thể nói thật: “Tiểu Huy cũng thích cô ấy.”

Khoảnh khắc đó nét mặt Diêu Tố Quyên đông cứng lại kinh ngạc nhìn lão Tứ, thấy anh không có vẻ gì là nói giỡn, tim bà lộp bộp rơi xuống, không khống chế được bắt đầu cuống cuồng.

Bộ Tiêu kể thoáng qua mọi chuyện cho chị dâu cả nghe, Diêu Tố Quyên càng nghe vẻ mặt càng trầm xuống, cuối cùng nhíu mày nói: “Chú thừa dịp tiểu Huy không có ở đây, nạy người đi mất hả?” (Nạy trong ‘Nạy góc tường": cố ý giựt người yêu/chồng/vợ của người ta.)

“Cái này sao có thể gọi là nạy?” Bộ Tiêu tựa người vào cửa sổ thở dài, chậm rãi nói: “Hai bên tình nguyện, chứ em trêu ai ghẹo ai chứ?”

“Nhưng trong mắt tiểu Huy, không phải như thế sao?” Diêu Tố Quyên lo lắng đến mức mồ hôi ứa đầm cổ áo.

“Vậy cũng tốt, cứ để nó đổ hết tội cho em, không nên trách người không có lỗi…” Bộ Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng chẳng thấy được gì ngoài những bóng cây đen kịt một màu.

“Chị biết, chú muốn tự mình ôm đồm hết trách nhiệm!” Diêu Tố Quyên không ngăn được lo lắng, đến mí mắt cũng nhảy loạn lên: “Chú thế này có ích gì chứ? Tiểu Huy tức giận, náo loạn làm ầm lên với chú, không biết trong nhà sẽ thành cái gì đây. Không phải chị nói chú, nhưng chú là người lớn sao không thể nhẫn nhịn một chút để mọi chuyện thành ra thế này, bây giờ có muốn ngồi xuống nói chuyện nhẹ nhàng cũng không được!”

Bộ Tiêu trơ mặt mỉm cười, cười đến có chút vô lại nhưng chứa đầy ẩn ý nhờ giúp đỡ, nhìn bà nói: “Chị dâu, mọi việc ngày mai trông cậy hết vào chị, giúp em một tay…”

Diêu Tố Quyên thườn thượt thở dài, nghe hắn nhờ cậy mình như thế, bao nhiêu lửa giận nhất thời không có chỗ trút. Bà quả thật không biết chuyện tiểu Huy thích Ngư Vi, lúc trước bà nói ‘cô dâu nhỏ’ gì đó chỉ là lời nói đùa vô hại chẳng ảnh hưởng đến ai, chủ yếu là muốn Ngư Vi giúp đỡ tiểu Huy tiến bộ trong học tập, nào biết con trai mình âm thầm không tiếng động theo đuổi con gái nhà người ta lâu như vậy, bị từ chối vẫn không chịu buông tha.

Hai chú cháu này đúng là hết lần này tới lần khác không lúc nào khiến người ta bớt lo, giờ còn cùng thích một người. Diêu Tố Quyên nghĩ tới chuyện đó, hai hàng chân mày cũng muốn bện chặt lại. Tuy miệng mắng lão Tứ, nhưng ngày mai trong nhà thật sự loạn lên, ông cụ gào khóc la mắng, bà làm sao bỏ mặc được đây?

“Không thể chậm lại vài ngày sao?” Diêu Tố Quyên muốn thực hiện kế hoãn binh, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng nảy ra được biện pháp nào.

“Giấu diếm cũng có ích gì đâu?” Bộ Tiêu chốt một câu quyết định sau cùng: “Ngày mai thôi.”

Tối đó, Bộ Tiêu trở về ‘Vô Bảo Trai’, trước khi ngủ anh nhận được điện thoại của Ngư Vi, nghe thấy giọng nói mềm mại dịu dàng của cô, trái tim anh lập tức yên ổn lại.

Anh đã từng nói vì cô anh có thể lên núi đao xuống biển lửa, tình huống này vẫn còn cách rất xa cái gọi là đau đớn khốn cùng. Bộ Tiêu không nói gì với cô, chỉ nói tiểu Huy không xảy ra chuyện gì, bảo cô đi ngủ sớm cho khỏe. Ngày hôm sau, lần đầu tiên trong đời anh dậy thật sớm, mặc quần áo chỉnh tề rồi lái xe về nhà.

Bộ Huy sẽ sớm xuất viện, dù sao vết thương của hắn không có gì đáng ngại. Trước khi hắn về nhà, nếu anh có thể khiến cho ông cụ nổ hết pháo thì xem như mọi chuyện yên ổn được đôi phần.

