Độc Chiếm Chị Ấy

Chương 25: biệt độ dài x3

............

Giọng nói của tiểu cô nương rất lơ lửng, như từ một không gian khác truyền đến, giọng nói mờ ảo chậm rãi đến gần màng nhĩ, tiến gần đến một khoảng cách nguy hiểm.

Ôn Dư Nhiễm không thể lui.

Giọng nói dường như là hư ảo, âm thanh và ý nghĩa của câu nói đi qua trong đầu, dường như để lại một thứ gì đó, và dường như cũng không có gì lưu lại.

Nhưng cảm xúc trên môi rất chân thật.

Cảm giác mát lạnh, mềm mại, giống như bánh gạo nếp thơm ngọt.

Vòng đu quay đã lên đến đỉnh.

Ôn Dư Nhiễm yên lặng ngồi vững vàng, không hề nhắm mắt hay né tránh, chỉ ngồi một chỗ ở đó. Trong chốc lát, Ôn Dư Nhiễm thậm chí hoàn toàn không cảm nhận được nhịp tim và hô hấp, giống như từng bộ phận trên cơ thể đều mất đi chức năng, hoàn toàn không làm được một phản ứng chuẩn xác.

Bộ phận duy nhất trên cơ thể vừa mới có phản ứng là tim.

"Phanh, phanh, phanh......"

Nhịp tim đập dồn dập, đột nhiên trở nên vô cùng vang dội, giống như tiếng trống sấm dữ dội, áp đảo tất cả âm thanh phủ qua màng nhĩ.

Ôn Dư Nhiễm cứng đờ tại chỗ, trong tầm mắt có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng lông mi của tiểu cô nương, quá gần, gần đến mức hơi thở của tiểu cô nương bao trùm toàn bộ tri giác.

Nàng khó có thể diễn tả được loại hơi thở của tiểu cô nương, pha trộn giữa lạnh lẽo và mềm ấm, trong sáng cùng sắc bén, giống như là...

Giống cái gì?

Trước khi Ôn Dư Nhiễm tìm được một từ thích hợp, thì đôi môi đã bị cạy ra.

Có một đầu lưỡi linh hoạt dò xét tiến vào, giống như một con rắn lạnh lẽo triền miên xâm nhập khoang miệng, lột bỏ lớp da thuần khiết của nó, mang theo mười phần tính công kích.

Hơi thở lạnh lẽo đến gần tiến vào sâu trong khoang miệng, khiến nàng cả kinh run run một cái.

Ôn Dư Nhiễm lúc này mới chợt tỉnh táo, ý thức được mình đang ở trong tình huống nào.

Nàng bị tiểu cô nương hôn.

Mà tiểu cô nương đang nắm giữ quyền chủ động.

Trong hai điều ở trên, điều thứ nhất vẫn có thể chấp nhận được, còn điều thứ hai thì rất kỳ cục khiến nàng không thoải mái.

Ôn Dư Nhiễm cố gắng cứu vãn một chút mặt mũi, nhưng đã quá muộn, tiểu cô nương đã nắm giữ toàn bộ tiết tấu.

Nàng dùng tay chống lên vai của tiểu cô nương, cố gắng thoát khỏi nụ hôn bị động này, nhưng cơ thể của tiểu cô nương giống như một pho tượng đang áp ở trước người nàng, cho dù có làm thế nào cũng không thể đẩy ra.

Nhiệt độ lạnh lẽo vẫn không ngừng đẩy vào sâu bên trong, Ôn Dư Nhiễm chậm rãi thích ứng với nhiệt độ này, đầu lưỡi mềm mại dây dưa ở bên nhau, nhẹ nhàng kéo người ta sa vào mê đắm.

Suy cho cùng...... cũng không tính là khó chịu.

Cuối cùng, tất cả suy nghĩ trong lòng đều chìm trong tiếng tim đập, Ôn Dư Nhiễm chậm rãi thả lỏng ngón tay ra.

..........

Vòng đu quay từng chút một quay trở lại điểm xuất phát, tiếng ồn ào của đám đông dần dần đến gần.

Rời môi.

Tiểu cô nương lui ra, vững vàng ngồi lại vào vị trí của mình, cúi thấp đầu, giống như không có chuyện gì phát sinh.

Ôn Dư Nhiễm cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhưng nàng rất nhanh chóng đè nén sự trống trải này xuống, mím chặt môi, lạnh mặt ngồi thẳng lưng lại, sau đó cố gắng ổn định lại tâm tư, sửa lại cổ áo cùng với mái tóc xoăn.

"Em......"

Nàng muốn nói điều gì đó, lời nói vừa lướt qua trên đầu lưỡi.

Tiểu cô nương ngẩng đầu lên với đôi mắt sáng long lanh và vẻ mặt ngây thơ vô tội, như thể người vừa mới thổ lộ và chủ động hôn không phải là mình.

Nhìn thấy bộ dáng không có việc gì của tiểu cô nương, Ôn Dư Nhiễm nuốt những lời còn lại vào trong.

Nàng banh mặt, không nói nữa.

Nhịp tim vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại, trên môi cùng với lưỡi vẫn còn những dấu vết mơ hồ, suy nghĩ trong đầu vô cùng rối bời.

Nhân viên ra mở cửa ra.

Ôn Dư Nhiễm hít sâu một hơi giành đi ra ngoài trước, đi ở phía trước.

Tiểu cô nương cúi thấp đầu, đi theo ở phía sau.

Ôn Dư Nhiễm không có dò hỏi, cũng không để ý đến tiểu cô nương ở phía sau, lập tức đi thẳng về phía trước, bước chân vẫn uyển chuyển ưu nhã như ngày thường, chỉ là tốc độ nhanh hơn một chút.

Những người buôn bán đồ ăn và đồ dùng la hét ở hai bên, Ôn Dư Nhiễm cũng không nhìn qua một cái, ánh mắt nhìn về phía trước, vòng qua đám đông náo nhiệt, trực tiếp bước ra khỏi cổng công viên trò chơi.

Ngay sau đó nàng tìm được chiếc xe của mình, kéo cửa xe ra rồi ngồi xuống.

Trong chốc lát, nàng thậm chí muốn trực tiếp khóa cửa xe lại, sau đó để tiểu cô nương bị khoá ở bên ngoài.

Nhưng lý trí còn sót lại không cho phép nàng thực hiện một hành động ấu trĩ như vậy.

Tiểu cô nương đi vòng qua đầu xe, vòng đến ghế phụ bên kia, mở cửa ngồi vào.

Bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường

Ôn Dư Nhiễm rất cố gắng ổn định nhịp tim, nhưng hiệu quả không lớn, tiếng nhịp tim dày đặc từng đợt chui vào trong tai, hoàn toàn mất kiểm soát.

