Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

Chương 67: Chúc mừng sinh ra Hiệp sĩ hộp sô-cô-la che mặt!

"Tốt! Chúng ta nói tới vấn đề tiếp theo!"

Mạnh Lãng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt ước áo ghen tị nhìn đăm đăm Ngân Đoạn Long Nha trong tay Phương Nhiên, gã nói.

Đáng chết! Lão tử cũng muốn ma trượng nhìn ngầu như vậy! Đáng chết!

"Về năng lực ngụy trang sau này!"

"Lão ca..."

"Đừng gọi tôi là lão ca, chúng ta không quen biết."

"Anh dùng năng lực sẽ biến thân hả? Quần áo thủy thủ hả?"

"Cút! Tôi không muốn nói với cậu về vấn đề này!"

Mạnh Lãng hét ầm lên!

Sau đó bỗng dưng nhớ tới điều gì đó! Ngón tay run run rẩy rẩy chỉ vào Phương Nhiên, Mạnh Lãng lập tức hiểu được nụ cười trên mặt hắn, gã lắp bắp!!

"Cậu... Cậu... Cậu..."

"Ka ka ka ka!!! Không sai! Thẻ bài Clow không cần biến thân!! Quần áo của bé Sakura trong anime đều do bạn thân may cho, ha ha ha ha ha ha!!!!!"

"Phản đồ! Nhận lấy cái chết!"

Vừa tách ra ba phút, hai người một lần nữa cùng một chỗ đánh nhau!

Ở một bên, Cẩu Úc run rẩy nhìn ma trượng gắn ngôi sao thủy tinh trên tay, khóc không ra nước mắt.

Thật phải biến thân sao?

"Đúng rồi!"

"Đúng rồi!"

Phương Nhiên và Mạnh Lãng bỗng dưng cùng lúc ngừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Cẩu Úc.

"Tiểu Hoặc, cậu còn chưa thử năng lực đó!"

Hai người đồng thanh hỏi!

"..."

Khóe mắt Cẩu Úc co giật nhìn hai người, gã bỗng dưng cảm thấy hơi không an tâm, nhưng nhìn ánh mắt chính trực của hai người, gã thở dài:

"Tốt, tôi đi thử xem nó như thế nào."

"Ừm, tốt, chúng tôi chờ cậu ở chỗ này, nhớ quan sát cận thẩn mọi chi tiết để thuận tiện che giấu."

Phương Nhiên gật đầu, trầm giọng nói.

Cẩu Úc cầm ma trượng Balala của mình đi về phía một phòng nghỉ của nhân viên.

Phương Nhiên và Mạnh lãng không nói lời nào với nhau, cực kỳ yên lặng nhìn nhau, yên lặng móc ra điện thoại, yên lặng cúi đầu vạch lên.

"Năng lượng Balala, Tiên Phép Thuật biến hình!"

Thình lình, hai người đang ngồi im, lỗ tai kẽ nhúc nhích, trong phòng nhân viên vang lên câu quát nhẹ.

Thế rồi, Phương Nhiên, Mạnh Lãng co cẳng đứng dậy, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai...

Mở camera, vọt vào phòng nhân viên!!

"Nữ trang! Nữ trang! Tôi muốn nữ trang!"

"Tiểu Hoặc! Dáng dấp của cậu đẹp trai như thế quả nhiên nên...."

Hai người giơ điện thoại di dộng lên như thể phóng viên vọt vào phòng nhân viên! Sau đó hào hứng reo hò, tạch tạch! Tạch tạch, đèn flash nháy hết đợt này tới đợt khác!!

"Tôi biết ngay hai tên khốn như các người sẽ như vậy, móa!!"

Cẩu Úc bi phẫn giơ bình chữa cháy đã chuẩn bị từ trước, bèn phun về phía cửa!!

"A a!! Com-lê mới lấy của tôi!"

"A! Điện thoại mới mua của tôi!"

Hai người kêu la thảm thiết bị đánh ra...

Linh bay lơ lửng ở đằng sau nhìn ba tên đậu bỉ này. Trong không gian số liệu, cuối cùng nàng vẫn nhịn không được, phù một tiếng nhẹ giọng bật cười.

Hai phút sau, ba người ngồi trên thảm, tạo thành thế chân vạc.

"Tôi đã... xác nhận, quả thật....sẽ biến thân....Ài...."

Cẩu Úc cảm thấy chưa hề nói qua lời nào gian nan như vậy.

"Tiểu Hoặc, cậu thật sự quá keo kiệt, cậu nói một chút, chuyện có ý nghĩa như vậy sao cậu lại không chia sẻ cho mọi người? Còn giấu diếm."

