.............
Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, tiểu cô nương bước vào.
Áo len trắng, giày thể thao trắng, hai nút áo bên trên được mở ra.
Bộ dáng trùng khớp với suy nghĩ và sự mong đợi của nàng.
"Em đến rồi." Ôn Dư Nhiễm ngồi thẳng người, để bút xuống.
"Vâng." Tiểu cô nương cúi thấp đầu đáp lại.
Hộp giữ nhiệt được mở ra từng tầng, hương thơm nhè nhẹ từng đợt tràn ra, khiến Ôn Dư Nhiễm trong lòng rất ấm áp.
Ôn Dư Nhiễm cầm lên bắt đầu ăn, ăn đến thất thần, ánh mắt phiêu lãng hướng về phía tiểu cô nương.
Tay áo của tiểu cô nương hơi xắn lên, để lộ ra cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn, khiến lòng người khó yên tĩnh.
Chờ đến mùa hè, nói không chừng có thể nhìn thấy tiểu cô nương mặc váy. Ôn Dư Nhiễm ngẫm nghĩ không ngừng.
Đáng tiếc hiện tại chỉ mới đầu xuân.
Vẫn còn một thời gian dài mới đến mùa hè.
Trong bất tri bất giác, đồ ăn đã được ăn hết, Ôn Dư Nhiễm chỉ nhớ nó rất ngon, đến nỗi ăn cái gì, hương vị như thế nào, nàng cũng không có ấn tượng gì. Chỉ có nửa cánh tay trắng nõn và mềm mại của tiểu cô nương là được khắc sâu trong đầu của nàng, cho dù muốn quên cũng không thể quên được.
Suy nghĩ càng đi càng xa, thiếu chút nữa là ngã xuống vực sâu.
"Ôn Dư Nhiễm."
Tiểu cô nương thu dọn sạch sẽ trên bàn xong, đặt chiếc hộp cách nhiệt xuống chiếc bàn thấp, sau đó nhỏ giọng gọi tên Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm bị một tiếng này, gọi trở về.
"Làm sao vậy?" Ôn Dư Nhiễm hỏi.
"Cổ áo của chị bị lệch." Tiểu cô nương ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt thẳng tấp, không e dè.
"À..." Ôn Dư Nhiễm thuận miệng đáp một câu, cũng không để trong lòng.
Cho đến khi có một hình bóng tiến lên, tiếu cô nương bước đến trước người nàng, đứng yên.
Sau đó, tiểu cô nương vươn tay ra.
Ôn Dư Nhiễm nhìn thấy những ngón tay trắng nõn lộ ra mạch máu kia, lập tức dừng lại động tác, cũng không phản kháng.
Trong lòng có một sự chờ mong vi diệu.
Ôn Dư Nhiễm cúi đầu.
Chỉ thấy đôi tay kia bắt lấy cổ áo của nàng, sau đó làm phẳng cổ áo một chút, động tác rất cẩn thận và nhẹ nhàng.
Trong toàn bộ quá trình, thần kinh của Ôn Dư Nhiễm đều căng chặt, tay áo cọ vào da cổ có chút ngứa.
Nàng đứng yên để cho tiểu cô nương chăm sóc cổ áo của nàng, thế nhưng trong lòng cảm thấy có chút hưởng thụ.
Nhưng giây tiếp theo, cảm giác sung sướng vi diệu bị đánh gãy.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy da cổ có chút lạnh, là ngón tay của tiểu cô nương vô tình chạm vào làn da của nàng.
Vốn là cử chỉ trong lúc vô tình. Nhưng khi cảm giác lạnh lẽo truyền đến đại não, tim nàng đập mạnh lên nhanh chóng.
Ôn Dư Nhiễm mơ hồ phản ứng theo bản năng.
Nàng nhanh chóng lùi lại một bước, động tác rất rõ ràng, tránh bàn tay của tiểu cô nương.
