Đỏ

Chương 15: Giết người

Vì sau gáy bị thương, mấy ngày kế tiếp, Lăng Thược đều ngủ mê mệt.

Cậu chìm vào hôn mê, không cảm thấy đau đớn, ngược lại rất thoải mái, không cần lo lắng bất cứ điều gì.

Dù thứ đó lại đến làm phiền, cậu cũng không phản ứng.

Tinh thần luôn căng chặt mấy ngày nay rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Nhưng dưới nỗ lực của các nhân viên viên y tế, cậu nhanh chóng khôi phục ý thức.

Mặc dù đã cố gắng lừa mình dối người không muốn mở to mắt, cơ sau khi phục hồi ngũ giác, cơn đói khát ập đến khiến cả người cứng ngắc, đủ loại nhu cầu sinh lý kích thích cậu tỉnh lại.

Cậu bị bắt nhận rõ sự thật… Cậu còn sống, vẫn là một con người có nhu cầu sinh hoạt.

Trong khoảng thời gian này, cậu ở tại một không gian vô cùng yên tĩnh, cơ thể nhẹ tênh trôi dạt khắp nơi. Cậu thích không gian thoải mái đó, nhưng hôm nay chút thoải mái này đã bị thu hồi.

Âm thanh nói chuyện oang oang kích thích lỗ tai lâu ngày không dùng, chúng chui vào lỗ tai cậu, cực kỳ chói tai.

“Tố chất thân thể của phạm nhân mới quá yếu… Chắc phải để hắn qua chỗ phạm nhân nữ may vá thủ công.”

“Tôi kiểm tra camera rồi, đúng là tên đầu trọc bắt nạt người mới, nhưng tôi nghĩ hắn đâu có ác đến mức đẩy người ta ngã bể đầu, khả năng cao là do cậu ta cố tình, nếu không thì do thể chất quá kém… Ôi trời ạ, anh nói xem cậu ta yếu đuối thế này thì giết người kiểu gì?”

“Chậc, không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

Lăng Thược run rẩy một chút, gian nan mở mắt ra, trước mắt mơ hồ không thể thấy rõ, cậu vẫn cố gắng hướng tầm mắt về phía phát ra âm thanh.

Cứ tưởng bản thân có thể cuộn tròn trong một thế giới yên bình, vậy mà tội danh giết người vẫn từng giây từng phút nhắc nhở cậu.

Nó đã biến thành vết sẹo trong lòng cậu, đợi đến khi cậu dần hồi phục, vết thương kết vảy, thì vết sẹo lại nứt toác, lộ da lộ thịt máu me đầm đìa. Như gông cùm xiềng xích tròng vào cổ, bám rễ vào chân tay, trói buộc thể xác và tinh thần cậu, khiến cậu di chuyển khó khăn.

Cậu ngẩng đầu, trước mắt là một màu tối đen, tối tăm đến mức không thấy cuối con đường, mà cậu vẫn luôn lẻ loi một mình.

Cậu sợ hãi, không biết nên đi hướng nào, trừ việc chịu đựng vết sẹo rỉ máu cùng xiềng xích đè nặng, cậu không còn lựa chọn nào khác.

Dù vậy, người trong bóng tối nắm đầu xiềng xích bên kia vẫn gắt gao kéo cậu đi tiếp.

“Chưa chắc đâu, đừng nhìn bộ dáng yếu đuối này mà nhầm, cậu ta còn dám giết phạm… ê ê? Phạm nhân tỉnh, đừng nói nữa đừng nói nữa.”

Cuối cùng cũng nhận ra Lăng Thược đã tỉnh, cảnh ngục ngượng ngùng ngậm miệng, vỗ vỗ người bên cạnh.

Mấy người xung quanh hắng giọng, ra vẻ chuyên nghiệp nghiêm túc, kéo ghế dựa đến bên cạnh giường ngồi xuống, miệng đóng mở liên tục nói rất nhiều, nhưng Lăng Thược mắt điếc tai ngơ.

Cậu giật giật tròng mắt chua xót, lâu lắm rồi không nhìn làm cậu mất thị giác tạm thời.

Có thể mơ hồ thấy xung quanh toàn là một màu trắng tinh, hiển nhiên không phải là nhà tù kín bưng không chút ánh sáng, tâm trạng của cậu hơi nhảy nhót.

