............
Cả hai người vẫn duy trì tư thế dắt tay nhau, chẳng mấy chốc đã bước đến bên cạnh xe.
Tiểu cô nương buông lỏng tay ra, ngồi vào trong xe.
Ôn Dư Nhiễm nhàn nhạt nắm chặt tay một chút, xúc cảm đầu ngón tay biến mất, mang theo một tia mất mát vi diệu.
"Tôi đưa em về nhà?"
Ôn Dư Nhiễm ngồi vào ghế điều khiển, bắt lấy tay lái, dò hỏi một câu.
"Vâng......" Tiểu cô nương đáp lại một tiếng.
Có một chút miễn cưỡng, không tình nguyện.
Ôn Dư Nhiễm nghe ra tia không tình nguyện này, ở trong lòng cười khẽ một tiếng.
Không muốn về nhà?
Vậy còn muốn đi đâu?
Ám chỉ của tiểu cô nương quá rõ ràng.
Ôn Dư Nhiễm quay đầu lại, liếc mắt nhìn tiểu cô nương một cái.
Mặt trời đã lặn một nửa, ánh nắng mờ nhạt phủ lên một lớp mỏng, chiếu xuyên thấu qua cửa kính xe, nổi lên trên khuôn mặt của tiểu cô nương. Lông mi của tiểu cô nương rất dài, hơi cong, nhẹ nhàng móc vào ánh nắng mỏng manh, đẹp đến mức khiến người ta rất muốn biết bộ dáng ngập hơi nước và nhẹ nhàng rung động của nó.
Còn có những cánh hoa trên bó hoa hồng trong vòng tay của tiểu cô nương, cùng với đôi môi của tiểu cô nương thật giống nhau, mềm mại như nhau, cùng một màu đỏ hồng, đều khiến cho người ta muốn gần gũi.
Ôn Dư Nhiễm kịp thời cắt ngang suy nghĩ của mình khi đang hướng vào khu vực nguy hiểm.
Nếu nghĩ về điều đó lâu hơn nữa, chính nàng sẽ bị lạc lối.
Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng hít vào, đem ánh mắt quay trở lại.
Sau đó khởi động xe và lái về phía nơi ở của tiểu cô nương.
Trên đường đi cũng không có kẹt xe nhiều, chỉ trong chốc lát đã đến con đường nhỏ dưới lầu nơi ở của tiểu cô nương.
Đã đến.
Nên xuống xe.
Ôn Dư Nhiễm ngồi đợi vài giây, nhưng tiểu cô nương lại ăn vạ ngồi yên tại chỗ, không có ý định xuống xe.
"Đã đến rồi, xuống xe đi." Ôn Dư Nhiễm nói.
Tiểu cô nương rũ mắt xuống, im lặng trong một lát.
Sau đó, lông mi của tiểu cô nương khẽ chớp hai cái:
"Ôn tổng không đi lên ngồi một chút sao?"
Giọng nói của câu này rất nhỏ, giống như đuôi lông cừu đang lướt qua trái tim của nàng, mang theo sức quyến rũ ma thuật.
Ôn Dư Nhiễm nghe câu này, tim nhanh chóng nhảy lên.
Một sự dao động hiện lên trong chớp mắt.
Không được, như vậy quá nhanh.
Ôn Dư Nhiễm cố hết sức ổn định tinh thần, từ trong cổ họng phun ra hai chữ: "Không được."
Đầu tiểu cô nương càng lúc càng cúi thấp, bộ dáng trông rất mất mát, nhưng cuối cùng tiểu cô nương cũng mở cửa xe, thò chân ra rồi bước xuống.
"Tạm biệt."
"Ừm, tạm biệt." Ôn Dư Nhiễm tránh đi tầm mắt, nói.
Sau khi nói tạm biệt, Ôn Dư Nhiễm thu lại những suy nghĩ lộn xộn, lái xe hướng về nhà.
Sau khi trở về nhà, Ôn Dư Nhiễm liền tranh thủ đi tắm.
Nàng vẫn luôn cảm thấy tắm là cách hữu ích nhất để thư giãn và bình tĩnh, nhưng kể từ khi gặp được tiểu cô nương, phương pháp này dường như mất đi tác dụng như ban đầu.
Sau khi tắm xong, Ôn Dư Nhiễm nhìn vào trong gương, vành tai có chút phiếm hồng.
Rốt cuộc mới vừa tắm xong, làn da phiếm hồng là chuyện bình thường. Ôn Dư Nhiễm thầm nghĩ.
Vì vậy một lúc sau, Ôn Dư Nhiễm lại soi gương, phát hiện bên tai vẫn có chút phiếm hồng.
Thật là tà môn.
Sau khi cùng tiểu cô nương ở bên nhau, chuyện tà môn liên tục nối tiếp nhau, đầu óc thường xuyên tê dại, Ôn Dư Nhiễm không chỉ một lần nghi ngờ về khả năng tự điều chỉnh của mình.