Đậu xe trong sân xong, Bộ Tiêu mở cửa bước xuống đi nhanh vào cửa chính, vừa tiến vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Diêu Tố Quyên và Phàn Thanh đang ngồi trên sofa, vẻ mặt lo lắng bất an nhìn anh, chị dâu cả muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sắc mặt đầy âu lo, Bộ Tiêu nhíu mày nhìn hai người chị dâu mỉm cười nói: “Em lên lầu.”

Đưa mắt nhìn theo lão Tứ lên lầu, Diêu Tố Quyên bồn chồn ngồi trên sofa, chờ đợi trong sự tĩnh lặng trước khi cơn giông bão kéo tới.

Cửa phòng ông cụ mở rộng, Bộ Tiêu chẳng mảy may do dự đi vào, nhìn thấy cha già ngồi trên xe lăn, đầu gối đắp một chiếc chăn nỉ đang nhìn ra cửa sổ ngắm hoa cỏ trong sân, anh gọi một tiếng ‘Ba’. Ông cụ Bộ nghe tiếng bước chân và giọng nói của anh, bóng lưng chợt khựng lại, sau đó chậm rãi dời xe lăn qua, nhìn con trai út mới sáng tinh mơ đã quần áo chỉnh tề đột nhiên xuất hiện trong phòng mình.

“Mới sáng sớm thế này, thằng nhóc ranh anh đã tới…” trong lòng ông cụ lập tức hoài nghi, hừ lạnh nói: “Anh lại gây ra họa gì rồi?”

Bộ Tiêu đi tới ngồi xuống sofa, dáng vẻ rất ngoan ngoãn hiền lành, nhấc mày nhìn ông cụ nói: “Con không có gây chuyện gì, con tới để thông báo với ba một chuyện.”

“Thông báo cái gì?” Ông cụ Bộ nhíu chặt mày.

Bộ Tiêu khẽ thở nhẹ một hơi, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Con và Ngư Vi yêu nhau.”

Ông cụ Bộ nghe con trai mình thốt ra câu đó, vẻ mặt bỗng chốc cứng nhắc, các nếp nhăn đờ ra như gốc cây già cõi chết khô, đồng tử lóe ra ánh sáng sắc bén như chim ưng, cảm thấy mình đã nghe nhầm rồi, ông cụ vịn chặt cây gậy, sắc mặt u ám, lồng ngực phập phồng nhấp nhô lên xuống chậm rãi lấy lại hơi thở hỏi: “Anh nói cái gì?”

“Mấy hôm trước, con nói mình có bạn gái, chính là Ngư Vi.” Bộ Tiêu lặp lại từng chữ rất rõ ràng.

“Anh, anh nói ai?” Ông cụ Bộ tựa như không thể hít thở được nữa, kích động hỏi.

Vẻ mặt Bộ Tiêu không đổi vẫn phẳng lặng như nước, vô cùng nghiêm túc nói cái tên đó ra: “Ngư Vi.”

“Anh, anh…” Ông cụ Bộ cảm giác khí quản của mình đã bị con trai vặn xoắn lại, dồn sức thở thế nào cũng không có chút không khí lọt vào, lời nói bị ép nghẹn bật ra: “Là nha đầu Ngư gia?”

“Dạ.” Bộ Tiêu nhìn thấy bộ dạng ông cụ quả nhiên giống hệt những gì anh dự đoán, biết rõ đây là lúc nên bịt tai, quả pháo này đã bị anh châm ngòi.

Diêu Tố Quyên và Phàn Thanh đang ngồi dưới nhà, đột nhiên nghe thấy trên lầu truyền xuống tiếng ông cụ bộc phát cơn thịnh nộ, sau đó là tiếng ‘xoảng’ âm thanh của tách trà vỡ vụn, hai người giật thót tim sợ mất hồn mất vía, Long Long đang nằm trong xe nôi bên cạnh cũng bất ngờ khóc òa lên, Phàn Thanh vội vàng ôm cu cậu vào lòng dỗ dành. Diêu Tố Quyên cắn răng một cái đi lên lầu.

Sau khi chị dâu cả lên lầu, Phàn Thanh dỗ Long Long nín khóc xong, nhìn con trai ngủ được một lúc, lại nghe thấy giọng rống rung trời còn hơn ăn phải thuốc nổ của ông cụ hét lên mắng lão Tứ, cái gì mà ‘đồi phong bại tục’, cái gì mà ‘phóng đãng vô sỉ’, cái gì mà ‘yêu đương bất chính với cháu chắt trong nhà’ tất cả các từ ngữ từ cổ chí kim đều tuôn hết ra. Phàn Thanh thườn thượt thở dài, trong lòng biết rõ hôm nay trong nhà đừng mong thái bình, không biết tới khi nào ông cụ mới có thể tiếp nhận được sự thật này, đúng lúc đó ông xã cô rửa mặt xong đi xuống lầu ngồi bên cạnh hỏi có chuyện gì.

