Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc

Chương 37

Fannini nói xong bèn vung tay, người máy sau lưng bước lên quét cơ thể các tuyển thủ: “Vẫn nguyên tắc cũ, tranh thủ lúc kiểm tra, chúng ta giới thiệu sàn đấu kì này đi.”

Rừng mưa trên sa mạc, ý nghĩa như tên, đây là một hành tinh với sa mạc chiếm 91% diện tích, điều thần kỳ chính là cho dù con người cố gắng xanh hóa thế nào, đến cả máy móc công nghệ hiện đại cũng được tận dụng triệt để, nhưng vẫn không thể làm số phần trăm xanh hóa tăng lên.

Điều này khiến những ốc đảo còn sót lại trên sa mạc quý giá lạ thường.

Sa mạc thiếu mưa quanh năm, nguồn nước duy nhất là từ mưa trong rừng mưa.

Khác hoàn toàn rừng mưa nhiệt đới, rừng mưa nơi này có các loại thực vật vô cùng thần kỳ, nhiều loại được dùng làm thuốc, thường xuyên được các nhà điều chế thuốc thuê lính đánh thuê đến lấy.

Tương truyền rằng, bên dưới lớp sa mạc này chính là một bảo tàng khổng lồ, chỉ tiếc đến giờ vẫn không ai tìm được.

“Ải thứ hai chỉ có một nhiệm vụ duy nhất thôi, làm tất cả mọi cách để kiếm được càng nhiều điểm càng tốt.”

Fannini vừa nói xong, một tệp tài liệu đã được gửi vào quang não của các tuyển thủ: “Đây là số điểm của các loại thực vật trên ốc đảo, xin hãy thu hoạch cẩn thận, hư một bộ phận là hông có điểm đâu nha!”

“Nếu không chịu được nhiệt độ nóng bỏng ở sa mạc, xin hãy cầu cứu đúng lúc, sẽ có người đến cứu mọi người.”

Hiển nhiên, cầu cứu cũng tức là bị loại.

Fannini giơ tay làm động tác chào tạm biệt với các tuyển thủ: “Vậy, một tháng sau gặp lại nhé ~”

Ngay sau đó, các tuyển thủ đã được chuyển đến khắp mọi ngóc ngách trong sa mạc, không biết còn cách rừng mưa bao xa.

Nhìn tình hình thì có lẽ cuộc thi muốn bọn họ tự đi tìm ốc đảo trước.

Giản Dụ ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang bên trên: “….”

Có lẽ do đãi ngộ dành riêng cho hạng nhất, nơi Giản Dụ được thả xuống chỉ có một mình cậu, cầu livestream bay vòng vòng xung quanh, như muốn hối Giản Dụ đi nhanh lên.

Giản Dụ không quan tâm đến trái cầu đang bay vòng vòng kia, cậu cúi đầu kiểm tra quang não, phát hiện tài liệu gửi đến ngoại trừ có số điểm các loại thực vật ra, còn có một cuốn sổ tay hướng dẫn sinh tồn trong sa mạc.

Túi dụng cụ cuộc thi phát có lều vải, quần áo giữ ấm, cái gì cũng đầy đủ, chỉ có thức ăn là cầm cự được ba ngày.

Giản – có dự cảm một tháng tiếp theo không tốt lắm  – Siren – Dụ “….”

Cậu hít một hơi thật sâu, bắt đầu suy nghĩ xem bây giờ bỏ quyền, tự đến nơi cất cúp lấy cúp có bao nhiêu phần trăm khả thi.

Siren có khả năng không đụng vào nước một tháng à? Không thể nào.

Siren phơi nắng một tháng là thành Siren nhiều nắng đấy.

Cho nên, cậu phải nhanh chóng tìm được ốc đảo!

Xung quanh là sa mạc cát mịt mù, không có bất kì thứ gì có thể dùng để đánh dấu tọa độ, Giản Dụ đứng tại chỗ, nhắm mắt cảm ứng một hồi mới nhấc chân đi về một phía.

Tính háo nước của Siren khiến cậu nhanh chóng tìm được nguồn nước, nhưng trong bầu không khí khô nóng này, Giản Dụ phát hiện mình không thể cảm nhận được hơi ẩm quen thuộc kia.

Có mục tiêu vẫn tốt hơn, Giản Dụ choàng nón lên đầu, giảm diện tích tiếp xúc sẽ giảm tốc độ thoát hơi nước.

Rắn nhỏ không leo lên người Giản Dụ nữa mà tự trườn theo cậu.

Giản Dụ nhìn nó, không xác định được thằn lằn có chịu được nhiệt độ trong sa mạc hay không.

May mà trạng thái rắn nhỏ có vẻ không tệ, còn rảnh rỗi dùng đuôi quấn quanh mắt cá chân cậu.

