Đoản Ngôn Tình

#11. Nhiệm vụ bất khả thi (Full)

Ngô Cẩm Cẩm - nữ cảnh sát xinh đẹp. Đội trưởng phòng chống tội phạm nguy hiểm, cô dẫn đầu cả một đại đội tinh anh nhất trong tổ chức cảnh sát quốc tế. Danh tiếng lẫy lừng thành công cô mang về đều khiến nhiều người phải trầm trồ thán phục. Họ không ngờ được một cô gái thoạt nhìn có vẻ yếu đuối nhưng lại là người chỉ huy đại đội A liên tục phá các vụ án lớn.

Ngô Cẩm Cẩm có thân hình mảnh mai, trông không giống tính cách mạnh mẽ kiên cường của cô trong công việc. Cô có vẻ đẹp rất đặc biệt, dù gương mặt thanh tao nhẹ nhàng nhưng cô ít khi cười. Đôi mắt to tròn vốn long lanh cũng trở nên đầy vẻ cảnh giác và lạnh lùng. Có thể Ngô Cẩm Cẩm hơi giống đàn ông nên hiện tại cô chưa từng có mảnh tình vắt vai nào. Trong đại đội và tổ chức cảnh sát quốc tế có nhiều đàn ông bị cô cuốn hút. Tuy nhiên lại kính trọng cô hơn, nên chưa từng có ai dám hành động vượt quá giới hạn cho phép.

Hôm nay, tổng chỉ huy gọi cô đến văn phòng trò chuyện.

Ngô Cẩm Cẩm gõ cửa phòng, nghe thấy tiếng đáp mới đi vào.

Tổng chỉ huy của tổ chức cảnh sát quốc tế là người đàn ông trung niên, tóc đã bạc quá nửa. Ông hiền hậu, rất được lòng anh em cảnh sát. Ai cũng đều yêu quý vị sếp tổng này. Không ngoại trừ Ngô Cẩm Cẩm, cô xem ông như người thân trong gia đình.

"Chào tổng chỉ huy!" - Ngô Cẩm Cẩm theo dáng vẻ nghiêm chỉnh chào với Trương Khúc.

Người đàn ông đẩy gọng kính, tươi cười buông bút đứng dậy chào đón Ngô Cẩm Cẩm:

"Cẩm Cẩm, cô tới rồi à?! Mau ngồi xuống đi."

"Sếp gọi tôi có chuyện gì sao?"

Trương Khúc rót một ly trà, đặt trước mặt cô rồi mới chậm rãi mở lời: "Đại đội A của cô dạo này có tham gia vụ án nào không?"

"Hiện tại thì không." - Ngô Cẩm Cẩm đáp.

"Tốt! Bên trên vừa giao xuống một nhiệm vụ mới. Tôi nghĩ mức độ nguy hiểm vụ án lần này cần cô đích thân xử lí . Nếu muốn, cô hãy cùng hợp tác với đại đội S giải quyết."

"Là vụ án nguy hiểm gì ?" - Ngô Cẩm Cẩm nhíu mày, từ trước đến nay Trương Khúc rất tin vào khả năng của cô và đại đội. Ông chưa từng nói đến nhiệm vụ khó khăn nào khó hoàn thành trước mặt cô. Đây có lẽ là lần đầu tiên ông yêu cầu cô hợp tác với đại đội khác.

Trương Khúc lấy ra một tập hồ sơ khá dày. Đẩy đến trước mặt cô, Ngô Cẩm Cẩm cầm lấy giở vài trang xem qua. Sau đó, hàng lông mày càng nhíu chặt hơn.

"Buôn bán vũ khí trái phép?"

"Đúng vậy! Vụ án này đã tạm dừng điều tra mấy năm trước rồi. Vì thế lực đằng sau quá lớn, lại vô cùng cẩn thận không để lại manh mối gì. Nhưng, vài ngày trước xảy ra một vụ án khá lớn liên quan đến băng nhóm này. Họ đã thanh toán nhau ở trung tâm thành phố, gây ảnh hưởng nặng nề. Điều tra viên vừa báo cáo cho tôi, người đứng đầu của vụ khủng bố lần này và vụ buôn bán vũ khí năm đó là cùng một người. Tôi muốn cô mạo hiểm, bắt sống ông chủ của họ."

"Thế lực lớn này là ai?"

"Tập đoàn Ưng Đại."

Nửa năm sau...

Ngô Cẩm Cẩm bước từng bước trên hành lang vắng vẻ, bây giờ đã hơn 12 giờ khuya. Nhân viên trong tòa nhà đều đã tan làm từ lâu. Bảo vệ cũng ngủ gục trên ghế ở phòng trực ban. Ngô Cẩm Cẩm bố trí đại đội A và đại đội S bao vây kín bên ngoài. Cô sợ kinh động đến thuộc hạ của tên đầu sỏ.

Nằm vùng suốt một thời gian dài ở Ưng Đại. Cô từ vị trí quèn trở thành phó tổng giám đốc kế hoạch. Ngô Cẩm Cẩm điều tra ra thân thế ông chủ chưa từng lộ diện của Ưng Đại hôm nay sẽ một mình ở phòng chủ tịch bí mật làm gì đó.

