Độc Chiếm Chị Ấy

Chương 21: Hôn

.................

Cốt truyện phía sau ngày càng trở nên đáng sợ hơn. Tiếng hát của hồn ma và tiếng la hét kinh hoàng của mọi người trộn lẫn vào nhau, ở trong căn phòng u ám nó có vẻ đặc biệt kinh khủng.

Có lẽ là do lời tiểu cô nương an ủi có tác dụng. Ôn Dư Nhiễm dường như đã nghĩ thông suốt, chậm rãi bình tĩnh lại.

Trong màn ảnh, móng tay làm cho người ta sợ hãi của ma nữ có thể bóp chặt cổ nam chính, nhưng tóm lại nó cũng không thể vươn ra khỏi màn hình.

Đúng vậy, hồn ma trong phim không thể thương tổn đến nàng, vậy thì có gì phải sợ?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, những hình ảnh trên màn hình chỉ để lại cho nàng những kích thích thị giác, thay vì tràn ngập sự hoảng sợ.

Một khi mất đi cảm giác nhập tâm vào bộ phim, liền khiến người xem rất dễ bị phân tâm.

Ôn Dư Nhiễm nhìn nhìn, suy nghĩ bay đến một nơi khác--------

Tại sao tiểu cô nương lại muốn lôi kéo mình xem phim kinh dị?

Nếu nói lần trước ở rạp chiếu phim là giả vờ sợ hãi, giả bộ đáng thương, còn lần này thì sao?

Lần này, tiểu cô nương không hề giả vờ sợ hãi, cũng không có nhân cơ hội động tay động chân. Nhưng dùng một yêu cầu để đổi lấy cơ hội đều là có mục đích, đúng không?

Mục đích của tiểu cô nương là gì?

Bộ phim kết thúc.

Bộ phim lấy vòng luân hồi số mệnh làm kết cục, nếu xem từ đầu đến cuối, nhất định sẽ phải toát mồ hôi lạnh.

Nhưng Ôn Dư Nhiễm lại thất thần, chẳng những không đổ mồ hôi lạnh, ngược lại còn chìm vào trầm tư.

"Lạch cạch"

Ninh An khép máy tính xách tay lại.

"Cảm ơn các chị đã xem cùng em." Tiểu cô nương đặt máy tính xách tay lại chỗ cũ, nghiêm trang cảm ơn.

Ôn Dư Nhiễm nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.

"Đã hơn 5 giờ chiều rồi, Ôn tổng sẽ ở lại đây ăn tối chứ?"

"À, được." Ôn Dư Nhiễm đồng ý trong vô thức.

Tiểu cô nương cười nhẹ một cái, sau đó đi vào phòng bếp.

Ôn Dư Nhiễm lặng lẽ ngồi trên ghế sofa chờ đợi.

Xem xong phim kinh dị, bức rèm cửa vẫn chưa được kéo ra, trong căn phòng chìm trong bóng tối, mơ hồ hơi thở có chút lạnh lẽo lên men.

Bầu không khí u ám và lạnh lẽo này khiến Ôn Dư Nhiễm cảm thấy không thoải mái, vì vậy nàng bước đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra.

Mặt trời đã lặn xuống một nửa, ánh mặt trời cũng có chút mỏng, Ôn Dư Nhiễm lại bước đến cửa bật đèn lên, ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng, cảm giác lạnh lẽo biến mất.

Bữa ăn đã sẵn sàng.

Trong phòng không có bàn chuyên dùng để ăn cơm, vì vậy tiểu cô nương bưng chén đĩa lên bàn trà, đây vẫn là lần đầu tiên nàng tạm chấp nhận ăn cơm như vậy, lúc đầu Ôn Dư Nhiễm có chút ghét bỏ, nhưng món ăn do tiểu cô nương làm rất ngon. Liền ăn đến quên hoàn cảnh.

Ăn cơm xong, bầu trời đã tối mịt.

Sắp đến lúc cần phải đi.

"Em đưa chị xuống lầu." Tiểu cô nương đứng lên.

Hành lang bị phong tỏa, ánh sáng mỏng manh bên ngoài không lọt vào nhiều, có chút tối.

Ôn Dư Nhiễm giẫm lên bóng lưng của tiểu cô nương, chậm rãi đi xuống lầu.

Đến lầu một.

Sau khi đi đến bậc thang cuối cùng, Ôn Dư Nhiễm nói:

" Được rồi, em đi lên đi, tạm biệt."

Nói xong câu đó, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có một tia bất mãn kỳ lạ, giống như có gì đó đi lệch khỏi chờ mong, nhưng lại không thể hiểu nguyên cớ là tại sao.

Nàng bước vào nhà của tiểu cô nương, nhưng chỉ nói vài câu, xem nửa bộ phim và ăn một bữa cơm.

Ở nơi nào đó trong lòng luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó.

Còn thiếu điều gì?

Lúc này, Ninh An mới chậm rãi xoay người đi đến trước mặt Ôn Dư Nhiễm.

Trong hành lang hơi tối, vẻ mặt của tiểu cô nương khó mà phân biệt được, chỉ có một đôi mắt đen láy sáng ngời, đang yên lặng nhìn chằm chằm nàng.

Khoảng cách của hai người rất gần.

Nàng theo bản năng mà lùi lại nửa bước, gót giày chạm đến bậc thang cuối cùng.

Giày da của Ôn Dư Nhiễm có gót cao, nhìn từ góc độ này, tiểu cô nương thấp hơn một tấc, bím tóc đen nhánh đẹp động lòng người, hàng lông mi thon dài khẽ run động.

Còn cặp mắt đen tròn kia, hơi ngước lên nhìn nàng, ánh mắt nhìn rất chăm chú.

Bầu không khí đình trệ.

