Độ Ta

Chương 4

7

Hòa thượng vẫn luôn trốn ở góc giường, sợ ta lại chạm vào hắn lần nữa.

Ta cũng cần một khoảng thời gian trấn tĩnh. Mặt ta rất nóng, ta không muốn để hòa thượng nhìn thấy dáng vẻ này của ta, nhưng đồng thời lửa giận của ta không nguôi đi chút nào!

Mặt hoà thượng chưa bao giờ đỏ lên, hắn cũng không trằn trọc khó ngủ như ta. Thậm chí khi ta sờ hắn, làn da của hắn rất lạnh, không giống ta nôn nóng bốc hoả, còn chảy cả máu mũi.

Huống hồ, hòa thượng còn từng nói hắn sẽ không hoàn tục, ta càng nghĩ càng khổ sở, không biết cố gắng mà…… Khóc.

Nhưng hòa thượng còn đang nằm ở bên cạnh ta.

“Điện hạ, người đang buồn sao?” Hắn tựa hồ do dự rất lâu.

Vô nghĩa, ta không buồn liệu có thể không cần thể diện mà khóc như vậy sao.

Tiếng nghẹn ngào nho nhỏ ban đầu chuyển thành tiếng khóc lớn, ta còn không có tiền đồ mà…… Ch ảy nước mũi!

Hòa thượng muốn an ủi ta: “Điện hạ có muốn nghe ta tụng kinh không?”

“Không nghe!” Đã không thèm quan tâm ta thì mặc kệ ta đi!

Hòa thượng lại nói: “Điện hạ có cần lau nước mũi không?”

Ta khóc đến độ quên cả dung nhan, bản công chúa lớn như vậy lần đầu tiên động tâm, tại sao lại là một hòa thượng chứ?! Ta rất khổ sở, sớm biết vậy ta đã cướp con chó bên cạnh nam chính!

Hòa thượng thối!

Cho dù mùi đàn hương trên người hắn rất dễ chịu, ta vẫn muốn mắng hắn vì hắn không hiểu tâm ý của ta.

Hòa thượng động dậy, ta tự dưng lại có chút e lệ, ta xem hắn định làm gì. Ta còn tưởng hắn sẽ tới gần, nhẹ nhàng lau nước mắt đọng trên khóe mắt ta.

Hắn lại đưa cho ta một vật: “Điện hạ tự đến đây đi, bần tăng với tới không hợp lẽ.”

Ta đang muốn chửi ầm lên, đột nhiên trong tay ta có thêm một vật bằng tơ lụa, nhìn kỹ lại thì chính là cái yếm uyên ương màu đỏ thẫm của ta.

Tiếng khóc của ta đình trệ, run rẩy hỏi hòa thượng, thứ này từ đâu tới?

Hòa thượng dường như còn có chút đắc ý: “Bần tăng thấy khăn gấm này có chất liệu thượng thừa, bèn giặt sạch sẽ làm khăn dự phòng cho điện hạ.”

Ta: “……”

Hòa thượng, ngươi làm tốt lắm.

8

Ngủ đến nửa đêm, ta vô thức lăn lộn trên giường, đột nhiên sờ phải một vật dài.

Ta bất chợt bừng tỉnh từ trong mộng.

Ta đọc nhiều tập tranh cấm lưu thông trên thị trường như vậy, sao lại không biết đây là vật gì.

Ta sờ trúng cấm kỵ của hòa thượng.

Hòa thượng cũng tỉnh, hắn còn hoảng loạn hơn cả ta, môi hắn run lên, mỗi lần hắn nóng nảy đều không giống người khác.

Người khác mặt đỏ tai hồng, hắn cắn chặt môi.

“Đại sư, bản công chúa……”

Không đợi ta nói xong, hòa thượng liền ngắt lời ta: “Điện hạ sờ trúng cái gì?”

Chuyện này…… Ta một nữ nhi gia, phải nói ra miệng thế nào đây.

Ta ngượng ngùng nói: “Hòa thượng, ta sờ trúng cái đuôi của ngươi.”

Ta hy vọng hắn có thể nghe hiểu ý trong lời nói của ta, ta bảo đảm, chỉ cần hắn đồng ý, ta sẽ chịu trách nhiệm với hắn.

Hòa thượng không ngủ nữa, bò đến mép giường, đến giày cũng không đeo, loạng choạng bỏ chạy.

Không thể được!

Ta hô to: “Tiểu Thúy!”

Tiểu Thúy lập tức dẫn người bao vây căn phòng, một con ruồi cũng bay không lọt, ta tỏ vẻ rất vừa lòng.

“Đại sư, nếu hôm nay ngươi dám đi ra ngoài, ta sẽ đem việc này nói cho người trong chùa.”

Tác giả miêu tả ta là nữ phụ độc ác không biết xấu hổ, lần này ta dứt khoát cũng không cần thể diện nữa, dù sao cũng đã không biết xấu hổ nhiều lần như vậy rồi, thêm lần này cũng có sao.

Hòa thượng tức giận đến run như cầy sấy, môi răng run lên, nhưng không thể làm gì được.

Nửa đêm sau đó, hắn ngồi ở trên đệm hương bồ, tĩnh tâm đả tọa.

Trên giường chỉ còn lại một mình ta.

Ta không thích bầu không khí lạnh lẽo như thế này nên cầu hòa: “Đại sư, ta muốn nghe ngươi tụng kinh.”

Hắn đột nhiên lại khôi phục nguyên dạng, thận trọng nói: “Người không sợ ta?”

Ta không hiểu ra sao, sợ hắn? Không phải hắn nên sợ ta sao?

Ta đã hiểu!

Ta quá xinh đẹp.

Hắn sợ hắn nhịn không được mà phá giới!

Ta tiếp tục bộc lộ tâm ý: “Đại sư, ta thân cận với ngươi còn không kịp, sao có thể sợ ngươi? Nếu ngươi muốn ta chịu trách nhiệm với việc sờ s0ạng……” Ta cười hai tiếng: “Chịu trách nhiệm với thân thể ngươi, ta liền đến gặp phụ hoàng thỉnh chỉ.”

Hòa thượng dường như…… Nhẹ nhàng thở ra?

Sau đó hắn không để ý tới ta, tiếp tục tụng kinh.