Sau đó bầu không khí ái muội đều tan biến thành mây khói.
Làn da trên cổ vẫn còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo, khiến sống lưng của Ôn Dư Nhiễm tê dại.
Tay của tiểu cô nương luôn rất lạnh,nàng vẫn luôn biết điều đó.
Nhưng từ khi những suy nghĩ hoang đường đó hiện lên trong đầu, nàng gần như phản có điều kiện, mà cảm thấy nguy hiểm. Loại cảm giác nguy hiểm này rất khó giải thích, rất khó nói, cũng không có lý do, chỉ là xu hướng bản năng.
Phản ứng lui về sau của Ôn Dư Nhiễm rất đột ngột.
Ngón tay của tiểu cô nương vẫn còn ở trong không trung, dừng lại vài giây, sau đó mới thong thả rút lại. Đôi mắt tối sầm lại không thể nhìn thấy bằng mắt thường, gương mặt chìm vào trong bóng tối, biểu cảm bị che khuất khó đoán.
Ôn Dư Nhiễm nhìn thấy bộ dáng của tiểu cô nương, nhận ra phản ứng của mình quá đột ngột, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
"Tôi......"
Nàng cảm thấy rằng mình nên nói điều gì đó, nhưng bằng tất cả những kinh nghiệm xã giao, cũng không thể gợi ý cho nàng một từ ngữ thích hợp.
"Không sao đâu." Khi Ninh An ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt đã nở một nụ cười rạng rỡ, hàm răng trắng lộ ra, đôi mắt cong cong, trên má trái có một lúm đồng tiền.
Cùng với nụ cười ngày thường cũng không có gì khác, nhưng Ôn Dư Nhiễm vẫn nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn.
Ôn Dư Nhiễm thở ra: "Tay của em quá lạnh, tôi vừa mới bị sửng sốt một chút, chứ không phải cố ý né tránh."
Mang theo cảm giác áy náy mơ hồ, nàng đưa tay lên sờ vào đầu, dỗ dành tiểu cô nương.
Tóc của Ninh An rất đen, mềm mại, sờ vào cảm thấy rất thoải mái.
Chiêu này khá hữu dụng, thân thể của tiểu cô nương đã được thả lỏng một chút.
Trong quá trình sờ đầu, ánh mắt của Ôn Dư Nhiễm mơ hồ nhìn thoáng qua trên mặt đất.
Nhìn thấy cái bóng của tiểu cô nương.
Tiểu cô nương có bóng. Phát hiện này làm cho tất cả những ý tưởng hoang đường đều tự sụp đổ. Không còn chỗ để lo lắng nữa, Ôn Dư Nhiễm hoàn toàn yên tâm.
Mà tất cả nhất cử nhất động trên người Ôn Dư Nhiễm, đều bị Ninh An bắt giữ ở trong mắt.
Màu sắc đôi mắt của Ninh An lại tối đi vài phần.
..........
Theo lý mà nói, sau khi đưa cơm xong, tiểu cô nương nên rời đi.
"Chị có thể đưa em về không? Em ở đây chờ chị tan làm." Sau một hồi im lặng, Ninh An đã mở miệng.
Ôn Dư Nhiễm do dự một chút, nói: "Được, tôi bảo trợ lý dẫn em đếm phòng khách. Sau khi tan làm, tôi sẽ đến tìm em."
Nếu tiểu cô nương ở lại phòng làm việc, nàng chắc chắn sẽ không thể tập trung, đến lúc đó cũng không biết lại kéo dài bao lâu nữa.
Tiểu cô nương nghe xong, yên lặng nửa giây.
Rồi sau đó vẫn lựa chọn nghe lời, ngoan ngoãn cúi đầu đi theo trợ lý ra khỏi phòng làm việc.
Ôn Dư Nhiễm cho rằng, chỉ cần tiểu cô nương không ở văn phòng, là nàng có thể tập trung.
Nhưng sự thật là nàng đã quá sai.