.........
Mấy ngày sau, công việc bận rộn cùng với đi công tác, vẫn luôn không thể gặp mặt tiểu cô nương.
Nhưng liên lạc qua WeChat vẫn luôn tiếp tục không ngừng, thỉnh thoảng sẽ gọi hai cuộc điện thoại
Duy trì mối quan hệ như thế này, cảm xúc rất phức tạp, có một chút lo lắng, có một chút an tâm, kèm theo một tia hưng phấn cùng ngọt ngào.
Những cảm xúc phức tạp như vậy, đối với nàng rất xa lạ, cũng không thể nói là tốt, nhưng nàng nguyện ý tiếp tục như thế này.
Về những mặt khác, cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, nhưng có một vấn đề nhỏ về sức khỏe thể chất——
Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, có một ngày vào buổi sáng Ôn Dư Nhiễm cảm thấy thân thể có gì đó không ổn, không giống như cảm lạnh thông thường, trong lòng giống như có một khối băng, thỉnh thoảng có làn khí lạnh lẽo tràn ra, lúc có lúc không rất khó phân biệt được.
Ôn Dư Nhiễm luôn chú ý đến tình trạng thân thể của mình, vì vậy nàng đã đặt lịch hẹn với bác sĩ tư nhân vào ngày hôm đó, đi kiểm tra toàn bộ.
Chức năng tim phổi đều bình thường, không tìm thấy vấn đề gì.
"Ôn tổng, có phải gần đây công việc rất bận không?"
"Có một chút."
"Có thể là thần kinh quá mức căng thẳng, tốt nhất là nên thả lỏng một chút."
Sau khi Ôn Dư Nhiễm nghe lời khuyên của bác sĩ, phản ứng đầu tiên của Ôn Dư Nhiễm là gọi cho tiểu cô nương, nhưng sau khi nghĩ lại, đã từ bỏ ý định này.
Nàng cảm thấy, nếu bây giờ nàng gặp mặt tiểu cô nương, thần kinh nhất định sẽ căng thẳng hơn.
Vì thế, Ôn Dư Nhiễm liền gác lại công việc, dành thời gian rảnh rỗi đi dạo ở bờ sông một mình.
Thật ra, lúc trước Ôn Dư Nhiễm vẫn luôn có thói quen đi dạo vào buổi tối, nhưng không hiểu vì sao, nàng luôn cảm thấy phía sau lưng có một cảm giác u ám và đáng sợ, nên không tiếp tục nữa.
Hiện tại, mượn danh nghĩa bị bệnh, thả lỏng một chút cũng tốt.
Ngực vẫn còn chút khó chịu, nhưng sau khi đi dạo đón ánh nắng mặt trời, đã tốt lên không ít.
Đi về phía trước, rẽ phải là đến quảng trường.
Tiếng nhạc khiêu vũ ở quảng trường mờ nhạt vang lên, đặc biệt rất sôi động. Dòng người càng ngày càng đông, có nhiều tiếng nói ồn ào, Ôn Dư Nhiẽm cảm thấy trên người thư thái hơn rất nhiều.
"Xem bói đây, mấy ngày nữa sẽ có tiền tài tiến vào...... Này mỹ nữ, ta thấy mặt của cô phát ra hắc ám, có âm khí lượn lờ, chắc là đang bị ma ám, không thể không trừ. Bổn đại sư đây đuổi quỷ đoán mệnh, mọi thứ đều tinh thông. Lần đầu tiên phục vụ sẽ có ưu đãi giảm giá 50%, muốn tìm hiểu một chút không? "
Ôn Dư Nhiễm quay mặt sang một bên, nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo màu vàng đang đứng đó -------- trên cổ người đàn ông đeo một chuỗi hạt bằng gỗ màu đen, trên tay đang cần một chồng tiền đồng, bên cạnh còn có một quầy hàng, ở trên có rất nhiều bùa chú. Xem ra là dựa vào đây để kiếm sống.
"Không cần."
Ôn Dư Nhiễm lễ phép mỉm cười một chút, đi vòng qua người này, chuẩn bị đi tiếp tục đi về phía trước.
Người đàn ông mặc áo vàng không chịu buông tha: "Đừng đừng, mỹ nữ, gần đây cô có cảm thấy thân thể không thoải mái không? Ví dụ như gặp ác mộng......."
"Tôi không có gặp ác mộng, cảm ơn." Giọng nói của Ôn Dư Nhiễm đã lạnh xuống, nụ cười trên mặt hết sức có lệ.
Người đàn ông mặc áo vàng vẫn đang tiếp tục nỗ lực: "Vậy trong ngực có cảm rét lạnh không, lạnh đến không chịu nổi, đi bệnh viện khám nhưng không tìm được nguyên nhân......"
Nụ cười của Ôn Dư Nhiễm biến mất.