Nàng cắn răng, không vội lái xe mà hơi nghiêng đầu dùng gương chiếu hậu phản chiếu chính mình.

Trong gương chiếu hậu là vẻ mặt lạnh lùng của một cô gái, chỉ là đôi má hơi ửng đỏ, đôi môi hơi sưng, trang điểm son phấn có chút nhạt.

Ôn Dư Nhiễm hít một hơi thật sâu và nhìn về phía tiểu cô nương đang ngồi trên ghế phụ——

Chỉ thấy tiểu cô nương cúi đầu, vẫn như bình thường, khuôn mặt trắng nõn dịu dàng, không có một tia ửng hồng, môi cũng không sưng, mơ hồ không thể nhìn ra là vừa mới hôn môi.

Trên môi chỉ có một chút son môi của Ôn Dư Nhiễm, miễn cưỡng tính là dấu vết, môi hơi mỏng thấm một chút đỏ thẫm, khiến cho khí chất thuần khiết có thêm vài phần tươi sáng, hấp dẫn.

Trên mặt một chút hồng cũng không có, thật sự là diễn chưa đến nơi đến chốn.

Ôn Dư Nhiễm thầm nghĩ, đồng thời cảm thấy trong lòng bực bội không kiềm chế được.

Nàng có chút tức giận, khởi động xe.

Ôn Dư Nhiễm không nói lời nào, tiểu cô nương cũng không nói lời nào, sự im lặng tràn lan đến mọi ngóc ngách trong xe.

Dọc đường đi không bị kẹt xe, không bị cản trở, xe rất nhanh chạy đến đại học S rồi dừng lại.

"Xuống xe." Giọng nói của Ôn Dư Nhiễm khá lạnh lùng.

Tiểu cô nương thật sự rất nghe lời, mở cửa xe bước xuống.

Sau đó ngón tay trắng nõn giữ chặt cửa xe lại, cũng không có đóng lại.

Tiểu cô nương chỉ giữ chặt cửa xe, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt đen láy cẩn thận nhìn chằm chằm Ôn Dư Nhiễm, đem gò má ửng hồng cùng đôi môi sưng đỏ của Ôn Dư Nhiễm thu hết vào trong mắt.

Giây tiếp theo, tiểu cô nương mỉm cười.

Má lúm đồng tiền ngọt ngào.

Có sự mãn nguyện trong nụ cười, muốn có nhất định phải được, và dục vọng không thể che giấu.

Ôn Dư Nhiễm cũng không thể đọc ra nhiều cảm xúc như vậy, nhưng cảm thấy nụ cười này khiến nàng không thoải mái.

Khá là khó chịu.

"Ôn tổng, tạm biệt."

Giọng nói thong thả, còn có thâm ý khác

Tiểu cô nương đóng cửa xe lại, xoay người quay đi.

Ôn Dư Nhiễm yên lặng ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng của tiểu cô nương đang đi xa dần — chiếc áo khoác kaki chỉnh tề, buộc tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng, đơn thuần ngoan ngoãn, làn da trên cổ tái nhợt đến chói mắt.

Bóng dáng đơn thuần.

Như thể tính tấn công sở hữu và cảm giác áp bách đều chỉ là ảo giác.

Ôn Dư Nhiễm đỡ lấy cái trán, hít một hơi thật sâu.

Ba phút sau, nhịp tim hoàn toàn khôi phục lại bình thường.

Ôn Dư Nhiễm nhìn thẳng về phía trước, sau đó thả phanh ra, nắm chặt lấy tay lái, tiếp tục lái xe về phía trước. Nàng chuyển hướng toàn bộ sự chú ý của mình sang việc lái xe, mỗi một thao tác đều hết sức chập chững, giống như một học viên mới làm quen với việc học lái xe ô tô.

Trở về rồi lại nói, hiện tại đừng nghĩ.

Đừng nghĩ.

Đừng nghĩ.

Đừng nghĩ.

...............

Sau khi trở về nhà, Ôn Dư Nhiễm nhận ra rằng món quà sinh nhật cũng chưa tặng.

Nàng cầm hộp quà ném lên bàn trà, đi ra ban công châm một điếu thuốc.

Cảm giác cố ý bỏ qua trước đó lại nổi lên, giọng nói thổ lộ của tiểu cô nương vẫn quanh quẩn bên tai, đầu lưỡi dường như vẫn còn chút lạnh lẽo chưa tan.

Tất cả ký ức đều được lưu giữ trong trí nhớ đến hoàn mỹ, chỉ cần suy nghĩ hơi lệch về một bên, cảm giác lúc đó đều có thể nhớ lại.

Thoáng thấy trên mặt có chút nóng lên.

Ôn Dư Nhiễm chậm rãi phun ra sương khói, híp mắt nhìn làn khói từng đợt bay vào trong không trung.

Suy nghĩ rơi vào một nơi sâu hơn, những đoạn ký ức trong chỗ sâu đó được dẫn ra ngoài, một đoạn nối liền một đoạn khác, như một kíp nổ vẫn luôn cứ bùng cháy.

Ở những thời điểm nàng bận rộn mệt mỏi, tiểu cô nương sẽ mang đến những món ăn thơm ngào ngạt đến.

Khi nàng đau bụng kinh, tiểu cô nương không chút do dự chạy đến bên cạnh nàng.

Tiểu cô nương còn gửi WeChat cho nàng một cách không mệt mỏi, như thể có sự kiên nhẫn vô tận.

......

Có rất nhiều kỷ niệm mang màu sắc ấm áp đẹp đẽ, mỗi lần nghĩ đến đều không khỏi cong khoé miệng, tiểu cô nương dường như lúc nào cũng ở bên cạnh nàng, hi vọng chính mình có thể làm cho nàng hạnh phúc.

Nhưng ký ức không chỉ có ấm áp, trả giá cũng hoàn toàn không đơn thuần.

Những điều đó đã hao hết tâm tư tiếp cận, vượt qua khỏi ranh giới tâm cơ, không biết có bao nhiêu mật ngọt đã được ngụy trang.

Có quá tận tâm, khó phân biệt được thật giả, còn có lại quá thâm trầm, mỗi một bước đi đều có vài phần phòng bị.

Rất nhiều lần nàng thật sự cảm thấy chính mình không thể nhìn thấu tiểu cô nương.

Làm thế nào mà một cô gái 19 tuổi có thể đủ kiên nhẫn và tính toán nhiều chi tiết đến vậy, sẵn sàng xếp hàng dài như vậy để câu được một con cá lớn mà vẫn chưa rõ ràng.

Thật sự không biết làm thế nào để học ra được.