Bộ Phượng Huyên lắng nghe vợ mình kể lại mọi chuyện, nhất thời kinh ngạc, nhíu mày nói: “Lão Tứ và cô bé đó? Yêu nhau?”

Phàn Thanh gật gật đầu, nghe thấy ông xã thở dài nói: “Haizz, không phải anh nói chứ, tư tưởng của ba thật quá phong kiến, anh thấy hai người này rất xứng đôi mà, có điều lão Tứ phải hứng trọn cơn giận rồi, không biết sẽ giáo huấn đến khi nào đây.”

Ông xã nói xong liền đi làm, thấy dáng vẻ chồng mình vô cùng thoải mái, lại nghe nói tính khí nóng nảy đó của ông cụ sớm muộn gì cũng xìu xuống thôi, Phàn Thanh như được uống liều thuốc an thần bất giác cảm thấy an tâm lại. Quả nhiên, ông cụ chỉ lớn giọng ầm ĩ hơn hai giờ, sau đó không còn nghe thấy âm thanh ông cụ mắng lão Tứ từ lầu một truyền xuống nữa.

Nhưng thời gian nói chuyện kéo dài rất lâu so với dự kiến, cơm trưa đã bày hết ra bàn, mà ba người trên lầu hoàn toàn không có vẻ gì sẽ xuống ăn. Lúc Phàn Thanh lên lầu gọi mọi người ăn cơm, có chút thấp thỏm đẩy cửa phòng ông cụ ra, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt hai cha con người nào người nấy ôm núi băng lạnh thấu xương đang ngồi đối đầu, bên cạnh là chị dâu cả thông minh khéo léo đứng ngoài nói góp vào, cơ bản đều là bênh vực nói giúp cho lão Tứ, khuyên ông cụ hãy bớt giận.

“Vậy anh tính thế nào?” Sắc mặt ông cụ Bộ u ám, buồn bực im lặng một hồi, đột nhiên hỏi ra một câu như vậy, nghe giọng nói có vài phần mệt mỏi, có lẽ vì giận cả nửa ngày trời nên mệt rồi.

“Còn có thể tính thế nào ạ, đợi cô ấy tốt nghiệp, kết hôn sinh con.” Phàn Thanh nghe thấy giọng nói của lão Tứ chưa bao giờ nghiêm túc như thế: “Không phải ba luôn muốn con lập gia đình sao? Bây giờ con muốn kết hôn, đối tượng là cô ấy, sao ba lại không đồng ý?”

Ông cụ Bộ tức giận xoay mặt đi hừ hừ nói: “Ta luôn xem nha đầu Ngư gia như cháu gái mà yêu thương, anh là con ta, anh bảo ta thoắt cái tiếp nhận thế nào đây?! Anh nói rõ mọi chuyện cho ta nghe, rốt cuộc anh và con bé là thế nào? Ta thấy đứa bé đó, nhìn sao cũng không giống người làm ra mấy chuyện này, không lẽ lần trước lúc dì của người ta tìm đến nhà, anh không nói rõ mọi chuyện với con bé sao?”

Bộ Tiêu nghe thấy mấy lời của cha già mình càng nói càng chệch đường ray chẳng đâu vào đâu, muốn mắng chửi anh thế nào cũng được, nhưng đụng tới Ngư Vi, anh không khỏi có chút tức giận, lạnh lùng nói: “Có gì mà không nói rõ? Sau khi cô ấy lên đại học, là con mặt dày mày dạn theo đuổi cô ấy, cô ấy có thể chấp nhận con, là con thắp hương cảm tạ trời đất, ông cụ người mắng con là được, nói tới cô ấy là thế nào?”

Lửa giận vừa mới nhen nhóm hạ xuống lại ngùn ngụt bốc lên, Diêu Tố Quyên vã mồ hôi hết lời khuyên nhủ, ông cụ Bộ mới chịu ngồi xuống xe lăn, mắng tiếp: “Anh, anh xem thử anh đi, anh không cần giữ mặt mũi nữa phải không?”

Phàn Thanh nhìn cảnh này, biết rõ lát nữa không có ai nuốt trôi cơm, lại thấy chị dâu cả nháy mắt với mình, không thể làm gì khác hơn đành lui ra ngoài khép cửa lại.