"Em......"

Ôn Dư Nhiễm vừa hé môi phát ra được một nửa âm tiết, nửa âm tiết sau bị cắt đứt trong không trung

Trên môi có chút lạnh.

Có gì đó rất mềm mại và lạnh lẽo chạm vào môi của nàng, trong tầm mắt chỉ còn lại đôi mi đang run rẩy của tiểu cô nương.

Hai giây sau.

Cảm xúc trên môi biến mất.

Ninh An nhón gót chân rơi xuống đất, khoảng cách giữa hai người bị kéo giãn ra.

"Tạm biệt."

Giọng nói của tiểu cô nương có chút ngớ người ra.

Không đợi Ôn Dư Nhiễm nói cái gì, tiểu cô nương đã vòng qua bên người nàng, chạy lên lầu.

Tiếng bước chân dọc theo cầu thang, dần dần đi xa hướng về phía trước.

Sau khi tiểu cô nương lên lầu, Ôn Dư Nhiễm đứng ngơ ngẩn ở nơi đó, không biết trên mặt nên hiện lên biểu cảm gì.

Ôn Dư Nhiễm liền đứng như vậy, đứng ít nhất trong hai phút.

Cuối cùng, Ôn Dư Nhiễm ý thức được rằng mình thật ngu ngốc khi đứng ở đó, liền cứng đờ mà bước ra khỏi hành lang, tìm được xe của mình.

Nàng không biết mình đang ở đâu, đang làm gì, chỉ là dựa theo bản năng mà mở ổ khóa bằng chìa khóa xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe lái về nhà.

Lúc gặp đèn đỏ đầu tiên, Ôn Dư Nhiễm mới đột nhiên tỉnh lại.

Sau đó, mới phát hiện mình đang lái xe theo hướng ngược lại.

Gương mặt không cảm xúc của nàng phản chiếu qua gương chiếu hậu, vẻ mặt khá bình tĩnh, nhưng bên tai lại phiếm hồng.

Ôn Dư Nhiễm ý thức được mình đã phạm phải một hành động ngu ngốc, đỡ lấy cái trán cười khẽ một tiếng.

Chính mình đây là tình huống như thế nào?

Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao? Đầu lưỡi thậm chí cũng chưa duỗi ra, cũng chưa cảm nhận được món cháo lưỡi, có đáng giá để mình mất hồn như vậy không?

Loại tự khuyên nhủ bản thân này rất hữu dụng, Ôn Dư Nhiễm mới khôi phục một chút ý thức, quay xe lại tại ngã tư tiếp theo, sau đó lái xe chính xác theo hướng đến Ôn gia.

Cuối cùng cũng đã không đi sai đường nữa.

Chỉ là có một cảm giác vi diệu thoang thoảng đọng lại trên môi, kéo dài từ môi đến miệng, giống như không thể nào quên được.

.......

Sau khi trở lại Ôn gia, Ôn Dư Nhiễm vì để chuyển hướng lực chú ý, nàng luôn ở cùng với em trai và mẹ của mình nói chuyện phiếm, tích cực tìm kiếm chủ đề, bộ dạng này còn tích cực hơn cả khi đầu tư hạng mục.

Ôn Cừ và Diệp Thấm Miên cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng không có giáp mặt nói ra.

Mãi cho đến khi Ôn Dư Nhiễm nói chuyện đến mệt mỏi trở về phòng ngủ trên lầu, hai mẹ con mới giao tiếp.

"Mẹ, mẹ có cảm thấy chị có chút kỳ quái không?"

"Rõ ràng là như vậy."

"Chị sẽ không có chuyện gì đúng không?"

Diệp Thấm Miên trừng mắt nhìn Ôn Cừ một cái:

"Con có biết nói chuyện không vậy? Nhiễm Nhiễm rõ ràng là đang rất vui."

" Vâng" Ôn Cừ gật đầu một cách bái phục:

"Vậy tại sao lại vui như vậy?"

Diệp Thấm Miên hạ thấp giọng, nói: " Bạn gái cũ của Nhiễm Nhiễm đã trở lại, muốn cùng ăn cơm, chị con đương nhiên là vui vẻ rồi."

"Đã hiểu." Ôn Cừ tiếp tục bái phục gật đầu.

" Con nghe một chút là được rồi, đừng yêu sớm, chuẩn bị cho kỳ thi đại học thật tốt, có biết không?"

"Biết biết."

......

Trên lầu.

Sau khi Ôn Dư Nhiễm trở lại phòng ngủ, liền cầm lấy cuốn sách đã đọc ngày hôm qua lên, dùng hết tinh lực để chuyên tâm vùi đầu đọc sách.

Môi có chút ngứa.

Nhưng điều này cũng không gây trở ngại nàng đọc sách, Ôn Dư Nhiễm hết sức chăm chú cầm cuốn sách, khắc sâu từng chữ trong đầu, cuối cùng cũng nhập tâm vào.

Lúc này, điện thoại rung lên.

Lực chú ý thật vất vả mới tập trung được, liền tan biến sạch sẽ, Ôn Dư Nhiễm hít một hơi thật sâu, nhấc điện thoại và mở WeChat.

【Naw】: Ôn tổng, ngày mai có rảnh không? [ đáng yêu.jpg]

Ôn Dư Nhiễm khẽ nhíu mày, với một khối bị nghẹn trong lòng không tìm thấy lối thoát.

Tại sao tiểu cô nương này giống như một người không có việc gì để làm?

Ôn Dư Nhiễm tắt WeChat, khóa màn hình điện thoại, sau đó ném điện thoại sang một bên, tiếp tục đọc sách.

Không muốn trả lời.

...............

Editor: chương này đủ 30 bình chọn. Mai em up chương tiếp theo