Ồ, hiện tại chính mình là con cá kia.

Nói cách khác, tiền trong túi của mình chính là con cá lớn kia.

Mồi đã đặt ở trước mắt

Nàng cắn, hay là không cắn?

Nghĩ đến đây, trong lòng lại bực bội lên, Ôn Dư Nhiễm đã không còn tự tin nói: "Tiền không phải là vấn đề lớn." Chỉ cần tưởng tượng đến mục đích của tiểu cô nương không đơn thuần, nàng liền không khắc chế được mà bực bội.

Quá không thích hợp.

Nàng nghĩ không nên như thế này.

Không nên là cái dạng này.

Lúc này, di động rung lên.

Có một tin nhắn WeChat từ "Naw" hiện lên.

Khi Ôn Dư Nhiễm nhìn thấy từ "naw", đầu óc lại bắt đầu nhịn không được mà quay cuồng, nhớ đến giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại của tiểu cô nương, nhớ đến câu nói "Ninh An... yêu..."

Dòng suy nghĩ đã bị cắt đứt ở điểm chết người kia, nàng buộc mình phải ngừng suy nghĩ về nó.

Ôn Dư Nhiễm hít thở sâu vài lần để bình tĩnh nhất có thể, cố gắng kiềm chế để không mở WeChat lên.

Sau đó, nàng mạnh mẽ đưa mắt nhìn vào góc màn hình bên phải của màn hình và kiểm tra thời gian.

Hiện tại mới hơn buổi chiều một chút.

Vốn dĩ muốn dành cả ngày cho tiểu cô nương, nhưng bây giờ đã xảy ra sự cố, chẳng những chưa tặng được quà mà còn đi về sớm.

Ôn Dư Nhiễm đột nhiên nhớ đến mình đã hứa với Diệp Thấm Miên phải trở về Ôn gia nói chuyện với Ôn Cừ.

Hiện tại vừa lúc, có thể di chuyển hướng sự chú ý.

Nghĩ như vậy, Ôn Dư Nhiễm lại trang điểm một chút, áp hết những suy nghĩ rối loạn xuống chỗ sâu nhất, sau đó chuyên tâm lái xe trở về Ôn gia.

..........

Khi trở về Ôn gia, Diệp Thấm Miên đang ngồi trong sân với chiếc mũ lông chim thời thượng trên đầu, lười nhác đón ánh sáng mà đọc sách. Diệp Thấm Miên nghe được âm thanh ô tô, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, nhìn thấy biển số xe của Ôn Dư Nhiễm, liền đặt sách xuống, đứng dậy.

"Nhiễm Nhiễm, sao lại về sớm vậy? Không phải là có việc gấp sao, con đừng làm chậm trễ công việc."

"Không sao, công việc kết thúc sớm." Ôn Dư Nhiễm mặt không chút thay đổi sắc mà nói.

"Ừ, em trai con đang làm bài tập trong thư phòng. Nếu như con không vội, đợi lát nữa rồi tìm nó."

Ôn Dư Nhiễm gật đầu, cùng Diệp Thấm Miên đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.

Qua điện thoại biết được một chút tình huống, chính là Ôn Cừ đang phân tâm, tâm tư không đặt vào việc học tập, còn về phần biểu hiện cụ thể, Diệp Thấm Miên vẫn chưa nói.

Bây giờ hai người đang ngồi đối mặt trên ghế sô pha, Diệp Thấm Miên hạ giọng nói ngắn gọn về tình huống của Ôn Cừ.

"Lão sư nói họp phụ huynh lần trước là con đi. Vậy con còn nhớ bài kiểm tra ngữ văn của nó bị lạc đề không? Con biết tại sao nó bị lạc đề không? Sau khi mẹ hỏi mới biết được. Trong giờ kiểm tra ngữ văn nó đã phát ngốc trong nửa tiếng. Thời gian làm bài không còn nhiều, cho nên mới lạc đề."

"Lần này lão sư đến thăm hỏi gia đình, còn nói rằng nó thường phát ngốc trong tiết tự học buổi tối, cho nên không làm xong bài tập. Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây."

"Mẹ cảm thấy tám phần là nó có tâm sự gì đó, nói không chừng là đang yêu đương, nhưng cho dù mẹ có hỏi thế nào, nó cũng đều không nói gì cả."

"Nhiễm Nhiễm, không phải lúc nào nó cũng đều rất tin tưởng con sao? Con nói chuyện với nó đi, nếu nó có kể một chút bí mật gì đó, thì con cũng không cần phải nói cho mẹ biết. Chủ yếu là khai sáng cho nó, để nó yên tâm học hành là tốt rồi."

Ôn Dư Nhiễm nghiêm túc lắng nghe.

Khi có điểm di dời lực chú ý mới, trong đầu liền không còn quá nhiều suy nghĩ rối loạn, nàng bắt đầu tập trung vào chuyện của Ôn Cừ.

Ôn Dư Nhiễm nhíu mày nhớ lại một chút, bình thường nhìn thấy đứa em trai này, hình như không có điểm nào là không thích hợp.

Lúc này, có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.

Bởi vì trong nhà rất yên tĩnh, tiếng bước chân lại đặc biệt rõ ràng, Ôn Dư Nhiễm quay đầu lại phát hiện Ôn Cừ đang đi xuống rót nước uống.

Ôn Cừ nở nụ cười chào đón, vẻ mặt có phần chật vật: "Chị, chị đã về rồi."

"Ừ, đang làm bài tập về nhà sao?" Ôn Dư Nhiễm thản nhiên hỏi, sau đó nhìn vẻ mặt của Ôn Cừ.

"Đúng vậy, mệt mỏi quá...... Em muốn nghỉ ngơi một chút."

Diệp Thấm Miên nhân cơ hội nói: "Nhiễm Nhiễm, mấy ngày sau Tết con cũng không thường đến đây. Tâm sự cùng với em trai đi."

Ôn Dư Nhiễm cũng tiếp nhận lời nói, nói với Ôn Cừ: "Ôn Cừ, chị với em đi ra ngoài sân, đi dạo vài vòng."

Ôn Cừ nhìn chị gái, lúng túng gật đầu nói: "Vâng..."

.........

Sau khi ra khỏi cửa, Ôn Dư Nhiễm và Ôn Cừ bắt đầu đi vòng quanh sân.

Hoa trà trong sân nở rộ, hồng một đoá, tím một đoá, cánh hoa xếp chồng lên nhau trông khá lộng lẫy, Diệp Thấm Miên rất thích màu sắc tươi tắn này cho nên đã trồng rất nhiều.

Hai người vừa đi, Ôn Dư Nhiễm vừa nói chuyện trong nhà với Ôn Cừ, không hề nhắc đến việc học tập.