Chỉ cần nghĩ đến tiểu cô nương vẫn còn đang chờ nàng, Ôn Dư Nhiễm không tự giác liền bắt đầu thất thần.
Vừa rồi......
Nàng né tránh tay của tiểu cô nương, liệu tiểu cô nương có cảm thấy khó chịu không...
Tiểu cô nương cực khổ đến đây để đưa cơm, nhưng nàng lại có phản ứng này...
Suy nghĩ đã hoàn toàn bay xa khỏi văn kiện, phiêu bạc ngàn dặm.
.........
Cuối cùng, khi Ôn Dư Nhiễm ký xong văn kiện trên tay thì đã khá muộn, người trong công ty gần như đã về hết.
Ôn Dư Nhiễm thu dọn đồ đạc, đi đến phòng khách.
Trong phòng khách rất vắng, chỉ có một mình tiểu cô nương đang ngồi ở đó.
Nhìn thấy bóng dáng lẻ loi của tiểu cô nương, đang cúi đầu chờ đợi, trái tim của Ôn Dư Nhiễm đã hoàn toàn mềm ra.
"Đi thôi." Ôn Dư Nhiễm tiến lên phía trước một bước, chủ động nắm tay tiểu cô nương.
Đầu ngón tay của tiểu cô nương vẫn lạnh lẽo lạ thường, nhưng Ôn Dư Nhiễm khắc chế cảm giác bất an, bắt lấy các ngón tay của tiểu cô nương.
Trong một giây tiếp theo, cổ tay của Ôn Dư Nhiễm bị giữ ngược trở lại.
Sau đó có một lực mạnh mẽ kéo xuống, Ôn Dư Nhiễm có chút đứng không vững, thân thể không tự chủ được ngã về phía trước, sau đó bả vai bị một bàn tay bắt lấy.
Áp lực trên cổ tay và bả vai rất rõ ràng, sức lực của tiểu cô nương rất lớn.
Sau đó, hơi thở lành lạnh xâm nhập vào môi, hàm răng bị cạy ra, đầu lưỡi thần tốc tiến thẳng vào.
Nụ hôn đến rất bất ngờ và vô cùng trực tiếp, không kịp phòng ngừa.
Ôn Dư Nhiễm hoàn toàn không có chuẩn bị, đại não trống rỗng, hơi thở hỗn loạn, tim đập như sấm.
So với những nụ hôn lúc trước, nụ hôn này rất dùng sức hơn bao giờ hết, giống như cảm xúc điên cuồng đọng lại đẽ lên đến đỉnh điểm, rất cần lối thoát để phát tiết, không có chút dịu dàng nào.
Phòng tiếp khách có camera......
Ôn Dư Nhiễm muốn phản kháng theo bản năng, nhưng sức lực hoàn toàn không bằng tiểu cô nương, một lúc sau mới từ bỏ giãy giụa, cánh tay duỗi về phía sau đụng phải vài thứ, ngón tay sờ soạng tìm công tắc đèn, sau đó " Bang", đèn đã tắt.
Xung quanh đột nhiên tối đen.
Mọi suy nghĩ đều tan biến, chỉ còn lại cảm xúc dây dưa nơi đầu lưỡi, cảm giác từng chút một đều vô cùng rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, tiểu cô nương mới buông lỏng nàng ra.
Lồng ngực của Ôn Dư Nhiễm phập phồng dữ dội, nàng hít một hơi thật sâu trước khi điều chỉnh tuần suất nhịp thở về mức bình thường.
Sau khi bình tĩnh lại, Ôn Dư Nhiễm đứng thẳng người, chỉnh sửa lại cổ áo, sau đó mới điều chỉnh lại vẻ mặt.
Trong bóng tối mờ mịt, nàng mới ý thức được---------
Tiểu cô nương đang tức giận phải không?
...........
Editor: chương này đủ 30 bình chọn, ngày mai em up chương tiếp theo.