"Vậy chúng ta đi! Đi tìm biện pháp, thuận tiện tiêu diệt mục tiêu C-13!"
Phương Nhiên nhanh chân chạy về phía cửa, trở thành người tham gia đầu tiên đẩy cửa bước ra ngoài.
"Tốt! Lão đệ! Chúng ta đi!"
Hai thằng ngốc nhanh chóng chạy ra khỏi sảnh uống trà, đi vào thành phố đêm xa lạ, sắp sửa trải qua ba buổi tối ‘tuyệt vời mà lại kích thích’!
“À! Nơi đó có chiếc Audi còn cắm chìa khoá kìa!”
Vừa ra cửa, Phương Nhiên ngó chằm chặp một chiếc ô tô Audi, chìa khóa vẫn còn cắm ở phía dưới tay lái, có lẽ bên ngoài tràng cảnh chủ nhân của nó chính là đậu ở chỗ này.
“Lão đệ, cậu biết lái xe hả?”
Mạnh Lãng hiếu kì trong lòng, lời vừa hỏi ra tới miệng, lấp tức thấy Phương Nhiên quơ tay lên, hoàn toàn không nghe thấy, lớn tiếng kêu lên!
"Chúng ta đi!"
Nói xong, bèn móc Ngân Đoạn Long Nha ra, phút chốc xuyên phá cửa kiếng, từ bên trong mở cửa, tiêu sái chui vào, rồi một cánh tay khoác lên trên cửa kiếng, búng tay một cái ‘tách’, rất có tác phong của bọn đầu trộm đuôi cướp, Phương Nhiên nói ra.
"Lên xe!"
Mạnh Lãng: "..."
Linh: "..."
Con hàng này đột nhiên uống lộn thuốc à?
“Ách... Hi hi, tôi chỉ muốn thử nói như vậy một lần!” Phương Nhiên ngượng ngùng giải thích.
Tuyệt đối không phải vì hắn cảm thấy lần trước nhìn Ti Ngải dùng lửa cắt chảy khóa xe rất ư là oách xà lách, dáng vẻ gọi mình lên xe quả là đẹp trai cho nên cũng muốn thử!
“Hơn nữa..” Phương Nhiên háo hức sờ sờ tay lái: “Mẹ tôi vẫn luôn hối đi thi bằng lái, vừa vặn hiện tại luyện tập một chút.”
Thật ra, Phương Nhiên còn có tính toán nhỏ nhặt khác mà hắn không nói ra, mẹ hắn lo lắng hắn thi không đậu, toan để hắn đóng tiền "bao trọn gói" nhiều một chút, nhưng lúc này Phương Nhiên nghĩ nếu mình luyện tập thành thạo kỹ thuật lái xe trong Dạ Chiến, tới lúc đó chỉ cần đăng ký thi bình thường, như vậy số tiền chênh lệch...
Ha Ha Ha Ha ~~
Há chẳng tốt quá thay ~~~
Mạnh Lãng và Linh lặng lẽ nhìn lúc này Phương Nhiên rơi vào trạng thái phấn khích, Phương Nhiên nhìn hai người còn chưa lên xe, không khỏi thở gấp gào to::
“Này! Các người có ý gì! Tôi cũng không phải sẽ không...”
“Chân ga và chân phanh, chân nào nằm bên phải!!??”
Mạnh Lãng hét lên ngắt lời!
Ngươi chớ thấy vấn đề này đơn giản thiểu năng, nhưng trên thực tế, phần lớn mọi người đặc biệt là những người chưa đi học lái xe, tám mươi phần trăm.
Cũng không biết.
Tỉ như người nào đó...
“Ách...”
Phương Nhiên lập tức toát mồ hôi, rồi trong đầu cấp tốc suy nghĩ!
Người bình thường đều thuận bên phải, mà chân ga là loại đồ vật thường xuyên được đạp lên nên nhất định sẽ đặt ở vị trí mọi người quen thuộc, cho nên...
"Bên phải."
Phương Nhiên nhìn thẳng phía trước, làm ra vẻ tự mình biết.
“Cậu đoán à?”
"Không phải."
"..."
"..."
Mạnh Lãng cau mày hoài nghi, rồi mặt không biểu tình thăm dò, gã lắc lư nói:
“Chân côn ở đâu? Ở giữa hả?”