Bây giờ đang là buổi trưa, mặt trời trên cao chiếu xuống làm lớp cát nóng lên, nhiệt độ cao làm Giản Dụ khó chịu, không khí bị chiếu cho biến dạng, không có chút hơi nước nào.

Đây là hoàn cảnh Giản Dụ không biết làm sao để đối phó nhất, cũng là nơi bất lợi nhất với cậu.

Hên là một chút hơi nước yếu ớt tồn tại trong không khí từ ốc đảo có thể chỉ dẫn cậu, so với mấy tuyển thủ mê man không mục tiêu kia, ít nhất Giản Dụ có thể kiên định đi một hướng từ đầu đến cuối.

Không giống những người khác, Giản Dụ tự quấn bản thân kín mít, không để lộ bất kì mảng da nào, ngay cả đầu cũng quấn lại, chỉ để lộ đôi mắt bên dưới chiếc nón áo choàng.

Mặc như vậy trên sa mạc trông có vẻ sẽ khiến bản thân bị nóng chết, nhưng chỉ có Giản Dụ biết, da của cậu nếu bị phơi quá lâu dưới ánh nắng mặt trời sẽ bị thiếu nước, vảy khô dễ nứt và sẽ đánh mất ý thức.

Giản Dụ chưa bao giờ chệch hướng, từ góc nhìn Thượng Đế, các khán giả có thể thấy được đích đến trên con đường này chính là một cái ốc đảo.

[Wow, sao cậu ấy biết được?]

[Có lẽ là may mắn, cậu ta phải ở trong sa mạc ít nhất một đêm mới có thể đến được ốc đảo.]

[Hu hu hu, không được thấy mặt người đẹp nhưng mắt người đẹp cũng đẹp quá đi.]

Mặt trời di chuyển, Giản Dụ cảm thấy cả cơ thể mình nóng lên, cậu lấy bình nước nhấp một ngụm nhỏ nhất có thể.

Sắc mặc Giản Dụ không sao tươi tỉnh nổi, cả người ỉu xìu.

Cậu đi lại bên gò cát, ngồi xuống bóng râm bên dưới gò cát nghỉ ngơi một chốc.

Rắn nhỏ lo lắng cụng cụng Giản Dụ, hiển nhiên nó thích ứng với hoàn cảnh tốt hơn Giản Dụ.

Nhưng chỉ hai ba giờ sau, Giản Dụ đã thật sự tha thiết hy vọng rằng sẽ có một ao nước xuất hiện trước mặt mình.

Không có ao nước thì một chiếc bồn tắm be bé thôi cũng được.

Đáng tiếc những thứ này không thể tự nhiên xuất hiện trong sa mạc, Giản Dụ chỉ có thể nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, tranh thủ đến được ốc đảo rừng mưa càng sớm càng tốt.

Nếu không phải thực lực cậu mạnh, đổi thành Siren khác chắc đã ngã xuống rồi.

Im lặng cả quãng đường làm cầu livestream phát chán, nó bắt đầu quay khung cảnh xung quanh, đồng thời Giản Dụ cũng đang quan sát.

Cậu dừng bước, nheo mắt, nhìn thấy cây cọ ở xa xa.

Nhớ lại hướng dẫn sinh tồn trong sa mạc, Giản Dụ ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này mặt trời đã ngả về Tây, chậm rãi trốn vào sau gò cát.

Giản Dụ suy nghĩ một chút, quyết định nơi nghỉ ngơi đêm nay sẽ là bên dưới cây cọ kia.

Bầu trời ở sa mạc tối đi rất nhanh, Giản Dụ tháo nón trên áo choàng của mình xuống, thở hắt ra, cuối cùng cũng mát chút đỉnh.

Trông Giản Dụ có vẻ phấn chấn hơn một chút, cậu lấy hộp quẹt trong túi ra, gom vài nhánh cây gần đó lại để đốt.

May mắn lều vải của Tinh Tế đã sớm trở thành dụng cụ công nghệ cao, chỉ cần đặt xuống đất thì năm phút sau đã tự biến thành một chiếc lều hoàn chỉnh.

Lều vải hiểu chuyện tự lắp ghép, Giản Dụ ngồi bên cạnh đống lửa, lấy thức ăn ra gặm.

Tốc độ còn chậm hơn cả mèo, chỉ ăn để nạp năng lượng mà thôi.

Giản Dụ bị phơi dưới mặt trời chói chang hơn nửa ngày hoàn toàn không đói bụng, nhưng cũng không có tâm trạng, hơi thở nguy hiểm của Siren tràn ra xung quanh, làm động vật nhỏ không dám lại gần.

Khán giả xem livestream cứ nghĩ bình thường Giản Dụ lạnh lùng thế là hết cỡ, không ngờ hôm nay cậu ấy còn có thể lạnh hơn nữa.