Phương Nhiên thở dài nói, dáng vẻ thất vọng tràn trề.

"Đồ khốn! Anh thì có cần biến thân đâu!"

Cẩu Úc hét ầm lên!

"Tốt, bây giờ chủ yếu chúng ta cần suy nghĩ làm sao che giấu quần áo trên người khi biến thân."

"Về chuyện này, tôi có một ý tưởng."

Bất ngờ thay, Phương Nhiên - kẻ hoàn toàn chẳng cần lo lắng - lại mở miệng trước.

"Ồ?"

Hai người còn lại nhìn về phía hắn, Phương Nhiên thần bí cười một tiếng....

Hai giờ sau.

Ba người bôn ba khắp tòa nhà cao ốc, rốt cục thành công tạo ra ba món sản phẩm.

Trong tay ba người, áo choàng đen kịt như màn đêm, rộng thùng thình tựa hồ có thể che kín toàn bộ cơ thể, tơ lụa quý báu rủ xuống lưu loát, đại biểu ba chiếc áo choàng bất phàm.

Ba người nhìn vật phẩm ngụy trang trong tay mình, hai giờ trước, Phương Nhiên vỗ ngực thề nhất định có thể, bây giờ nhìn lại, có vẻ như quả thật cũng có thể đi.

Nhưng Mạnh Lãng luôn cảm thấy có phần bất an, gã không yên tâm hỏi:

"Lão đệ, cậu nói chúng ta khâu màn cửa thành ba cái ống, rồi ghép thành áo choàng mặc trên người thật có hiệu quả sao?

"Yên nào, lão ca, khẳng định là có hiệu quả, anh nhìn anh mặc lên chiếc màn...

Khụ Khụ, áo choàng, tuyệt đối sẽ không có ai nhận ra anh, đến lúc đó anh lại dùng năng lực gì đó phòng ngừa năng lực thấu thị gì đó của đối phương, ổn áp"

Phương Nhiên hài lòng nhìn món tác phẩm đầu tay của mình.

Về chiếc áo choàng này, công đoạn chế tác cũng siêu cấp đơn giản thô bạo, tóm gọn chia làm mấy bước.

Khâu thành ba ống hình trụ, một lớn hai nhỏ.

Hai bên ống lớn khoét hai lỗ.

Sau đó khâu hai ống nhỏ vào.

Ừm, xong.

À, nhân tiện nói luôn, vì dùng chất lượng bù đắp thủ công, ba người Phương Nhiên cố ý chọn màn cửa quý giá xa xỉ nhất.

Giá bán 3288¥.

Nói cách khác, trên tay ba chiếc "áo choàng" nát tới nổi không nỡ nhìn này cộng lại còn đắt hơn một chiếc iphoneX.

"Thế nhưng đồ chơi này đến cả mũ trùm đầu cũng không có!"

Cẩu Úc cũng không nhịn được phàn nàn.

"Đúng rồi! Áo choàng gì gì đó, không phải nên giống như cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ và mị hoặc trước kìa mặc trên người sao!?"

Mạnh Lãng lớn tiếng nói giống như nghĩ đến cảnh tượng để cho người ta phun máu mũi, mặt mũi tràn đầy dâm đãng.

"Ách, mũ trùm đầu..." Phương Nhiên gãi gãi đầu, dùng màn cửa làm mũ trùm đầu quá phí sức, nhưng hắn đột nhiên lóe lên ý tưởng!

Vọt vào một cửa hàng bán quần áo, sau một lát, Phương Nhiên cầm ba chiếc mũ trùm đầu có thể tháo rời từ áo khoác trở về.

"Tốt, lúc này không thành vấn đề, đội cái này lên là có mũ trùm đầu."

Mạnh Lãng im lặng, nhưng nhanh chóng chọn một chiếc mũ, Phương Nhiên cũng nhanh chóng cầm một chiếc khác, Cẩu Úc nhìn chiếc mũ cuối cùng, gân xanh hằn lên trán:

"Vì sao của tôi là màu xanh lá!!"

"Trùng hợp, trùng hợp..."

Đây chắc chắn là cố ý, trải qua ngắn ngủi mấy giờ, Cẩu Úc đã cực kỳ rõ ràng tính cách thối nát của tổ đội mình.

Cuối cùng tự mình chui vào cửa hàng bán quần áo, tìm được một chiếc mũ, sau khi trải qua một phen khâu vá đơn giản thô bạo.

"Tốt rồi! Như vầy sau này sẽ không ai có thể nhận ra chúng ta!"