Một lúc sau, Ôn Cừ nhìn thấy đã đi xa khỏi cửa, do dự một lúc mới lôi kéo Ôn Dư Nhiễm nói:

"... Chị... Thật ra thì... vừa rồi em đã nghe hết những gì mẹ nói với chị... Em biết trạng thái học tập của mình không tốt, xác thật... xác thật là có chút tâm sự... "

"Không sao, em không muốn nói cũng không sao." Ôn Dư Nhiễm bình tĩnh nói.

"Không phải là em không muốn nói..." Ôn Cừ nhìn chằm chằm mũi chân, ậm ừ nói:

"... Thật ra em rất khó xử, không biết nên phải làm sao bây giờ. Lúc trước em muốn hỏi chị mà không mở miệng được..."

"Chị cũng đã từng học cao trung, cũng đã gặp phải nhiều chuyện không thể kể xiết, chuyện này cũng khá bình thường." Ôn Dư Nhiễm bình tĩnh mà hướng dẫn.

"A... Thật ra cũng không có chuyện gì..." Vẻ mặt Ôn Cư lộ ra giãy dụa.

Ôn Dư Nhiễm không vội, lẳng lặng chờ đợi.

"Chị đừng nói với mẹ..." Ôn Cừ từ trong miệng nói ra một câu khác.

Ôn Dư Nhiễm cười nói: "Chị của em có thể làm chuyện như vậy sao?"

Ôn Cừ do dự một hồi, ậm ừ, cuối cùng cũng nói ra:

"... Chính là... có một bạn nữ trong lớp đặc biệt rất thích em... Em lại không thể từ chối, em sợ làm tổn thương cậu ấy..."

Nói đến phía sau, giọng nói càng ngày càng nhỏ, giống như muỗi kêu, trên mặt cũng đã đỏ bừng một mảng.

Ôn Dư Nhiễm nghe xong, cứng họng.

Loại tình huống này thật sự quá mức thông thường, tìm kiếm trên mạng cũng có thể tìm được một mớ, bất quá đứa em trai này đang trong giai đoạn cao trung, có thể không dễ dàng tiếp xúc với internet

Ngoại trừ những chuyện cũ mèm, nàng cũng không biết gì để nói.

Ôn Dư Nhiễm nhanh chóng suy nghĩ kỹ rồi tìm ra từ ngữ, ngoài việc khuyên bảo dao sắc chặt đay rối, thà đau ngắn còn hơn đau dài, cũng không nghĩ ra điều gì khác.

Nàng đang muốn đem lý do thoái thác này nói ra, vừa nghĩ ra điều gì đó, nàng dừng lại một chút.

Một câu hỏi chôn chặt trong lòng bấy lâu nay bỗng nhiên nổi lên, trong lòng có hơi ngứa ngáy khó chịu, giống như nếu không hỏi ra thì sẽ không thoải mái.

Thế nên ngay sau khi lời nói chạm đến môi, một dây thần kinh vừa động đậy, liền chuyển từ khuyên bảo sang thành chất vấn.

"Sao em biết bạn học nữ kia đặc biệt thích em?"

Sau khi Ôn Dư Nhiễm hỏi ra, đã có chút hối hận.

Mình đến đây là để giúp em trai giải quyết vấn đề, như thế nào lại làm sự tình rối loạn lên rồi?

Tâm tư của Ôn Cừ đơn giản, không nghĩ quá nhiều, nếu chị gái hỏi, cũng liền thành thật trả lời:

"Bởi vì cậu ấy thổ lộ với em, hơn nữa cậy ấy đối với em rất tốt, rót nước cho em, giúp em mang cơm. Mua cho em tất cả các loại thức ăn ngon. "

"Làm sao em biết con bé không có ý đồ khác?"

Trước khi ý thức được, Ôn Dư Nhiễm đã không tự giác mà hỏi ra.

"A?" Vẻ mặt của Ôn Cừ thoạt nhìn rất ngốc.

Cũng đúng, vòng quan hệ ở thời kỳ cao trung rất đơn giản, thích thì đó là thích, trong sáng, câu hỏi này hiển nhiên là đã vượt quá giới hạn.

Ôn Ngọc nhíu mày nói một câu: "Ví dụ như, làm sao em biết con bé đặc biệt thích em, mà không phải là vì chép bài tập của em?"

Ôn Cừ xoa đầu, có chút hiểu được ý của chị gái, đứt quãng mà đáp:

"Bởi vì... rất dễ nhìn ra, ánh mắt không thể lừa được người... Chỉ cần em nhìn cậu ấy, câu ấy sẽ tránh mặt đi, còn có đỏ mặt hay gì đó... "

Khi đang nói, Ôn Cừ cũng đỏ mặt xấu hổ.

Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng lại cảm thấy bực bội.

Tiểu cô nương thường xuyên nhìn thẳng vào hai mắt của nàng, hơn nữa trước nay không bao giờ đỏ mặt, điều này thật sự khác với những cô gái đang yêu theo nghĩa thông thường.

Quên đi, nhớ đến điều này làm gì?

Mục đích không trong sáng của tiểu cô nương chẳng phải là rất rõ ràng sao?

"Cho nên chị... em phải làm sao bây giờ?" Ôn Cừ lại hỏi.

Ôn Dư Nhiễm đem những suy nghĩ đó đuổi ra khỏi tâm trí - nàng vẫn còn nhớ rằng mục đích của cuộc trò chuyện này là để khai sáng cho Ôn Cừ.

"Nếu em theo đuổi một cô gái, người đó không thích em, nhưng vẫn luôn không hồi đáp, em có cảm thấy thoải mái không?" Ôn Dư Nhiễm nhìn thẳng vào mắt Ôn Cừ nói.

Ôn Cừ suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu.

"Cho nên đừng treo tình cảm của người ta ở một chỗ, quyết định dứt khoát, muốn từ chối thì từ chối, như vậy em cũng nhẹ nhàng một chút." Sau đó, Ôn Dư Nhiễm lại đem những chuyện cũ mèm kia nói ra hết một lần, nói rằng mình có một chút mệt mỏi.

Hai người nói chuyện hồi lâu, đi vòng quanh sân hai vòng, đến lần thứ ba nhìn thấy hoa trà giống nhau, mới khép chân xoay người quay trở lại Ôn gia.

...........

Ôn Cừ đi lên lầu tiếp tục làm bài tập.

Ôn Dư Nhiễm ngồi ở trên ghế sô pha, câu được câu không mà cùng Diệp Thấm Miên trò chuyện, trò chuyện rồi lại trò chuyện, lại thất thần.

