Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 13: "...vô số người theo đuổi U U, điên đảo vì bé..."

Edit by Thiên Bách Nguyệt

(Đọc truyện nhanh nhất tại dembuon.vn)

----------------------

Thẩm Tịch Xuyên khá bất ngờ nhưng cũng có chút ít nằm trong dự đoán của cậu.

Sự sợ hãi của U U rất có hiệu quả.

Đương nhiên không phải âm thanh trẻ con run rẩy của U U thành công làm đám nhóc kinh sợ đứng im, mà là một thân váy dệt kim vàng nhạt của cục bông nhỏ.

Làn da trắng như sữa, đôi mắt to tròn, giống chú mèo con vô hại ngoan ngoãn.

Lông mi bé nhấp nháy, như sắp khóc mà nhìn họ.

....Thật, thật đáng yêu.

Không giống với bọn trẻ mẫu giáo, đám nhóc đã lên tiểu học này đã nhận thức được thẩm mỹ ở cả hai giới, hoàn toàn bị vẻ đáng yêu của cô bé trước mặt thu phục.

Hơn nữa, suy nghĩ của bọn họ rất giống Sầm Tùy.

Mặt bé trông rất mềm.

Muốn xoa nắn.

U U hoàn toàn không biết vẻ đáng yêu của bé đã làm ba người rối tinh rối mù cả lên.

Cả ba đều cao hơn U U một cái đầu, U U cảm thấy chỉ cần một cái tát tùy tiện của họ đã đủ đánh bay bé.

Cho nên khi thấy có một người trong đám đó chuẩn bị vươn tay ra thì điều đầu tiên bé nghĩ là sắp bị đánh.

"Oa oa bọn, bọn anh không thể đánh em, chị của em rất lợi hại, chị ấy sẽ mắng chết các anh đó..."

U U sợ hãi ôm đầu ngồi xổm xuống, vô cùng sinh động, Thẩm Tịch Xuyên lật xe lăn lại vừa ngồi lên trên thì thấy một màn này, cạn sa mạc lời.

"A."

U U nâng mép dù lên, nhìn thấy Thẩm Tịch Xuyên mỉm cười.

Oa......

Lần đầu tiên bé thấy anh trai cười.

Vì vậy bé lại trưng ra cái mặt chết máy nhìn người ta.

"Cố U U."

Tóc Thẩm Tịch Xuyên ướt đẫm nước mưa, đen nhánh như mực.

Ánh sáng trong mắt cậu lúc sáng lúc tối.

"Không phải là em bảo muốn bảo vệ anh à? Thử đi đánh bọn họ xem?"

U U trợn tròn mắt.

Anh hai! Anh đánh giá cao em gái anh quá rồi!

U U chỉ là một bé gái ba tuổi đáng thương! U U không đánh lại ba anh lớn được!!

"Bọn họ mới đẩy anh từ xe lăn xuống, em thật sự không muốn báo thù cho anh à?"

U U ngây người.

Ừ thì, hình như nên báo thù cho anh hai.

Vậy mà lại bắt nạt một anh trai đẹp như vậy, đúng là vô lương tâm!

Có lẽ vì ba người đối diện mãi vẫn không có động tác gì nên lá gan của U U cũng lớn theo.

Bé từ từ nhích lên một tí, vươn nắm tay nhỏ tròn như của Doraemon, thử gõ một cái lên trán tên ở giữa.

----Gõ xong liền nhanh chân chạy ra sau xe lăn của Thẩm Tịch Xuyên trốn.

"Anh, anh hai ơi, em đã giúp anh báo thù!"

Có lẽ bé cũng biết mình trả thù có chút sơ sài, bé cố gắng nhón chân che dù cho Thẩm Tịch Xuyên, giải thích:

"Nãy em gõ... Có, có dùng sức! Chỉ là đánh tiếp sợ đánh hư đầu bọn họ chứ không phải sợ họ..."

U U co cổ nhỏ lại, rất hợp với cái gì gọi là ngoài mạnh trong sợ.

Thẩm Tịch Xuyên không vạch trần bé.

Cậu ngẩng đầu, nhìn đám nhóc ngu xuẩn hư đốn trước mặt nói:

"Khi nãy ai giơ tay ra?"

Tên ở giữa run lên.

"Mày vươn tay ra là muốn làm gì?"

Thằng nhóc kia ánh mắt trốn tránh, gãi gãi đầu, muốn giấu hành vi định chọc mặt ngu ngốc đó.

"Chỉ, chỉ ngẫu nhiên giơ lên..." Còn chưa kịp làm gì nữa!

Thẩm Tịch Xuyên híp híp mắt.

"U U, lấy viên gạch bên kia tới đây."

!!!

Ba tên nhóc bị vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Tịch Xuyên dọa sợ, đồng thời lui về sau.

Mày làm đến mức này luôn à!!

Bọn họ cũng không rảnh sợ bị tố cáo nữa, vội xoay người chạy, đầu cũng không dám quay lại.

Nửa ngày sau khuôn mặt nhỏ ngơ ngác của U U mới phản ứng lại, giơ cao tay hô to:

"Yeah----! U U đánh người xấu bỏ chạy rồi!!"

Không hổ là bé!

Bé siêu lợi hại!

Tuy không biết vì sao ba anh trai kia chạy đi nhưng không hiểu sao U U vẫn rất có cảm giác thành tựu.

"Anh hai ơi! Chúng ta về nhà đi!"

Cái dù hồng trong tay bé xoay vài vòng.

Dưới vành ô khẽ nâng lên là cô bé với đôi mắt trong suốt vô lo vô nghĩ đầy sức sống.

Tuy bé cũng có ít phiền não nhỏ, nhưng với đầu dưa nhỏ không nhanh nhẹn từ bụng mẹ của bé thì chút phiền não đó cũng không gây rối cho bé được lâu.

Rất dễ vui vẻ trở lại.

Cũng rất dễ tin tưởng một người.

Nơi đáy mắt bé, chỉ lưu lại những chân thành tha thiết và những ngây thơ hồn nhiên.

"....Ừ."

Chờ Úc Lan mang giày cao gót ghét bỏ tránh khỏi vũng nước đi tới, U U đang ngồi trong lòng ngực Thẩm Tịch Xuyên.

Bé giống như con mèo thần tài đang cầm ô, cực kỳ vui vẻ để Thẩm Tịch Xuyên mang theo bé, đẩy xe lăn từ từ đi về phía trước.

Nhưng cô nhóc lại không thể cầm chắc dù, nước mưa theo cánh dù đều chảy ngược về sau cổ của Thẩm Tịch Xuyên.

U U hoàn toàn không biết gì cả, vui sướng luôn miệng nhắc "Anh hai đừng sợ trời mưa, người ta có ô, anh có U U~"

Thẩm Tịch Xuyên không nói gì, cậu ngồi trên xe lăn, trầm mặc yên tĩnh.

Mặc kệ cho bé ồn ào.

——

Khi đám nhóc hư hỏng quanh Thẩm Tịch Xuyên dần yên tĩnh lại cũng là lúc ngày nghỉ Tết Thanh Minh* đến.

(*là một ngày lễ nhằm thể hiện bổn phận, báo hiếu của con cháu tưởng nhớ đến công lao của tổ tiên và những người thân đã khuất.)

Hiếm khi Cố Khải Châu không bận việc, U U đòi đi Disneyland.

"Mickey! Elsa! Stella!"

Cô gái nhỏ giơ cao hai tay, ánh mắt sáng ngời.

"Không được! Học tập! Luyện piano!"

Úc Lan tập yoga trên dây giữa không trung lạnh nhạt bác bỏ.

Cô bé đang nhảy nhót lập tức mất mát xụ mặt xuống.

"Con còn không biết xấu hổ mà muốn đi chơi."

Giọng điệu của Úc Lan rất lạnh lùng, "Con nhìn chị con đi, chẳng cần cô giáo hối thúc, mỗi ngày ngoài ăn cơm ngủ nghỉ chỉ có luyện đàn, còn anh con thì đã làm được cả đề toán Olympic lớp 6 rồi, giáo viên cũng khen cậu ta là thiên tài..."

Úc Lan cứ nói một câu, khóe môi U U lại mím chặt thêm.

Nói xong lời cuối cùng, bạn nhỏ vừa tủi thân vừa không phục, bé giương mắt nhìn mẹ, đi tới lăn trên tấm thảm tập yoga của mẹ bắt đầu chơi xấu.

"Con chỉ là không thích chơi đàn, chỉ không học giỏi toán, cũng chỉ không thông minh bằng anh chị thôi---"

Chứ đâu phải bản thân U U muốn làm một phế vật!

Là do bọn họ quá lợi hại chứ bộ!

"Con còn dám nói thế!" Úc Lan càng tức hơn, "Biết mình cái gì cũng không giỏi còn không lo cố gắng, lại muốn ra ngoài chơi?"

U U phồng mặt, mắt ngập nước, không lên tiếng.

Úc Lan vốn là người hiếu chiến hiếu thắng.

Lúc cô còn nổi tiếng được đi trên thảm đỏ, cô muốn là người đẹp nhất, doanh số bán vé phim điện ảnh cô cũng muốn đứng nhất, khi người khác chê cười tiếng Anh của cô tệ hại, cô đã dành ba tháng miệt mài luyện tập rồi quay một quảng cáo cho một thương hiệu chỉ có tiếng Anh vả mặt bọn họ.

Cô không thể hiểu, tại sao U U còn chưa thừa kế tính hiếu thắng ấy, dù chỉ là một ít?

Úc Lan hận không thể rèn sắt thành thép trừng mắt nhìn con nhóc đang tủi thân ngồi trên đất, trừng trừng lại bị bộ dạng tủi thân của bé làm mềm lòng.

"...Được rồi, nếu đêm nay con có thể thuộc được bảng cộng trừ trong phạm vi mười số*, mẹ sẽ xem xét cho con đi Disney chơi, được chưa?"

(*bảng cộng trừ cơ bản học ở lớp 1, Thiên sẽ ghi tắt là bảng cộng trừ nha)

Lời này chứng tỏ Úc Lan không định đưa bé đi chơi.

Trẻ con ba tuổi còn quá nhỏ, khả năng tính toán có hạn.

Phần lớn đám trẻ ở mẫu giáo chưa hẳn đã có người thuộc bảng cộng trừ nói gì đến U U ngày thường hay ngốc nghếch.

Nhưng U U rất muốn đi Disneyland nên đồng ý ngay.

"Dạ được! Mẹ ngoắt tay với con, ai thất hứa người đó là heo heo!"

"......"

U-tâm kiên chí định-U kiêu ngạo không nhận người thân tiến bước đều đều, gõ cửa phòng của Thẩm Tịch Xuyên.

"Anh hai!"

Thẩm Tịch Xuyên đang đọc sách sinh học nhanh chóng khép sách lại, quay lại nhìn đầu dưa nhỏ nhô ra ở khe cửa.

"...Việc gì?"

"Hì hì."

Có lẽ do trực giác trời sinh của trẻ con nên U U cảm nhận được, không biết từ bao giờ mà anh hai đã không còn đáng sợ như lúc trước.

Dù hiện tại ảnh không có cười thì cũng thân thiện hơn mấy nụ cười giả tạo trước đó nhiều.

Vì vậy U U liền đi đến xát bên chân cậu.

"Anh ơi, anh có thể dạy em có thể dạy em bảng cộng trừ không ạ?"

Bé giương mắt trông mong nhìn Thẩm Tịch Xuyên.

Bé hồn nhiên không biết, bên trong vị anh trai bảy tuổi trước mặt bé là một tiến sĩ thiên tài, hai mươi tuổi đầu đã thi đậu khoa sinh học ở MIT(1).

Mà lúc này nghe đến bảng cộng trừ, vị thiên tài nghi hoặc nhíu mày.

Cái này cũng cần học?

Không phải ra đời đã biết à?

"...Sao tự nhiên muốn học cái này?"

U U nói cho Thẩm Tịch Xuyên biết giao ước giữa bé và Úc Lan.

"Chỉ cần anh dạy em là chúng ta có thể cùng đi Disney! Dis! Ney! Land! Yeah--!!"

Cô bé hoan hô nhảy nhót.

"......"

Thẩm Tịch Xuyên chưa từng đi Disneyland, cậu cũng không hứng thú gì.

Có điều đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mấy, Thẩm Tịch Xuyên dự tính nhiều nhất cũng chỉ hai mươi phút là xong nên không từ chối.

Nhưng sau một tiếng----

"...Đều đã một tiếng rồi sao em còn chưa đếm thành thạo từ 1 tới 10!?? Lại lần nữa! Anh dạy lại một lần!! Hoạt động cái đầu nhỏ đi Cố U U!"

"Cố U U, em không được ngủ--- em còn dám chảy nước miếng lên sách của anh!? Lau khô ngay!"

U U cảm thấy trong cơn phẫn nộ cuồng phong bão táp của anh hai, bé như một cây non yếu ớt.

"......1, 2, 3......7, 5, 9......"

Đếm xong ngón tay, U U sợ hãi nhìn về phía Thẩm Tịch Xuyên, ánh mắt run run.

"...... Này, lần này đúng chưa ạ?"

Thẩm Tịch Xuyên: "......"

Cậu cảm thấy anh hai Cố U U không phải cậu.

Mà Cố U U mới là đại ca của cậu.

Thẩm Tịch Xuyên suy tư hồi lâu, cuối cùng bật máy tính, nghiêm túc gõ:

—— cách dạy trẻ nhỏ bảng cộng trừ.

Kết quả hiện lên gồm, dùng ngón tay, que đếm, dạy qua nhạc thiếu nhi, vân vân và mây mây.

...Được rồi, thử hết một lượt vậy.

Kết quả đến buổi tối, tiến sĩ học viện MIT đích thân dạy U U vẫn không thể thông qua thử thách của Úc Lan.

Thẩm Tịch Xuyên chịu đả kích lớn.

Thậm chí cậu còn sinh ra hoài nghi với chỉ số IQ của mình.

Có điều sau khi Cố Khải Châu biết chuyện thì không nói hai lời đáp ứng ngay:

"Sao bắt buộc phải học bảng cộng trừ? Ba ba đồng ý, ngày mốt cả nhà chúng ta cùng đi Disney chơi!"

U U ngạc nhiên mừng rỡ khua chân múa tay:

"Yeah! Ba ba vạn tuế!"

Úc Lan cười lạnh: "Ha, chỉ biết làm người tốt."

"Khụ." Cố Khải Châu che đi một chút xấu hổ, nói với Thẩm Tịch Xuyên, "Có điều để Tịch Xuyên dạy U U cũng là một biện pháp tốt, dù sao Tịch Xuyên cũng giỏi toán, có thể dạy em gái nhiều chút, cả hai cùng tiến bộ."

Thẩm Tịch Xuyên rất muốn cho ông biết, cứ cho là 17 tuổi hắn đậu MIT, hai mươi tuổi đã có thể xuất bản báo trên Tạp chí Học thuật đi, nhưng dạy bảng cộng trừ của mẫu giáo--

Thật xin lỗi, một Cố U U đếm số cũng đếm không thành thạo, hắn dạy không nổi.

Thẩm Tịch Xuyên thể hiện rất rõ sự ghét bỏ chỉ số IQ của U U, bé cũng cảm nhận được.

Lúc tới thời gian tâm sự của hai chị em trước khi đi ngủ, U U chen vào ổ chăn của chị, sau khi tắt đèn, bé nhỏ giọng hỏi bên tai Cố Diệu Diệu:

"...Chị ơi, có phải em rất ngốc không ạ?"

Trong đêm, đôi mắt to tròn của bé ánh lên dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, trong trẻo như làn nước suối.

"...Em không ngốc."

"Nhưng mà mẹ bảo em ngốc, cả anh hai cố gắng dạy em, em cũng học không được..."

"Em mới ba tuổi, không học được rất bình thường."

"Nhưng chị và anh đều thông minh như vậy,... Còn U U cái gì cũng không biết, giống tên ngốc."

Âm thanh trẻ con mang theo chút tức giận không cam lòng, phiền muộn như người lớn.

Cố Diệu Diệu cảm thấy có chút buồn cười.

Đúng là ngược đời, lúc nhỏ, cô mới là người hâm mộ U U, thấy mình là một đứa chẳng có sở trường gì.

Nhân sinh thật sự kỳ diệu.

"Thế nào gọi là gì cũng không biết?" Cô nhéo tay U U, nhìn bé nói, "Có lẽ sau này lớn lên, em sẽ khiêu vũ rất lợi hại, sẽ trở thành diễn viên múa ba lê, cùng đoàn kịch của mình bước lên sân khấu quốc tế..."

Sau này bé trưởng thành thật sự rất xinh đẹp.

Học tập cũng không tệ.

Sẽ có vô số người theo đuổi bé, điên đảo vì bé, chờ đợi được bé nhìn đến, dù chỉ là 1 ánh mắt.

Dù cho hiện tại bé có là một con nhóc ngốc nghếch, phản ứng chậm chạm.