[Đoản] một chút truyện ngược

[Đoản] em nợ anh một lời yêu

( ngược nam mà:)))

“anh đi cẩn thận”

Cô ôm nhẹ lấy anh, cái ôm chứa bao nhiêu tình yêu thương dành cho hắn. Hắn cảm nhận từng dư vị hạnh phúc với hắn hạnh phúc chỉ đơn giản là thế có cô cạnh bên.

“ở nhà ngoan”

Hắn hôn nhẹ lên trán cô đầy yêu thương, với hắn cô là người quan trọng nhất. Ai nhìn vào chẳng ganh tị cho tình yêu đẹp đó, cô là người duy nhất bên cạnh hắn từ những ngày khó khăn nhất trong tay hắn chẳng có gì, cô vẫn thế thầm lặng hy sinh cùng hắn.

Cả hai đến với nhau chỉ bởi một tình cảm đơn thuần chân thành và mộc mạc nhất. Hắn cảm thấy mình may mắn, rất may mắn khi có cô bên cạnh có lẽ đó là việc cả đời này hắn không hối hận là gặp được cô yêu cô bên cạnh cô như lúc này bảo bọc cho cô chỉ cần nghĩ đến thế hắn đã mãn nguyện.

Hạnh phúc là thế...

Mọi chuyện giá như chỉ dừng ở đó, dừng ở thời điểm cả hai hạnh phúc nhất nhưng có lẽ ông trời vốn không muốn con người đạt được hạnh phúc quá dễ dàng trên tay.

[...]

Lách cách

Hắn xoa nhẹ thái dương, công ty hắn vì đắc tội với người ta mà bị chèn ép cắt đứt đường vốn chính công ty, mọi việc trở nên đình trệ không một ai giúp hắn tất cả đều sợ bị liên lụy chính mình, hắn cả ngày phải vừa xoay sở chuyện công ty còn phải vừa đối phó mấy lão cáo già chỉ biết lợi cho chính mình một đồng cũng không nhã ra chỉ nhăm nhe chia chác công ty, tình trạng thế này phá sản là điều khó tránh.

Hắn cả người mệt mỏi dựa người trên ghế đôi hóc mắt trở nên xanh xám cả người gầy đi một vòng, vì chuyện công ty hắn đã ba đêm không thể chợp mắt chút nào, xoa nhẹ đôi mắt đầy mệt mỏi tháo cà vạt trên người nhìn xung quanh ngôi nhà như tìm hình bóng nhỏ bé nào đó nhìn chiếc đồng hồ trên tay đã trễ thế này, hắn nhíu nhẹ đôi mài cô chắc đã ngủ rồi.

“A..anh này đáng ghét"

Theo tiếng hắn bước về phía căn phòng, hắn như chết sửng mọi thứ trước mắt từng cơn đau đang bóp chặt lấy trái tim hắn mà đau nhói hình ảnh trước mắt hắn. Người vợ hắn yêu thương đang nằm trong lòng thằng đàn ông khác, trên chín chiếc giường của hai người làm những việc người khác phải kinh tởm. người vợ dịu dàng luôn nở nụ cười hạnh phúc bên hắn vì hắn mà âm thầm vun vén cho cả hai, bên hắn khi hắn chẳng có gì trong tay.

“em không sợ chồng em phát hiện à”

“hắn biết thì sao chứ, thằng đàn ông vô dụng đến cả tiền cho em tiêu sài còn không đủ muốn em hầu hạ hắn đáng sao, cái công ty nhỏ của hắn cũng sắp phá sản đến nơi một xu dính túi hắn cũng chả còn em còn bên hắn làm gì chứ”

Từng lời từng lời nói xoáy sâu vào tim hắn, người vợ cùng hắn đầu ấp tay gối bên nhau, người bên hắn trải qua những ngày tháng khó khăn nhất thì ra là người phụ nữ ghê tỡm như thế. Không nhất định không phải, đây không phải sự thật cô không phải là người như thế cô chắc chắn có lý do, hắn tin cô không phải là người như thế hắn nhất định phải tin cô.

Hắn đẩy cửa bước vào, ánh mắt luôn nhìn cô như muốn tìm kiếm thứ gì đó từ cô nhưng thì sao chứ, trên khuôn mặt cô từ đầu đến cuối vẫn thế đến một tia hoảng sợ cũng chẳng có. Từ trên giường bước xuống nhìn hắn không chút hoảng sợ hay lo lắng vẩn điềm tĩnh dựa vào vai người đàn ông trên giường.

“em giải thích cho anh biết chuyện này là thế nào”

“giải thích, không phải tất cả đều trước mắt đó sao”

“em nói đi, đây không phải sự thật chỉ cần...chỉ cần em giải thích anh nhất định sẽ tin...anh biết em yêu anh”

Hắn chỉ cần chỉ cần cô nói tất cả đều là không phải sự thật, chỉ cần cô nói dù là bất cứ điều gì hắn đều tình nguyện tin dù nó có vô lý đến nào chỉ cần cô giải thích hắn đều nguyện sẽ xem đó là sự thật nhưng rồi sao chứ.