Nàng khuyên Ôn Cừ quyết định một cách dứt khoát.

Còn chính mình thì sao?

Chuyện này có bao nhiêu lớn đâu, có cần thiết phải lặp đi lặp lại, do dự thiếu quyết đoán như vậy không?

Đó không phải chỉ là một cuộc mua bán thôi sao? Ký tên nếu nó đáng giá hoặc đóng cửa từ chối nếu nó không đáng giá. Nó không thể đơn giản hơn, tại sao lại phải dành nhiều thời gian và tinh lực trên người tiểu cô nương như vậy.

Ôn Dư Nhiễm nghĩ nghĩ, nghịch cái móc khóa của Diếp Thấm Miên trong tay, nhưng nàng lại bối rối không biết giải quyết thế nào.

.....

Sau khi ăn cơm chiều xong, Ôn Dư Nhiễm lái xe rời đi.

Ôn Cừ ngồi trên sô pha, vừa uống sữa vừa dùng ống hút chọc vào hộp sữa.

"Chị của con đã nói chuyện với con?" Diệp Thấm Miên tìm hiểu hỏi.

Ôn Cừ gật gật đầu, tiếp tục chọc hộp sữa.

"Thế nào?" Diệp Thấm Miên lại hỏi.

Ôn Cừ không muốn trả lời nên cố gắng nói sang chuyện khác:

"Không sao... chỉ là chị có hơi kỳ quái... hỏi con mấy câu khác thường..."

Diệp Thấm Miên hiểu rõ thở dài nói: "Điền Tiểu Hinh lại xuất ngoại, chị của con hẳn là rất nhớ con bé, vừa rồi nói chuyện phiếm cùng với mẹ, đều mất hồn mất vía."

"Thật sao." Ôn Cừ tiếp nhận đáp án này, tiếp tục suy nghĩ vấn đề của chính mình, trong tay vẫn dùng ống hút chọc cái hộp.

.......

Bên này, Ôn Dư Nhiễm đã trở về nhà của mình.

Sau khi về đến nhà, nàng cảm thấy rất mệt, nên liền cởi áo khoác nằm trên giường nghỉ ngơi

Cho dù là mệt, nhưng vẫn không ngủ được, đầu óc cứ như sợi tơ treo lủng lẳng, gắt gao nắm chặt khiến nàng không sao ngủ được.

Trong lòng vẫn đang nghĩ về những chuyện lung tung hỗn độn đó, nàng cảm thấy rằng mình nên đưa ra một quyết định.

Điện thoại lại rung lên.

Từ giữa trưa nói lời tạm biệt với tiểu cô nương, điện thoại cứ thỉnh thoảng lại rung lên. Nàng biết đó là tin của tiểu cô nương, nhưng nàng không muốn đọc nó.

Không muốn nhìn.

Ôn Dư Nhiễm bị điện thoại di động làm cho phiền, dứt khoát mở WeChat ra, không có đọc tin nhắn, mà là bấm vào "Danh bạ".

Ngón tay vừa trượt đến hàng chữ cái "n", chạm vào "naw", sau đó chạm vào xóa liên hệ với người này.

【 Xóa liên hệ với "naw", đồng thời lịch sử trò chuyện với người này sẽ bị xóa cùng một lúc. 】

Có hai nút bên dưới - "Xóa" màu đỏ và "Hủy" màu đen.

Ngón tay của Ôn Dư Nhiễm dừng lại phía trên chữ "Xóa".

Dừng tại nơi đó.

Chỉ là không thể nhấn nó xuống.

Gống như là khi nhấn cái nút kia, có một cái gì đó sẽ bị mất.

Nàng cắn răng, cuối cùng đưa ngón tay sang một bên và nhấp vào "Hủy".

Quên đi.

Trước tiên chỉ cần đem tiểu cô nương đưa vào danh sách đen, thì hiệu quả cũng là như nhau.

Lần này, động tác của nàng rất nhanh, tiểu cô nương đã nằm trong danh sách đen trước khi não bộ kịp phản ứng.

Bây giờ, điện thoại sẽ không còn rung nữa.

Ôn Dư Nhiễm cảm thấy thế giới đều thanh tĩnh, nàng đem điện thoại đi chỗ khác, lần nữa nằm trở lại trên giường, bắt đầu thoải mái ngủ.

Hai phút sau, Ôn Dư Nhiễm trở mình.

Ba phút sau, Ôn Dư Nhiễm lại trở mình.

Sau ba phút năm giây, Ôn Dư Nhiễm lại lần nữa trở mình.

Sau đó, Ôn Dư Nhiễm ngồi dậy.

Ôn Dư Nhiễm một lần nữa mở điện thoại lên, mở WeChat và đưa tiểu cô nương ra khỏi danh sách đen.

Làm xong chuyện này, trong lòng dường như mất đi một tảng đá.

Nàng đặt điện thoại xuống và nằm nghỉ ngơi, trong lòng đã ổn định hơn rất nhiều.

.........

Lần này trực tiếp chìm vào giấc mộng đẹp.

Nàng lại nằm mơ.

Trong mơ lại là vòng đu quay kia, những cảnh tượng khác đều mờ ảo, bên tai dường như có tiếng nói ngọt ngào, lời thổ lộ của tiểu cô nương rất êm tai.

Trong lòng như đang phát hoả, Ôn Dư Nhiễm chịu mê hoặc, nghiêng người đến trước mặt tiểu cô nương, hôn lên hai cánh môi hồng hồng.

Đôi môi của tiểu cô nương mềm mại, ngọt ngào và ngon miệng.

Ôn Dư Nhiễm chủ động đưa đầu lưỡi vào dò xét, sau đó tất cả cảnh tượng đại khái giống như hôm nay vừa trải qua.

Chỉ có trong mơ, Ôn Dư Nhiễm mới nắm giữ quyền chủ động.

Tiểu cô nương bị xấu hổ đến mức trong mắt đều là hơi nước, hai má ửng đỏ, thẹn thùng không dám ngẩng đầu lên.

Như vậy mới đúng.

Như vậy thoải mái hơn rất nhiều.

Ôn Dư Nhiễm thầm nghĩ ở trong mơ.

...........

Buổi sáng khi Ôn Dư Nhiễm tỉnh dậy, thời gian chưa đến sáu giờ.

Tối hôm qua ngủ quá sớm, thời gian ngủ quá dài khiến đầu óc nàng hơi choáng váng.

Ôn Dư Nhiễm ngẩng đầu lên, đi dọc theo con đường quen thuộc đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, đứng trước cửa sổ một lúc mới nhớ lại giấc mơ ngày hôm qua.

Cảm thấy mặt có chút hơi nóng, nhưng cũng lại có chút nực cười.