"Chân côn?"
Phương Nhiên ngẩn ra một giây, cúi đầu nhìn lại, rồi ngó Mạnh Lãng cười nhạo:
“Lão ca, chớ làm rộn, dưới chân tôi chỉ có hai cái bàn đạp, anh biết lái xe không vậy? Cái gì chân côn, anh cố ý chế ra để gạt tôi chứ gì?”
Mình không biết lái xe.
Mình lừa hắn.
Từ hồi mười mấy tuổi mình đã lái xe thể thao chạy khắp thành phố...
Bị một tay lính mới tới cả bàn đạp ly hợp dưới chân cũng không biết, nói mình không biết lái xe, lừa hắn.
...
Mạnh Lãng trầm mặc.
Sau đó hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng gầm lên như sấm dội.
“Con mẹ nó mau cút xuống tay lái cho lão tử!!!”
"Không xuống!!!"
Phương Nhiên ôm chặt lấy tay lái, ra vẻ chết cũng không buông tay!
Đúng là tấm gương sáng cho điều gì gọi là thà chết chứ không chịu khuất phục!
Mạnh Lãng im lặng ngó bầu trời, không một chút mảy may tự giác nghĩ tới.
Làm sao để cho mình gặp phải một con hàng như thế này chứ.
Nhìn bộ dạng ‘mình nhất định phải lái xe của Phương Nhiên, cuối cùng Mạnh Lãng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi ở ghế phụ bên cạnh, gã vừa ngồi xuống, một cảm giác đau nhức dữ dội trên đùi truyền tới!
"A!!! Đâm chết ta!!!!"
Quên béng tên khốn này phá vỡ cửa kiếng ở bên này.
...
...
Trên con phố sáng trưng dưới ánh điện màu vàng cam, một chiếc xe Audi ‘rong ruổi’ chạy băng băng như thể người uống phải rượu giả.
Tùy ý và thoải mái!
Lúc này, trong xe vang lên hai giọng nói liên tiếp trầm bổng!
“Cần số! Cần số! Cần số!”
“A!”
“Côn! Nhả côn! Nhả côn!!”
“A a!!”
“Chân ga! Đừng đạp chân ga! Đừng đạp! Muốn đụng chết người à!”
“A a!!”
“Rẽ kìa! Móa! Rẽ kìa! Cậu muốn lên cây à!!”
“A a!!”
“!Đừng lại đánh lái vô-lăng!! Cậu mẹ nó đều sắp xông lên vỉa hè!!”
“A a a!!”
“Đệch! Con mẹ nó đừng đánh hai vòng! Đừng! Bên kia là tường! Phanh lại! Phanh lại! Móa! Cậu đạp chân ga làm gì!!!!!”
Ầm!!!!!!!
Một tiếng vang thật lớn, chiếc xe Audi màu đen đụng ầm vào một thân cây!
Đầu xe biến dạng, thậm chí đều có khói chầm chậm bay lên, ba-đờ-sốc trước hỏng hoàn toàn, nhưng lúc này.
Mạnh Lãng cực kỳ biết ơn sự tồn tại của ba-đờ-sốc, quả thật, gã cảm giác nếu tiếp tục như thế, tiếp tục ngồi xe Phương Nhiên lái, gã thấy dù mình có mấy cái mạng cũng không đủ dùng.
Quả thật, Mạnh Lãng cảm thấy ngồi trên xe của người tới cả vô-lăng chỉ có thể đánh lái nửa vòng hai bên cũng không biết, thật là liều mạng.
Đạp nhầm chân ga với chân phanh còn chưa tính, dù sao trong tràng cảnh Dạ Chiến cũng không có người đi đường.
Nhả côn và cắt côn cũng có thể khẽ cắn môi nhịn, cùng lắm là ngồi xóc nảy một chút.
Con hàng này tới cả vào số cũng không biết, Mạnh Lãng hoàn toàn có thể giúp hắn.
Nhưng ngươi nói cho ta, không biết hiện tại vô-lăng đánh về bên nào, lấy đâu ra tự tin đánh vô-lăng bên phải một vòng sẽ giữ cho xe đi đúng hướng!!
