[Đoản] một chút truyện ngược

[đoản] em buông tay rồi.

“hôm nay anh về nhà...”

“tôi bận”

Cô mỉm cười chua chát, hóa ra tình cảm vợ chồng 2 năm cũng không bằng cô ấy? Đối với anh cô là gì?

Là vợ hay chỉ là nơi anh trút bỏ những nỗi giận những hận thù?

Ngay từ đầu cô không nên bức hắn không nên quá tham lam tình yêu của hắn, để phải gánh chịu những đau khổ này, không nên cố chấp níu giữ tình yêu vốn không phải của mình, tại cô tại cô quá ích kỷ mà đem cô ấy để bức ép hắn cưới cô.Bắt hắn phải rời xa cô ấy khiến cho cô ấy phải hận hắn mà rời bỏ hắn mà sảy ra tai nạn.

Cô lặng lẽ thu mình nơi góc phòng lạnh lẽo,ngồi thu hẹp vào góc tường, khóc nất lên có ai thấu được nỗi

đau của cô.

[...]

“Ngụy Viên, nếu em biến mất thì sao?

“cô nên biến khỏi mắt tôi, dơ bẩn”

Cúi gằm mặt xuống, mái tóc xõa che khuôn mặt khiến hắn không nhìn ra biểu cảm của cô. Cô vội rời khỏi căn phòng đầy lạnh lẽo đó ngồi thụp xuống mà khóc lời hắn nói như ngàn nhát dao đâm vào tim cô.

Cơn đau kéo tới dài vò cô từng cơn từng cơn máu không ngừng chảy ra nhìn bàn tay đầy máu cô cười trong điên dại nước mắt không ngừng rơi, cô thua rồi hahaha thua thật rồi thua thật rồi, cô phải trả giá chi những gì mình đã làm.

Cô bị ung thư máu, sống không được bao lâu nữa rồi, hắn sắp được toại nguyện rồi sẽ không ai làm phiền cuộc sống của hắn phải có phải ông trời đang muốn cô trả giá những gì cô làm.

Ngụy Viên, nếu em chết chỉ mong anh nhớ đến em, nhớ đã từng có một người con gái luôn chờ anh ở phía sau chờ anh quay đầu lại nhìn mình dù chỉ là một chút, chờ anh một cách ngu ngốc một cách dại khờ chấp nhận yêu anh chấp nhận chờ anh chấp nhận đánh đổi tất cả để anh hạnh phúc.

[...]

Khi bóng tối bao trùm lấy ngôi nhà hình bóng nhỏ bé lặng lẽ thu dọn hành lý, hành lý của cô vốn không nhiều cô đến thế nào thì nên đi thế đó nhìn lại lần cuối căn phòng của hai người đầy lạnh lẽo, phải hắn chưa từng bước vào dù chỉ một lần mà chỉ có cô mãi cô độc trên chiếc giường ấy 2 năm, nhẹ chạm vào bức ảnh cưới ngày mà cô hạnh phúc nhất bên hắn chạm nhẹ vào ảnh hắn, nhưng với hắn đây là ép buộc bên cô hắn chưa bao giờ nở nụ cười.

Nhìn chiếc nhẫn nơi áp út minh chứng cho tình yêu của cả hai nhưng có lẽ nó không thuộc về cô.

Nhìn nơi thư phòng còn đang sáng đèn cô nhẹ mở cửa bước vào hắn ngủ thiếp trên bàn khoắc một lớp chăn cho hắn nhẹ chạm vào khuôn mặt ấy, khuôn mặt người cô thương người cô khao khát có được trái tim cô sẽ nhớ anh lắm. Nước mắt không ngừng rơi cô luôn yếu đuối như vậy trước mặt anh.

Từng bước từng bước rời khỏi ngôi nhà, nơi chứa bao nhiêu kỉ niệm nơi có người cô thương, cô lặng lẽ bước đi trong đêm tối bòng hình cô độc bóng đêm lặng lẽ bao trùm lấy cô gái bé nhỏ ấy.

[...]

“cô có chắc muốn làm ca phẫu thuật”

Người bác sĩ gì nhìn cô gái trẻ với khuôn mặt xanh sao mang đầy mệt mỏi muộn phiền.

“vâng, mong bác sĩ giữ bí mật cho tôi mang giúp tôi đến cho cô gái đó”

An Thư đưa cho ông một mảnh giấy nhỏ.

[...]

An Thư bước vào nhìn cô gái trên giường bệnh khuôn mặt có chút tái nhợt đôi mắt không có tiêu cự nhìn vô hồn vào khoản không, người hắn yêu người nắm giữ được trái tim hắn cô ấy ở đây chưa từng bỏ đi.

“An Thư chị tới rồi à”

Nụ cười ngọt ngào ngây ngô của bách ngọc cô lại thấy như được an ủi nhẹ bước đến ngồi cạnh.

“chị đưa em đến một nơi”

Mùi thuốc gây tê sộc vào mũi, cô ấy ngầm hiểu điều gì đó

“chị đây là...”

“cho em ánh sáng”

---còn tiếp---