Cậu đã rời khỏi địa ngục trần gian?

Cảm giác mừng như điên nháy mắt ùa vào lồng ngực, làm cậu ngừng hô hấp, những người xung quanh nói gì cũng không làm ảnh hưởng đến cậu.

Chỉ là, rất nhanh cậu lại bị kéo về thực tại.

Cảnh ngục cầm gậy đeo bên hông gõ nhẹ vào đầu giường, phát ra âm thanh leng keng, làm cậu hết hồn nhìn về phía hắn.

“Đừng nghĩ linh tinh nữa, đây là phòng y tế trong tù, mau dưỡng tốt vết thương trên đầu, tốn giường quá, có mấy phạm nhân bị thọc một dao còn chả có giường ngủ.”

Giọng điệu lạnh nhạt, làm bộ xử lý việc công theo quy định.

Nói xong, hộ sĩ đưa giấy để hắn xác nhận, ký xong cảnh ngục quay đầu rời phòng y tế.

Lăng Thược cười khổ, nhìn trần nhà ố vàng, thở ra một hơi thật dài, sợ là rất khó để thoát khỏi nhà giam này.

Thế mà trong một khoảnh khắc, cậu đã tưởng đã xảy ra biến số, có người đưa cậu ra ngoài.

Sau một tuần ở trong tù, mặc dù yếu ớt khó chịu, bi thương tới cực điểm, cậu cũng từng lén lút nghĩ tới việc vượt ngục, hoặc sự cố ngoài ý muốn, thiên tai nhân họa, chỉ cần có bất cứ cơ hội nào để trốn đi, cậu sẽ liều mạng nắm lấy, không cam lòng bị cầm tù cả đời.

Nhưng bây giờ cậu mệt mỏi lắm rồi, không còn ôm ảo tưởng, như một lão già vào tuổi xế chiều, chẳng còn mấy sinh khí, mỗi ngày chỉ biết nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm hoa nở xuân về, nghe chim chóc hót ca.

Sau một tuần làm đà điểu cắm đầu xuống đất trốn tránh, cảnh ngục lại xuất hiện một lần nữa. Mỗi lần hắn đến đều mang theo tin xấu, lần này đến đây, còn có pháp y và các cảnh sát mặc đồng phục.

Người đàn ông đội mũ dẫn đầu mở miệng, hùng hổ doạ người, ném mấy ghi chép án kiện lên giường cậu.

“Cậu chính là Lăng Thược phòng 231?”

Lăng Thược mờ mịt gật đầu, cúi đầu nhặt tư liệu rơi vãi trên giường, tiêu đề đập vào mắt cậu.

“Mưu sát” “ghi chép tử vong” “Người chết”

Tuy chưa hiểu tình huống hiện tại ra sao, nhưng mấy từ này cứ xoay vòng trong đầu cậu.

Máu Lăng Thược chảy ngược, rét run cả người.

Cánh tay cứng đờ cầm mấy tờ tư liệu, vài tờ có in ảnh chụp người chết, chính là ba phạm nhân từng phát sinh mâu thuẫn với cậu.

Tử trạng của bọn họ cực kỳ thảm, Lăng Thược chỉ nhìn thoáng qua đã hoảng loạn ném hết giấy tờ trong tay.

Tròng mắt bọn bọn lồi ra, trước khi chết đã chịu đã chịu kích thích cực lớn, tuyệt vọng đến mức hai mắt đỏ rực chằng chịt tơ máu, ánh mặt tựa như đang nhìn cậu.

Lăng Thược hét ầm lên, liền bị hộ sĩ và cảnh sát xung quanh xông lên đè xuống.

Cậu luống cuống nhìn về phía người đàn ông mặc trang phục đội trưởng, đôi môi khô nứt ma sát, muốn hỏi gì đó, rồi lại nghẹn ngào không mở miệng nổi.

Người đàn ông trước mặc như biết thuật đọc tâm, hắn hiểu ý của cậu.

Nhưng vì đã trải qua quá nhiều án mạng, hắn bảo trì vẻ mặt bình tĩnh, thoạt nhìn lãnh đạm vô tình.

Nhìn bộ dáng Lăng Thược bị kinh hách đến mức hốc mắt đỏ hồng, hắn đẩy mắt kính, trầm giọng khẳng định: “Bọn họ đã chết.”