Quá liều mạng, Mạnh Lãng thành thật cảm thấy điều này đích thật rất liều mạng.
Tắt máy xe Audi, Phương Nhiên luống cuống tay chân nhìn về phía trước, trong miệng khẩn trương lẩm nhẩm lại từng bước Mạnh Lãng dạy hắn.
“Đạp côn, khởi động, chân ga... Ách, Không đúng, nhả phanh, Ách, nhả phanh tay, vậy mình hẳn là... Ách ừm...”
Phương Nhiên suy tư nửa ngày, vỗ tay một cái bỗng nhận ra.
“Đúng rồi! Đạp ga!”
Sau đó Phương Nhiên đạp hết mức xuống dưới một cái!
Chiếc Audi vang ầm lên một tiếng, ủi thẳng vào cái cây phía trước, rồi không nhúc nhích nữa.
“À!? Tại sao không lùi về phía sau?”
Phương Nhiên nghi ngờ nhìn xuống dưới chân, hắn đạp đúng là chân ga mà!?
Mạnh Lãng tuyệt vọng che kín hai mắt, rên rỉ lời nói mình thì thầm lúc đầu.
“Cần số, cần số, vào số lùi đi!"
“A a a!! Số lùi! Số lùi! Ài!? Đồ chơi này sao không nhúc nhích á! Móa, đụng hư!”
Phương Nhiên dùng sức chuyển cần số, hoảng sợ nói.
Ngươi con mẹ nó đều nhả côn, còn muốn vào số lùi!
Lúc này cả Linh cũng nhịn không được, hai người không có cách nào kềm nén lửa giận bạo phát! Mặc cho Phương Nhiên lại thế nào ôm tay lái cũng không có tác dụng!
“Mẹ nó, tranh thủ thời gian lăn xuống tay lái cho lão tử!”
Sau một phen đánh tơi bời, Phương Nhiên che lấy mũi, vẻ mặt nhăn nhó ngồi ở ghế lái phụ, bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Dừng! Vậy mà không cho bảo bảo lái xe!”
Mạnh Lãng không nhìn người nào đó đang suy nghĩ linh tinh, giả vờ không nghe thấy mà hỏi:
“Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Đi thẳng là được.”
Linh chầm chậm lơ lửng giữa không trung, thản nhiên đáp.
“Ài!? Đây giống như không phải là đường đi vào trung thành phố?”
Mạnh Lãng kỳ quái hỏi, dù cho không biết đây là thành thị nào, nhưng gã nhìn xem khu trung tâm thương mại phồn hoa càng ngày càng lui về phía sau, cũng có thể biết rõ rằng bọn hắn không phải đi vào trung tâm thành phố.
“Chúng ta không đi tiêu diệt mục tiêu C-13 sao? Dựa vào tin tức miêu tả, đồ chơi kia rất rõ ràng sẽ xuất hiện ở những nơi nhiều người?”
Nói xong lời này, Mạnh Lãng cảm thấy sạc dự phòng Tiểu Mễ 10400 mA đang bay lơ lửng trước mắt tựa như hơi nghiêng qua nhìn gã một cái, cảm giác kia giống như là...
A, trí thông minh cỡ như ngươi cũng có thể nghĩ đến chuyện này...
Chính là cảm giác đó, Mạnh Lãng phát...
“Ta có nói để các ngươi đi tiêu diệt mục tiêu C-13 lúc nào sao?”
“Quạc!?”
“Quạc!?”
Hai người kêu lên sửng sốt như vịt.
“Vậy chúng ta...” Phương Nhiên không hiểu, hắn nói.
“A! Các ngươi thật sự cho rằng hai đứa cấp E cặn bã như hai ngươi có thể ở trong tay một đám cấp B, cấp C cướp được mục tiêu!?” Linh không chút do dự đánh nát sự tự tin của hai con gà mờ.
“Chớ xen vào chuyện mình không đủ khả năng! Cho nên, đi thẳng ra ngoại ô, cố gắng rèn luyện năng lực của mình một chút!”
“Cách xa khu vực của C-13 cho ta!”
- ------------------------------------------
Editor: Tuần vừa rồi công việc của ta khá bận nên không ra chương, mong chư vị thư hữu thông cảm.