"Xin nhường đường." Ôn Dư Nhiễm lạnh mặt nói.
Dù sao nàng cũng đã quen làm cấp trên, một câu áp đảo và quyết đoán cũng khác người thường.
Người đàn ông mặc áo vàng lập tức dừng miệng, nép sang một bên.
..........
Thời điểm về đến nhà, cũng đã chạng vạng.
Ở nhà, Ôn Dư Nhiễm nhịn không được nhớ lại lời nói của người đàn ông mặc áo vàng, cảm thấy có chút vớ vẩn.
Mặc dù nàng sợ xem phim kinh dị, nhưng nàng là một người theo chủ nghĩa vô thần, những đạo sĩ trừ tà và xem bói chẳng qua đều là những chiêu trò tâm lý.
Đến nỗi trùng hợp với bệnh trạng của nàng......
Đoán chừng người tự xưng là đạo sĩ kia, đối với ai cũng đều nói như vậy.
Ôn Dư Nhiễm cười khẽ một tiếng, không để ở trong lòng, dù sao sau khi ra ngoài đi dạo, cơ thể cũng đã tốt lên rất nhiều, chắc nguyên nhân chỉ là do thần kinh căng thẳng thôi.
Nghĩ như vậy, Ôn Dư Nhiễm thả lỏng người một chút, cầm điện thoại lên, muốn nói chuyện phiếm với tiểu cô nương, nhưng lại phát hiện tiểu cô nương vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Chắc là đang ở trong lớp học.
Ôn Dư Nhiễm thầm nghĩ.
..........
Kết quả là đêm đó Ôn Dư Nhiễm gặp ác mộng.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp ác mộng sau một thời gian dài, trong mơ nàng bị một thứ gì đó đuổi theo, phía sau là khuôn mặt của một người đàn ông bị cắt nát, không thể phân biệt được.
Trước một giây khi bị đuổi theo, Ôn Dư Nhiễm bừng tỉnh dậy, " Bang" một tiếng, bật đèn điện lên.
Sau lưng là ròng ròng mồ hôi lạnh.
Vốn dĩ cơn ác mộng cũng không phải là chuyện đặc biệt, nhưng nếu so với lời của vị đạo sĩ kia thì liền rất đáng sợ.
Ôn Dư Nhiễm mơ hồ theo bản năng gọi điện thoại cho tiểu cô nương.
Sau khi bấm số, Ôn Dư Nhiễm liền đổi ý. Hiện tại cũng không biết bây giờ là mấy giờ, gọi điện thoại sẽ làm phiền đến người khác nghỉ ngơi, thật sự không lý trí.
Tinh thần được phục hồi lại, Ôn Dư Nhiễm chuẩn bị cắt đứt điện thoại.
Một giây trước khi ngón tay chạm vào nút gác máy, cuộc gọi đã được kết nối.
Có vẻ như đã đánh thức người ta rồi, Ôn Dư Nhiễm lần nữa đưa điện thoại lên tai, trong lòng có chút áy náy.
"Alo, Ôn tổng?" Giọng nói của tiểu cô nương có chút mơ hồ, có lẽ vừa mới tỉnh ngủ.
Nghe được giọng nói của tiểu cô nương, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy trong lòng an ổn không ít:
"Không có gì đâu... chỉ là gặp ác mộng thôi. Hiện tại đã khá hơn rồi. Em mau ngủ đi."
"Hả?......"
Có một chút ngạc nhiên trong giọng nói của tiểu cô nương.
"Tôi thật sự không sao, ngủ ngon." Ôn Dư Nhiễm thở ra.
"Đừng cúp máy"
Ôn Dư Nhiễm nghe thấy, dừng tay lại, không có cúp máy, chờ tiểu cô nương lên tiếng.
Giọng nói của tiểu cô nương có chút vội vàng nhưng vẫn nhẹ nhàng và ngọt ngào, thậm chí còn có chút dỗ dành người khác:
"Hiện tại em ở đây, Ôn tổng, chị đừng sợ, chúng ta tiếp tục nói chuyện, được không?"
Ôn Dư Nhiễm bị chọc cười.
Không biết tiểu cô nương nghĩ như thế nào, mà chuyện bé xé ra to như vậy?
Cảm giác sợ hãi của Ôn Dư Nhiễm biến mất sau khi bị nháo như vậy, nàng cầm điện thoại định thuyết phục tiểu cô nương.
Nhưng không ngờ rằng, giọng nói của tiểu cô nương vẫn còn tiếp tục.
"Thật sự không có gì phải sợ, có em ở đây rồi, sẽ sớm ổn thôi, sẽ nhanh thôi." Tiểu cô nương vẫn đang kiên trì dỗ dành.
...........
Editor: có lẽ nào hôn quá nhiều nên bị ảnh hưởng hay là bị Cát Thiên Hải ám nhỉ?
Chương này đủ 40 bình chọn, ngày mai sẽ up chương tiếp theo