“yêu anh không thấy nó ghê tởm lắm à, anh có cảm thấy mình ngu ngốc hay không anh nghĩ tôi yêu anh thức tỉnh đi, đây là sự thật sự thật rằng tôi là con người như thế đấy. Tôi cũng không có yêu anh, anh xem lại anh đi đến cả tiền anh còn chẳng có anh lấy gì để lo cho tôi, vừa nghèo hèn vừa ngu xuẩn đến cả cái công ty bé nhỏ của anh cũng sắp không giữ được anh nghĩ anh lo được cho tôi, anh không cảm thấy nói chữ yêu lúc này rất nực cười à ”

Ha hắn thế mà ngu ngốc nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ vì hắn mà cho hắn một lý do thì ra chỉ có hắn...chỉ có hắn nguyện ngu ngốc bị cô lừa dối nguyện bất chấp mà tin cô nhưng rồi thì sao chứ cô ta đáng được điều đó sao.

Cô vẫn thế vẫn ánh mắt đó vẫn giọng nói đó, nhưng cô trước mắt hắn bây giờ không còn là người vợ mà hắn từng quen biết. Người con gái hắn yêu luôn dịu dàng ngoan ngoãn lúc nào cũng nũng nịu bên hắn chứ, không phải người đàn bà tàn nhẫn âm độc đầy dã tâm vì tiền mà vứt bất chấp mọi thứ.Đây không phải người mà hắn từng quen biết.

“cô...xem như tôi nhìn lằm cô, cô diễn giỏi lắm giỏi đến mức tôi cũng là trong rối trong tay cô. Biến...cô biến khỏi mắt tôi”

Bàn tay hắn nắm chặt thì ra tình cảm 5 năm với cô không là gì. Thì ra ngay từ đầu hắn chỉ là con rối cô xem tình cảm hắn như một trò đùa chưa từng yêu hắn, nếu hôm nay hắn không phát hiện ra thì trên đầu hắn còn bao nhiêu cái sừng nữa.

“ha anh nghĩ tôi cần ở lại cái nơi dơ bẩn này hay sao, tốt nhất là ngoan ngoãn ký vào giấy ly hôn này nha đây xem như là phí chia tay cho anh, cứ tự nhiên mà lấy ha cục cưng của tôi cũng không tiếc tiền cho ăn mày”

“biến”

Cô xoay người ôm lấy người đàn ông, ánh mắt đầy chán ghét khinh thường quăng lại giấy ly hôn trên mặt đất cùng một tấm thẻ mà rời đi. Căn phòng lại thế trở nên trầm lặng chỉ còn lại hắn, cả người như mất hết sức lực khụy xuống nhìn hắn cảm nhận từng nỗi đau từng tia mất mát ăn sâu lấy mình, bàn tay nắm chặt mọi thứ với hắn bây giờ như sụp đổ hoàn toàn tất cả, tất cả mọi thứ thì ra tất cả đều là giả dối từ những cái ôm ấm áp buổi sớm mai những cử chỉ ngọt ngào những năm tháng hạnh phúc tất cả tất cả ha... ha đều chỉ là màn kịch kết thúc rồi.

Nhìn căn phòng chỉ còn lại sư cô độc cùng lạnh lẽo, đến cuối cũng hắn cũng chẳng còn ai để bên cạnh. Thì ra hắn vốn cô đơn đến thế, hắn mất tất cả rồi mất cả nhẹ châm điếu thuốc làn khói từ tỏa ra nhưng thứ hắn nhận được là cái mặn chát đắng nơi đầu lưỡi.

Ai bảo người đàn ông mạnh mẽ chẵn rơi lệ, nhưng họ cũng là con người cũng có cảm xúc cũng biết tổn thương. Đàn ông ít khi khóc, nhưng một khi nước mắt đã lăn dài trên má của họ thì chứng tỏ rằng đó là những giọt nước mắt đau đến tột cùng.

[...]

“đến đây được rồi”

“chị muốn đi đâu, chị sẽ không hối hận”

“tôi sẽ không hối hận, thà rằng để anh ấy hận tôi cả đời này cũng không muốn nhìn người mình yêu vì mình mà đau khổ”

Bàn tay vốn nắm chặt từng móng tay cấm vào da thịt máu nhuộm đỏ, cô vẫn thế mỉm cười nhẹ cô biết cô làm thế là đúng cô làm thế là vì hắn, cô không muốn nhìn hắn vì cô mà đau khổ cô nhưng tim cô nó không nghe cô nó đau nó đau lắm nước mắt cô không kiềm mà rơi.

Khụ khụ khụ

Máu từ khóe miệng cô theo từng cơn ho mà trào ra nhuộm đỏ một mảng cả người cô ngã xuống cơn đau từng chút dầy vò cô khuôn mặt theo thế mà trắng bệch cô ngất đi, nước mắt vẫn thế không ngừng mà rơi. Bàn tay còn nắm chặt chiếc nhẫn cưới trong tay, không có cô hắn sẽ hạnh phúc mà thôi.

“Hiểu Thanh chị đừng làm em sợ Hiểu Thanh”

#meobeotron

#còn