Các tuyển thủ khác còn có tâm trạng giới thiệu phong cảnh trong sa mạc hoặc là mẹo sinh tồn gì đó, chỉ có Giản Dụ im ru không nói năng gì, còn có cảm giác cậu ta đang trách móc cuộc thi.

Phí phạm đặc quyền một mình một cầu livestream!

Sau khi mọi người thức tỉnh hình thú, nếu hình thú không quá mạnh thì sẽ không bị tập tính của nó ảnh hưởng, sinh vật biển sống trên đất liền còn gấu bắc cực sống ở vùng ôn đới cũng được.

Các khán giả chỉ nghĩ Giản Dụ đột nhiên bị quăng vào sa mạc nên chưa quen lắm, cũng không biết chân tướng thật sự là gì.

Còn có người bắt đầu suy luận, cho rằng hình thú của Giản Dụ chắc chắn chẳng ra làm sao.

Mặc dù như vậy, mấy khán giả đó cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, số người đến vì người đẹp mới nhiều.

Dưới ánh lửa, gương mặt Giản Dụ càng dịu dàng hơn, cậu rũ mắt, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm một nơi trông có vẻ yếu đuối.

Miệng nhỏ cứ gặm đồ ăn nom rất đáng thương, khiến người ta chỉ muốn phi đến dúi một đống đồ ăn ngon lành vào ngực cậu.

Cầu livestream bay thấp xuống, quay thẳng mặt Giản Dụ, cho dù là thế, cầu livestream cũng không quay ra bất kì lỗ chân lông nào.

Trong lúc mọi người chìm đắm trong sắc đẹp của Giản Dụ, livestream bỗng xuất hiện một đôi mắt thú vàng kim, dọa các khán giả giật mình.

Thì ra rắn nhỏ đang chắn trước cầu livestream.

Cầu livestream bay đến đâu, rắn nhỏ liền đến đó cản, cứ vậy không cho nó quay khoảng cách gần.

Cầu livestream đáng thương lơ lửng thật lâu, mới bay ra xa hơn một chút.

Giản Dụ lấy lại tinh thần, cũng không phát hiện quá trình “tương tác” giữa rắn nhỏ và cầu livestream.

Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trong sa mạc lớn, nhiệt độ ban đêm thậm chí có thể xuống dưới âm độ, lần này sinh vật biển sâu Giản Dụ bày tỏ có thể thích ứng được.

Ăn xong, Giản Dụ bỏ thêm cành cây vào đốm lửa, sau đó chui vào lều vải.

Rắn nhỏ theo sát đằng sau, cầu livestream thấy vậy cũng muốn vào cùng, ai ngờ lại bị ngăn lại bên ngoài.

Khán giả xem livestream la hét ủm tỏi không cam lòng, bọn họ cũng muốn ngủ chung với người đẹp mười phân vẹn mười.

Tiếc là không ai quan tâm oán trách của bọn họ.

Trong lều, Giản Dụ lập tức chui vào túi ngủ, nằm bất động sau khi phủi hết cát trên người mình xuống, ngày mai còn cực khổ hơn hôm nay.

Nhất là khi bây giờ không được bổ sung nước, Giản Dụ nghi ngờ vảy mình sắp khô rồi.

Rắn nhỏ bò lại gần Giản Dụ, tự cuộn mình lại dựa vào người cậu, chóp đuôi còn quấn sợi tóc rơi bên ngoài túi ngủ của cậu.

Không nhận ra sợi tóc mình bị chạm vào, Giản Dụ nằm một hồi thấy thời gian vẫn còn sớm, cậu liếc nhìn cầu livestream bên ngoài, sau khi chắc chắn nó không thu được âm thanh mới bắt đầu hát.

Không biết tại sao rắn nhỏ lại co lại còn có một mét, bây giờ Giản Dụ không thể dựa vào chiều dài của nó để xác định độ hồi phục nữa.

Neo Giản Dụ đặt trong đầu Olderhain có xuất hiện khi hắn biến thành rồng đen, nhưng khi hắn đổi về rắn nhỏ lại biến mất.

May mà tất cả đều phát triển theo hướng tốt, đây là lần đầu tiên Giản Dụ dùng bài hát của mình để chữa trị tinh thần lực cho người khác, cậu không đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.

Có lẽ đây là cơ chế tự bảo vệ bản thân của Olderhain, vì tinh thần lực bị đè nén quá lâu nên mới biến về lúc còn nhỏ để dễ tiếp nhận chữa trị hơn.

Bài hát kết thúc, rắn nhỏ lại ngủ li bì, Giản Dụ cảm nhập hô hấp của nó, cũng dần chìm vào giấc ngủ, nạp lại năng lượng cho ngày hôm sau.

Chú thích

Cây cọ: