Đoản văn: Ước mơ

Chương 1: Ước mơ của tôi là ca sĩ

Đến giờ tôi vẫn còn nhớ về tiết Mĩ Thuật năm ấy vào lúc đó tôi vẫn chỉ là 1 đứa bé 10 tuổi trong sáng, hồn nhiên. Vì tôi không được cao nên được cô xếp cho ngồi bàn đầu. Từ nhỏ tôi đã có một niềm đam mê mãnh liệt với nghệ thuật, không phải vì sự nổi tiếng danh vọng mà là được nhìn thấy tài năng của mình có thể đem lại niềm vui cho mọi người.

Sau khi kết thúc giờ truy bài, cô dạy Mĩ Thuật bước vào lớp, cô nở nụ cười nhìn chúng tôi lặng lẽ ghi lên bảng 4 chữ: "Ước mơ của em".

Nhìn thấy đề bài vậy chúng tôi vui vẻ lắm mấy đứa bạn xung quanh tôi ráo riết kể cho nhau ước mơ của mình. Cái Hiền muốn làm bạn sĩ, đứa bạn tôi là Minh An muốn làm công an bắt giữ tội phạm. Mấy đứa nó nói chuyện ríu rít bỗng Thảo quay sang hỏi tôi:

-Này Thủy mai sau cậu muốn làm gì? Để tớ đoán nhé chắc là cậu muốn làm giáo viên giống mẹ cậu đúng không?

-Không mai sau tớ muốn làm ca sĩ cơ. Tớ muốn được đứng trên sân khấu hát bài hát của mình cho mọi người nghe, từ mẫu giáo tớ đã muốn vậy rồi!-Tôi vui vẻ cười trả lời trong ánh mắt chứa đầy sự kiên định.

Nghe thấy ước mơ của tôi, bọn nó sửng sốt lắm! Bọn nó cứ nhao nhao lên bảo tôi bỏ cái ý định đó ngay đi, tôi cũng không trách mấy đứa bạn chỉ cười trừ lắc đầu vì giọng tôi khàn lắm chẳng được trong trẻo gì.

Dù mấy đứa nó cứ nói mãi, tôi cũng không đáp lại chỉ tập trung vào bài vẽ của mình. Tôi vẽ tôi đang đứng trên sân khấu biểu diễn dưới khán đài có hàng nghìn khán giả vì tôi mà đến. Tôi vẽ tôi được tỏa sáng, càng vẽ tôi càng hạnh phúc mong rằng ướ mơ sẽ thành sự thật.

Ấy vậy mà, theo đuổi ước mơ có bao giờ là dễ tôi đã mang tất cả tiền lì xì kèm tiêu vặt mấy tháng tiết kiệm được đi xin vào lớp dạy thanh nhạc nhưng sau khi nghe thấy chất giọng của tôi họ không dám nhận vào vì giọng tôi khàn quá lại không hát được nốt cao, họ khuyên tôi rằng từ bỏ ước mơ đó đ với cái giọng này tôi không làm được đâu.

Tôi cũng biết thực lực của mình tới đâu chỉ lủi thủi ôm tiền về nhà và chạy vô giường khóc. Tính tôi là vậy không khóc trước mọi người lúc nào cũng chỉ trốn đi mà khóc.

Tôi có một người bạn thân trên mạng không kể chuyện vui hay chuyện buồn chúng tôi luôn chia sẻ với nhau. Hôm ấy cũng vậy tôi đem chuyện của mình kể hết cho cậu ấy. Chúng tôi nói với nhau nhiều lắm nhưng có câu nói đã giúp tôi không bỏ cuộc trong hành trình trở thành ca sĩ:

"Mọi người nói cậu không làm được vậy tại sao cậu không chứng minh cho họ thấy họ sai? Đứng lên bạn của tớ ước mơ của cậu mà lại bị cản trở chỉ vì giọng khàn sao... Giọng khàn thì làm sao nó có cái hay của nó tại sao cậu lại không sử dụng chất giọng đặc biệt này mà tạo ra sự khác biệt?"

Đúng vậy vì sao chúng ta không biến khuyết điểm thành ưu điểm? Nghĩ vậy lòng tôi lại rạo rực lên niềm đam mê ca hát càng cháy bỏng hơn...

Hằng ngày mỗi tuần tôi đều cùng người bạn trên mạng cùng nhau luyện tập thanh nhạc. Tôi cứ luyện mãi, hát mãi cũng vì vậy một lần tôi đã bị viêm họng nặng lúc đó ba mẹ là người chăm sóc tôi họ còn đi hỏi bác sĩ cách chăm sóc tốt cho tôi, tôi vui lắm bởi vì có ba mẹ là người ủng hộ cho ước mơ của mình. Vì thương tôi ba mẹ để riêng cho tôi một phòng chuyên để ca hát cùng cây đàn guitar.

Đến năm 16 tuổi, vẫn như cô bé năm nào tôi vẫn cố gắng luyện tập ở sân nhà trùng hợp làm sao một nhân viên công ty âm nhạc lại nghe thấy. Anh ta chú ý đến cái giọng khàn khàn của tôi đưa cho tôi một tấm danh thiếp, mời tôi về công ty làm thực tập sinh.

Những năm tháng làm thực tập sinh cũng không hề dễ dàng bởi vì không chỉ mình tôi muốn được ra mắt mà còn biết bao nhiêu thực tập sinh cũng muốn được như vậy. Vì được sớm ra mắt tôi lại càng cố gắng hơn. Cuối cùng ngày đó cũng đến tôi đã thành một ca sĩ, một ca sĩ đặc biệt với chất giọng khàn và những bài hát buồn.

Tôi đã đứng trên sân khấu, được hát được mọi người công nhận về sự cố gắng của mình tôi chỉ muốn hét lên thật to với mọi người rằng:

-Tôi làm được rồi!!!

Cám ơn những người đã luôn ủng hộ tôi.

Cám ơn những người bạn năm đó đã không để tôi bỏ cuộc.

"Hãy biến khuyết điểm thành ưu điểm!"