Ngô Cẩm Cẩm quyết định một mình lao vào chỗ địch, lỡ xui xẻo bị bắt thì hai đại đội sẽ ập vào tòa nhà. Chắc chắn tên cầm đầu không thể chạy thoát được.

Tay Ngô Cẩm Cẩm cầm khẩu súng lục, rón rén đến đằng sau hai tên cận vệ đang gác trước cửa phòng chủ tịch. Nhanh như chớp bổ một cú vào vào hai gã. Hai người nọ "hự" một tiếng rồi đều ngất xỉu. Cô không ngờ lại dễ dàng như vậy, có vẻ tên đầu sỏ không ngờ hôm nay có kẻ dám đột nhập vào đây. Phòng ngự cũng yếu ớt đi nhiều so với thường ngày. Ngô Cẩm Cẩm nở nụ cười đắc ý. Cô mở cánh cửa phòng chủ tịch không hề phát ra một âm thanh nhỏ nào. Lách mình vào trong và bám theo tường để quan sát căn phòng trong đêm tối.

Bàn chủ tịch trống trơn, rèm cửa bị kéo kín. Không gian tối mịt đến mức Ngô Cẩm Cẩm không thấy được rõ bàn tay mình, cô di chuyển theo vách tường tiến về chiếc ghế sofa lớn giữa phòng. Ngô Cẩm Cẩm mơ hồ thấy bóng người nằm trên đó. Không nghĩ ngợi, cô lao đến kề súng vào đầu gã, tay còn lại bẻ tay gã ngược ra sau. Dùng giọng nói không cảm xúc nói nhỏ:

"Yên lặng, lên tiếng tôi sẽ nổ súng."

Người bị cô kẹp chặt có vẻ bất ngờ, gã cứng người lại. Ngoan ngoãn phối hợp với Ngô Cẩm Cẩm không lên tiếng. Đúng lúc Ngô Cẩm Cẩm cho rằng mình đã bắt được tên đầu sỏ thì bên ngoài vang lên tiếng chân trầm ổn. Dọa cô mồ hôi túa ra như tắm, tim đập mạnh không ngừng.

"Chết tiệt!" - Ngô Cẩm Cẩm thầm mắng một tiếng. Cô kéo tên đàn ông có vẻ gầy gò đến sau chiếc bàn chủ tịch, nhanh nhẹn lấy còng tay khóa gã lại, súng vẫn đặt vị trí cũ, tay kia bịt chặt miệng gã. Nín thở chờ đợi.

Cửa phòng mở ra lần nữa.

Ngay khi Ngô Cẩm Cẩm tập trung theo dõi người vừa bước vào. Bỗng, một tiếng động nhỏ ngay bên cạnh vang lên.

Soạt!

Ngô Cẩm Cẩm vốn bình tĩnh cũng bị dọa cho sợ hãi. Cúi đầu nhìn xuống, tên đàn ông bị cô còng tay đang lẳng lặng nhìn cô, hai mắt tĩnh lặng. Ngô Cẩm Cẩm vội quay súng sang phía anh ta nhưng rốt cuộc chậm một nhịp. Cơn đau nhói khiến cô giật mình buông tay, cây súng rơi khỏi bàn tay. Chuẩn xác bị gã đàn ông kia chụp lấy.

Cạch!

Hai tay cô bị còng khóa lại. Ngô Cẩm Cẩm hóa đá tại chỗ, lần đầu tiên làm việc hơn 4 năm trong nghề. Cô bị hạ gục chưa tới 10 giây. Quả là nhục nhã.

Ngô Cẩm Cẩm nhận ra mình bị bắt rồi. Cô không kiềm nén được hung dữ nhìn tên đàn ông kia đứng dậy.

"Đồ khốn nhà anh, dám bóp ngực tôi!"

Từ Khâm nhếch môi cười, lần này anh bị trói cũng không thiệt hại cho lắm. Hmm...Rất mềm mại, rất vừa tay...

"Lão đại, tôi đến muộn." Người vừa mở cửa là tâm phúc của Từ Khâm. Anh ta không ngờ cách đây mấy phút lão đại gọi mình đến mình cái gì, bây giờ thì hiểu ra rồi.

Từ Khâm phất tay: "Xử lí đám cảnh sát phiền phức ngoài kia đi."

"Vâng." - Tâm phúc Từ Khâm tiến lên định dẫn Ngô Cẩm Cẩm ra ngoài.

"Chú muốn làm gì?" - Từ Khâm ném chiếc chìa khóa chuyên mở còng lên bàn làm việc, lười biếng nhìn tâm phúc.

"Tôi sẽ đem cô ta nhốt lại rồi tra khảo sau ạ!"

"Không cần! Ném cô ta lên giường tôi, tôi sẽ tự tay lấy khẩu cung." - Từ Khâm nham hiểm cười thật tươi. Nụ cười ngàn năm có một của hắn trông quyến rũ vô cùng.

Sau đó...Không còn sau đó. Vì vài năm sau, Ngô Cẩm Cẩm trở thành Lão đại phu nhân.