Tại sao lại có giấc mơ không đứng đắn như vậy?

Nhưng đôi mắt đầy hơi nước và đôi má đỏ ửng của tiểu cô nương lúc nào cũng đung đưa trước mặt, vô cùng ngon miệng và hấp dẫn.

Chỉ tiếc là trong thực tế chưa nhìn thấy qua........

Ôn Dư Nhiễm bị loại suy nghĩ nguy hiểm này làm cho sửng sốt một chút, vừa xoa xoa thái huyệt dương vừa hít một hơi thật sâu, đem tất cả hình ảnh trong mơ đè ép uống, chậm rãi đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh ập lên mặt.

Không thể tiếp tục như thế này.

Ngày thường khi nàng đối mặt với cấp dưới và đối tác, nàng chán ghét nhất là những người do dự thiếu quyết đoán, nhưng bây giờ chính nàng đang ở cái dạng gì đây?

Nhân lúc còn sớm đưa ra quyết định cuối cùng, cùng lắm thì rộng rãi hơn một chút, đưa nhiều tiền hơn một chút.

Nhân lúc còn sớm nên kết thúc.

Sau khi Ôn Dư Nhiễm lặp lại những lời này trong lòng hai lần, nàng bắt đầu thu dọn đồ đạc đi đến công ty.

Vì để thứ bảy rảnh rỗi, hiện tại còn rất nhiều việc ở công ty.

Ngồi vào trong xe, Ôn Dư Nhiễm nghĩ đến chuyện của ngày hôm nay, không ngờ trong đầu nàng lại hiện lên gương mặt của tiểu cô nương.

Giống như chỉ cần từ chối, gương mặt này liền sẽ biến mất khỏi cuộc đời của nàng, sau đó sẽ không bao giờ được gặp lại nữa.

Ngay khi khả năng này xuất hiện trong đầu, trong lòng đột nhiên nhói đau một chút.

Ôn Dư Nhiễm vô lực mà nắm chặt tay lái.

Vấn đề của tiểu cô nương......

Quên đi, quên đi.

............

Sau khi đến công ty, việc đầu tiên Ôn Dư Nhiễm làm là tìm trợ lý.

"Hôm nay nếu có ai không liên quan đến công việc đến gặp tôi, cứ từ chối đừng cho vào."

Trợ lý ở trong góc tối định nghĩa lại một chút "những người không liên quan đến công việc", sau đó trong lòng đã có đáp số.

Sau khi Ôn Dư Nhiễm tạm gác cuộc trò chuyện sang một bên, nàng ngồi xuống bàn làm việc, không vội vã bắt đầu làm việc, mà là bật điện thoại di động lên xem.

Thanh thông báo trên màn hình chính hiển thị rằng có hơn mười tin nhắn chưa đọc từ "naw".

Vẫn là không muốn xem.

Ôn Dư Nhiễm tắt điện thoại, bắt đầu làm việc.

Muốn nghiêm túc làm việc, không thể nhìn vào điện thoại.

Những lời nói này thuyết phục thành công bản thân, Ôn Dư Nhiễm ép buộc cánh tay đặt điện thoại sang một bên, sau đó bắt đầu xem qua xấp văn kiện lớn trong tầm tay.

.........

Cuộc hẹn giữa trưa diễn ra thuận lợi, đối phương du học từ nước ngoài trở về, không thể uống rượu, một bữa cơm đến nhẹ nhàng.

Vào lúc buổi chiều, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy bụng dưới hơi đau.

Nàng hít một hơi khí lạnh, mắt nhìn lướt qua ngày tháng trên điện thoại.

Quả nhiên, từ lúc nghỉ đến bây giờ đều bình thường.

Cũng may là buổi trưa không uống rượu, cơn đau cũng không còn rõ ràng như lần trước, nhưng vẫn liên luỵ đến tinh lực.

Ôn Dư Nhiễm căn da đầu, cố gắng tập trung cao độ, đẩy nhanh tiến độ hoàn thành công việc trong tay, cuối cùng trước khi tan tầm đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ trong kế hoạch.

Nàng lái xe về đến nhà, nuốt hai viên thuốc rồi lùi lại trên ghế sô pha và bật TV lên.

Sự đau đớn trong cô độc bị không gian yên tĩnh phóng đại, trong toàn bộ căn nhà chỉ có một mình nàng, ngay cả khi TV đang bật, cũng quá quạnh quẽ.

Rõ ràng là lần này không đau bằng lần trước, nhưng nó còn khó chịu hơn lần trước.

Ôn Dư Nhiễm siết chặt điện thoại, lúc này mọi sự kiềm chế của nàng dường như đã cạn kiệt, không nhịn được nhấp vào WeChat, sau đó nhấp vào giao diện trò chuyện với "naw".

【naw】: Ôn tổng đã về đến nhà chưa?

【naw】: Hôm nay thật sự rất vui, nhưng chỉ là không nhận được quà của Ôn tổng, có một chút thất vọng. [ uể oải.jpg]

【naw】: Cho dù Ôn tổng tặng bất cứ thứ gì, cũng đều rất tốt ~

【naw】: Đã ngủ rồi sao?

【naw】: Ngủ ngon, có giấc mơ đẹp!

【naw】: Chào buổi sáng! [ mỹ lệ thái dương.jpg]

......

【naw】: Ôn tổng không để ý đến em.....[ ủy khuất.jpg]

【naw】: Hiện tại là 12 giờ trưa, liệu Ôn tổng có để ý đến em trước 1 giờ chiều không?

【naw】: Vậy trước 2 giờ thì sao? [ chờ mong mắt lấp lánh.jpg]

【naw】: Hiện tại đã 3 giờ...... Ôn tổng vẫn không để ý đến em......T_T

【naw】: T_T

【naw】: Ôn tổng rõ ràng đã hứa với em rằng đến sinh nhật của em, có thể đáp ứng một yêu cầu của em.

【naw】: Yêu cầu của em không cao, chỉ cần trả lời em một chút thôi, không được sao?

【naw】: Trả lời một chút thôi, không được sao ~

Ôn Dư Nhiễm nhìn dòng chữ trên giao diện, trong lòng ngực cảm thấy nóng lên không thể giải thích được.

Bụng dưới dường như cũng không còn đau như vậy nữa.

Trong nháy mắt, nàng thậm chí cảm thấy rằng bất luận tiểu cô nương có mục đích không đơn thuần đi chăng nữa, đều đã không quan trọng nữa.

Ôn Dư Nhiễm siết chặt điện thoại, ngón tay do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn cúi mặt xuống đáp lại một câu.

【 Ôn Dư Nhiễm 】: Không tốt.

Gần như trong nháy mắt, điện thoại rung lên.

【naw】: Ôn tổng đã trở lời em!

【naw】: [ vui vẻ đến xoay quanh.jpg]

Tiếp theo, Ôn Dư Nhiễm nhìn vào giao diện trò chuyện và mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Rồi trong giây tiếp theo, nàng nhớ lại quyết định sáng nay của mình và muốn dừng lại nhân lúc còn sớm.

Nụ cười trở nên nhạt dần.

Nàng ném điện thoại sang một bên, phát ngốc nhìn lên trần nhà nhợt nhạt.

..........

Buổi sáng, Ôn Dư Nhiễm thức dậy trên ghế sô pha.

Ánh nắng mặt trời chiếu qua ô cửa kính bên ngoài ban công, hắt vào bên trong.

Sao lại thế này?

Không kéo rèm cửa sao?

Ôn Dư Nhiễm mở to mắt, chạm vào chiếc ghế sofa bọc da bên dưới, mới nhận ra rằng mình không ở trên giường.

Khi ký ức hiện về trong đầu, nàng nhớ ra hôm qua mình đang nằm trên sô pha và ngủ thiếp đi, không biết mình đã đi vào giấc ngủ từ lúc nào.

Ôn Dư Nhễm híp mắt, chống tay đứng lên, nhìn chăn trên người, suy nghĩ một chút.

Hôm qua mình có lấy chăn ra sao?

Có lẽ vậy, không thể nhớ.

Ôn Dư Nhiễm đi xuống ghế sô pha, đi vài bước liền phát hiện bụng dưới không còn đau nữa, đau bụng kinh lần này ngắn ngủi vô cùng.

Thật là may mắn.

............

Ôn Dư Nhiễm đi tắm rửa một chút, rồi lại đến công ty.

Không có nhiều việc như ngày hôm qua, nhưng cũng không ít, Ôn Dư Nhiễm làm bản thân bình tĩnh trở lại, cố gắng hết sức để làm việc không bị phân tâm.

Khi làm xong một công việc, Ôn Dư Nhiễm nhắm mắt lại, chợp mắt trong một lúc. Trợ lý nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi được cho phép, liền lặng lẽ đem lý cà phê tiến vào.

Âm thanh nhẹ nhàng của ly cà phê đặt trên bàn truyền vào trong tai, Ôn Dư Nhiễm trầm mặc nhìn trợ lý.

Trợ lý nhận thấy được ánh mắt của Ôn Dư Nhiễm, hơi khom người đứng sang một bên, chờ Ôn Dư Nhiễm lên tiếng.

"Không có việc gì." Ôn Dư Nhiễm ý bảo đi ra ngoài.

Trợ lý không nhúc nhích, có chút do dự mở miệng, như là muốn báo cáo cái gì đó.

Ôn Dư Nhiễm lười nhác mà dựa vào trên ghế, cho một cái ánh mắtt: "Có cái gì thì nói ngay đi."

"Ôn tổng chính là như thế này. Tiểu cô nương tên Ninh An mà trước đây sếp yêu cầu tôi điều tra có một số tin tức mới. Người phụ trách tổ chức bên kia đã báo cáo cho tôi. Không biết sếp có hứng thú nghe không."

Thật ra, trợ lý đã biết tin tức này vào ngày hôm trước, nhưng cảm thấy rằng trong khoảng thời gian này Ôn tổng không hề nhắc đến tên "Ninh An", sáng hôm qua Ôn tổng còn đặc biệt nói "Không được để những người không liên quan đến công việc tiến vào." Liền cho rằng Ôn tổng đã không còn hứng thú với sự mới mẻ đó nữa.

Tuy nhiên, vào buổi chiều hôm qua, khi biết được từ tài xế của Ôn tổng, nói rằng Ninh An này không những không bị loại mà còn đi thẳng đến vị trí có thể gọi trực tiếp họ tên đầy đủ của Ôn tổng.

Bây giờ nhớ đến thông tin này, liền cảm thấy mình phải báo cáo.

"Nói." Ôn Dư Nhiễm nhướng mi, thoáng ngồi thẳng lên.

Trợ lý thoáng sắp xếp ngôn ngữ một chút rồi mới báo cáo:

"Quỹ hội kia đã giúp đỡ cho Ninh An trong một đoạn thời gian rất dài ở thời cao trung, nhưng về sau bọn họ đã kiểm tra lại một chút, phát hiện rằng thu nhập của ba Ninh An trước khi bị bệnh có thể trang trải học phí và cấp phí sinh hoạt cho Ninh An. Khi đó Ninh An không còn phù hợp với các điều kiện giúp đỡ. "

"Ừm."

Tin tức này tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng cũng là nhàm chán, Ôn Dư Nhiễm nghe xong liền có chút thất thần.

Trợ lý dừng lại một chút, nói tiếp: "Họ tiếp tục kiểm tra lại và phát hiện nguyên nhân khiến Ninh An vẫn nhận được giúp đỡ mà không cần đáp ứng các điều kiện, là bởi vì Ôn tổng------- ra mặt."

"Ừm...... Sao?"

Ôn Dư Nhiễm đột nhiên nghe được xưng hô của mình, có chút không phản ứng kịp, sửng sốt một chút.

Trợ lý nghe thấy giọng điệu kinh ngạc không che giấu được của Ôn tổng, biết chính mình đến báo cáo là đúng, liền tiếp tục nói.

"Lúc ấy sếp đã ra mặt cấp cho quỹ hội này một khoản tiền, yêu cầu họ thường xuyên giúp đỡ cho Ninh An. Nói cách khác, vào thời điểm đó, sếp đã mượn danh nghĩa của quỹ hội để giúp đỡ cho Ninh An."

Thông tin này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Ôn Dư Nhiễm ------nàng chưa từng nghĩ đến. Chính mình và tiểu cô nương đã từng có giao thoa trước khi gặp Cát Thiên Hải.

Ôn Dư Nhiễm che trán lại, lâm vào trầm tư.

Trong trí nhớ có một người như vậy sao?

Có lẽ là có, dù sao thì nàng cũng không nhớ được.

Ôn Dư Nhiễm không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng đôi khi nàng cũng thật sự rất nhàn rỗi không có việc gì để làm, tâm huyết dâng trào, cũng sẽ giúp đỡ người khác.

Cho nên......

Có lẽ trước đây nàng đã thật sự giúp đỡ Ninh An đi.

Chỉ là bởi vì việc này không quan trọng, tuỳ tay làm, cho nên nhanh chóng quên đi.

"Đi ra ngoài trước đi, sau này có tra ra được điều gì mới thì trực tiếp báo cáo với tôi."

"Vâng, Ôn tổng."