Phương Nhiên chống nạnh cười to một tiếng, nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, Mạnh Lãng bỗng dưng khiêu khóe mắt, cười ha hả, gã nói:

"Lão đệ, tôi và Tiểu Hoặc còn chưa tính, thấp giọng niệm hai câu lời kịch biến thân là xong, nhưng cậu hình như có động tác làm phép hả...?"

Phương Nhiên: "Ách...."

"Không bằng lần này tôi cho cậu một đề nghị?"

Mạnh Lãng bày ra một vẻ mặt đặc biệt đáng tin cậy!

"Đề nghị gì!?"

Phương Nhiên cảnh giác nhìn chằm chằm gã.

"Vừa rồi cậu không phải khoe khoang ma trượng của cậu có thể dùng làm kiếm, cũng có thể dùng làm thắt lưng sao?"

Thật ra nguyên bản nó là thắt lưng.

Phương Nhiên yên lặng cà khịa, rũ cụp mí mắt, chờ câu nói tiếp theo của gã.

"Không bằng như vầy, " Mạnh Lãng mỉm cười: "Cậu thắt nó trên lưng, khi nào sử dụng thẻ bài Clow...."

"Cậu quét trước bụng mình một cái! Sau đó trong hư không trước mặt mình lấy ra vũ khí!"

"Ha ha!" Mạnh Lãng cười to vỗ bả vai của Phương Nhiên.

"Có phải rất thuận tiện hay không! Hơn nữa còn rất ngầu á!!"

"CMN thuận tiện! Đừng cho là tôi nghe không hiểu anh nói về khải giáp dũng sĩ!" (*Khải giáp dũng sĩ: Phim siêu nhân tương tự siêu nhân gao của Trung Quốc)

Phương Nhiên đảo cặp mắt cá chết nói.

"Vậy cậu làm sao đây? Lúc sử dụng thẻ bài Clow, tất nhiên sẽ bại lộ?"

Cẩu Úc cũng nhíu mày tự hỏi, chính gã cũng không phát hiện, hiện tại đã bị Phương Nhiên và Mạnh Lãng kéo vào nghiêm túc thảo luận vấn đề làm sao giấu diếm năng lực ma pháp thiếu nữ của mình.

"Về chuyện này, tôi đã sớm chuẩn bị!"

Phương Nhiên đẩy cặp mắt kính không tồn tại, ánh mắt lóe lên một vòng ánh sáng!

Sau đó hắn móc ra một hộp sô-cô-la vừa rồi tìm được ở siêu thị phía dưới!

"Look!! Loại hộp sô-cô-la này trước đây đã từng cứu mạng tôi một lần!"

"Ách, hộp sô-cô-la này có gì đặc biệt sao? Sau khi ăn vào có thể khiến cho các cô gái sinh ra ảo giác yêu cậu sao?"

Mạnh Lãng thăm dò.

Phương Nhiên yên lặng không nói nhìn gã.

Làm ơn, anh cho rằng đây là sô-cô-la Thần Tình Yêu sao? (*bắt nguồn từ anime Vị thần tinh yêu socola- Cupid"s Chocolates)

"Lão ca, tôi bất ngờ phát hiện anh hiểu rõ rất nhiều anime nha."

"Khụ khụ... Ảo giác, ảo giác của cậu."

"Hộp sô-cô-la này để làm gì?"

Mạnh Lãng tranh thủ thời gian nói lảng sang chuyện khác.

"A, hộp sô-cô-la này không dùng."

Vậy cậu đang đùa với chúng ta!?

Mạnh Lãng và Cẩu Úc cùng lúc nói trong lòng.

Im lặng nhìn Phương Nhiên đổ sô-cô-la vào miệng, rồi móc từ trong ngực ra một thẻ bài Clow.

Lớn nhỏ vừa vặn nhét vào.

"Ách.... Lão đệ, đừng nói với tôi đây chính là biện pháp của cậu?"

Khóe mắt Mạnh Lãng giật giật nhìn Phương Nhiên, Cẩu Úc cũng không nhịn được im lặng.

"Đương nhiên!! Dù sao năng lực trong Dạ Chiến nhiều như vậy! Tôi cầm hộp sô-cô-la làm phép thuật có vấn đề gì sao!! Dù sao cũng tốt hơn so với năng lực ma pháp thiếu nữ!"

Phương Nhiên "vàng thật không sợ lửa" hét lên! Sau đó mặc vào màn cửa, kéo mũ trùm đầu xuống! Móc ra khẩu trang chống bụi vẫn một mực nằm trong túi của mình!

"Hoàn thành!!"

"Về sau trong Dạ Chiến, xin gọi tôi là —— Hiệp sĩ hộp sô-cô-la che mặt!!!!"