Edit: BlancheBạch Dạ Thần không vui. Cậu vừa mới chuyển trường, chuyển sang một trường sơ trung mũi nhọn.Cậu vừa vào lớp đã trở thành tâm điểm, vì quá đẹp.Đều là một đám học đến ngu người, mắt kính còn dày hơn cả sách.Đám người kia cả ngày học tập, không phục đối phương thì sẽ dùng kết quả thi, còn nói về tướng mạo, kia mọi người đều là bằng hữu.Duy nhất một người dáng dấp không tệ, nhưng học tập không tốt, cho nên nhóm học bá trẻ tuổi cũng không để một học tra đẹp trai vào trong mắt.Thế nhưng Bạch Dạ Thần không giống thế, thủ khoa toàn thành phố, đột nhiên chuyển từ trường khác sang, đây là một tin tức lớn.Mọi người bàn luận không ngớt về tin dữ học bá giá lâm, đến khi chân chính nhìn thấy tướng mạo càng tuyệt vọng hơn.Môi hồng răng trắng, sạch bóng như ngọc, nhẹ nhàng quân tử, tất cả đều dùng để tả Bạch Dạ Thần.Bạch Dạ Thần 14 tuổi tuy còn không có nẩy nở, nhưng nhìn vào y như một mỹ nhân bại hoại, hình dung một nam hài tử xinh đẹp đại khái không thoả đáng lắm.Thế nhưng bất kể năm đó nhóm tiểu mao đầu từ ngữ cằn cỗi, hay là bây giờ tinh anh khắp các lĩnh vực, đều tán dương Bạch Dạ Thần là một mỹ nhân.Đôi mắt dài nhỏ, khoé mắt hơi nhíu, một ánh mắt là một vệt phong tình.Làn da cậu trắng nõn, mũi khéo léo thẳng tắp, đôi mắt dài, môi lại hay cười, cho dù là tức giận vẫn có người phát cuồng.Hứa Phượng Lâm vừa mới tỉnh ngủ, nhìn thấy một nhân vật như vậy vào mắt.Cơn buồn ngủ của hắn cũng bay mất, hắn cho là đời này cấp hai không tìm được một người đẹp, không nghĩ tới, thời điểm sơ nhị lại xoay chuyển tình thế.Bạn cùng bàn của hắn – Bạch Dạ Thần, ngồi xuống.