Trợ lý theo dặn dò, khi rời đi trong lòng muốn điều tra kỹ lưỡng tất cả về tiểu cô nương một lần nữa.

Khi lần đầu tiên điều tra, sợ Ôn tổng chỉ là nhất thời thích sự mới mẻ, cho nên đặc biệt chú ý đến tốc độ.

Đối với những cặp tình nhân, đó chính là điều tra xem có tiền sử lăng nhăng không, có tiền án không, có chứng bệnh gì đặc biệt không, đã từng trải bao dưỡng hay không. Nếu không có, thì chỉ cần đưa sơ yếu lý lịch và những thông tin cơ bản từ bé đến lớn cho Ôn tổng là được. Nếu tình cờ gặp điều gì đó kỳ lạ, hãy tập trung vào báo cáo và bỏ qua các chi tiết không đáng kể khác.

Hiện tại, nếu Ôn tổng không phải là nhất thời thích mới mẻ, cho nên cần phải điều tra toàn bộ một lần nữa.

Trợ lý nghĩ như vậy, đi ra khỏi văn phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.

..........

Văn phòng yên tĩnh trở lại.

Ôn Dư Nhiễm nhắm hờ mắt, thở dài một hơi rồi dựa lưng vào ghế ngồi.

Trong lòng có chút loạn.

Tất cả sự hoài nghi và nghi ngờ trước đây, tất cả đều được thành lập dựa trên cơ sở các nàng trước nay đều chưa gặp nhau, không quen biết.

Nếu trước kia Ninh An đã biết được nàng......

Nếu Ninh An nhận được ân huệ của nàng........

Như vậy, có rất nhiều điều ban đầu không có khả năng, đều có thể trở thành có khả năng.

Ví dụ như, tiểu cô nương thật sự không phải là vì tiền.

Lại ví dụ như, tiểu cô nương tiếp cận nàng, nói không chừng, là bởi vì thích...

Ôn Dư Nhiễm nghĩ đến đây, tim đập nhanh hơn một chút, nàng muốn cắt đứt phỏng đoán này, nhưng lại không thể khống chế được suy nghĩ bay loạn.

Vẫn còn quá nhiều không gian có thể phát tán, khả năng liên tương của con người đều phong phú như vậy, Ôn Dư Nhiễm gần như có thể liên tưởng hình thành ra một câu chuyện tình yêu tốt đẹp. " Tiểu cô nương đã yêu đối phương sau khi nhận được sự giúp đỡ, sau nhiều năm gặp lại và bắt đầu dũng cảm theo đuổi."

Câu chuyện xưa hay đến nỗi nàng gần như tin vào điều đó.

.........

Hiệu quả công việc lúc sau kịch liệt giảm mạnh

Ôn Dư Nhiễm cầm điện thoại, dùng ngón tay gõ vào mặt sau điện thoại.

Thật ra nàng biết rất rõ rằng cho dù là nhận được ân huệ, cũng không có nghĩa là mục đích của tiểu cô nương là đơn thuần.

Chút tâm cơ đen tối, thậm chí có thể là bởi vì đã nếm trải mùi vị ngọt ngào khi kết giao với những người có tiền, nên mới muốn leo lên.

Xoay vòng trong giới thượng lưu, Ôn Dư Nhiễm đã nhìn thấy được quá nhiều, mọi chuyện xấu đều có thể phát sinh, chuyện lạ gì cũng có, nàng đề phòng cũng là xuất phát từ nơi này.

Nhưng mà......

Ôn Dư Nhiễm cũng không biết tại sao, lý trí của nàng đã không thể nghĩ về điều này, dường như có hàng ngàn giọng nói vang lên trong đầu nàng, mỗi một giọng nói đều thuyết phục nàng tin vào câu chuyện xưa tuyệt đẹp đó.

Nàng hít một hơi và nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Tiểu cô nương rốt cuộc là đang cố tìm điều gì, nàng có thể nhắn tin hỏi sao?

Nàng thậm chí còn không rõ cảm giác của bản thân đối với tiểu cô nương đến tột cùng là có bao nhiêu, có thể liên tục kéo dài trong bao lâu. Thì nàng có lập trường gì để hỏi người khác về vấn đề này?

Cuối cùng, Ôn Dư Nhiễm nhịn xuống, không có nhắn tin dò hỏi.

............

"Đông, đông, đông"

Mọi suy nghĩ lộn xộn bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa cẩn thận.

"Mời vào." Ôn Dư Nhiễm dựa lưng vào trên ghế, nhắm hờ mắt, buông lỏng tâm tư trước, chuẩn bị giải quyết công việc.

Người tiến vào chính là trợ lý: "Ôn tổng."

Ôn Dư Nhiễm giơ ngón tay ra hiệu cho trợ lý nói.

"Ôn tổng, là như thế này. Tuy rằng ngày hôm qua sếp nói với tôi là người không có liên quan đến công việc không được cho vào, nhưng tôi nghĩ vẫn nên là báo cáo với sếp. Hiện tại Ninh An đang ở dưới lầu trong công ty, hình như cô ấy tới đây mang đồ ăn cho sếp. Sếp xem......? "

Đầu ngón tay của Ôn Dư Nhiễm hơi dừng lại, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại.

Ánh sáng đèn trên đỉnh đầu chiếu vào vỏ máy, phản xạ ánh sáng một tia rất nhỏ hơi chói mắt.

Nàng đếm những đốm sáng xung quanh, trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng đã rối bời.

Các câu trả lời khác nhau xoay quanh một vòng trong đầu nàng, dưới đáy lòng đã có một sự thiên vị, chỉ là suy nghĩ đang rối tung lên, có chút không thể nói nên lời.

Trợ lý bên cạnh có chút khó hiểu, đây là lần đầu tiên thấy Ôn tổng do dự một chuyện nhỏ như vậy, giống như là đang suy nghĩ đến một hạng mục khó giải quyết.

Nghĩ như vậy, trợ lý trong lòng liền đặt tiểu cô nương tên "Ninh An" vào vị trí quan trọng hơn.

Không khí trong văn phòng có chút căng cứng. Sự im lặng kéo dài một lúc.

Sau nửa phút, Ôn Dư Nhiễm cuối cùng cũng lên tiếng.

"Để cho......"

Ôn Dư Nhiễm nhắm mắt lại, từ bỏ đấu tranh, thả mình vào sự mong đợi chân thật, chậm rãi nói.

"Để cho em ấy vào đi."

.................

Editor: Ôn tổng thích mà cứ ngại mãi, sẽ không bao giờ lật được đâu, có lật thì chỉ có trong mơ thôi ^^

Chương này đủ 40 bình chọn, ngày mai em up chương tiếp theo.