Độc Chiếm Chị Ấy

Chương 52: Trận pháp

.............

Ngày hôm đó trời tối rất sớm.

Bữa ăn của tiểu cô nương mang đến đã bị trợ lý cầm đi, Ôn Dư Nhiễm cũng chưa chạm vào.

Khoảng tám giờ, Ôn Dư Nhiễm kết thúc công việc, bước đến đứng trước cửa sổ văn phòng nhìn mặt trời ngả về phía tây, ánh chiều tà đã khuất, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, bóng tối đã thấm đẫm chân trời, nhìn xuống phía dưới có rất nhiều ngọn đèn đang phát sáng

Chính là hôm nay.

Nếu mọi việc suôn sẻ, sau ngày hôm nay cuộc sống của nàng sẽ trở lại quỹ đạo bình thường.

Ôn Dư Nhiễm cúi đầu có một vài sợi tóc xoăn buông xuống. Nàng giơ tay lên vén những sợi tóc này ra sau tai, sau đó lấy điện thoại di động ra, mở WeChat lên tìm kiếm lịch sử trò chuyện trước đây——

Đó là bức ảnh tự sướng của tiểu cô nương.

Ôn Dư Nhiễm nhìn chằm chằm bức ảnh tự sướng trên màn hình trong một lúc lâu, suy nghĩ lăn qua lộn lại hết lần này đến lần khác, rồi biến mất không để lại dấu vết, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ.

Nàng muốn gặp tiểu cô nương.

Nàng muốn gặp tiểu cô nương.

Nàng muốn gặp tiểu cô nương.

Ôn Dư Nhiễm trong lòng lặp lại câu nói này, sau đó cố ý phóng đại lên.

Nàng cho rằng điều này rất khó, rốt cuộc ba chữ đó đã trở thành nguồn gốc của cơn sợ hãi không thể chạm tới. Nàng phải vượt qua nỗi sợ hãi và buộc mình phải nghĩ đến tiểu cô nương, điều này thật sự không hề dễ dàng.

Nhưng thực tế đã chứng minh không hề khó.

Vừa nhìn vào bức ảnh, Ôn Dư Nhiễm dễ dàng phác họa được giọng nói của tiểu cô nương, đôi mắt biết cười và má lúm đồng tiền ngọt ngào của tiểu cô nương.

Thật sự rất dễ dàng, dễ dàng đến mức có chút mềm lòng.

Mềm lòng cái gì?

Đều đã đi đến bước này.

Ôn Dư Nhiễm câu khóe miệng lên, cứ như vậy cố tình làm cho bản thân nhớ lại, rồi sau đó gọi điện thoại cho tiểu cô nương.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

Bên kia không có một âm thanh nào, im lặng đến đáng sợ, Ôn Dư Nhiễm chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở và nhịp tim đập nhẹ của nàng.

"Ôn Dư Nhiễm."

Giọng nói của tiểu cô nương phá vỡ sự im lặng, từ ống nghe truyền đến màng nhĩ rất nhẹ nhàng.

Giọng nói quen thuộc, ngữ khí quen thuộc, xưng hô quen thuộc.

Bầu trời đen nhánh bên ngoài cửa sổ cùng ánh đèn rực rỡ, ánh sáng và bóng tối đan chéo nhau trông rất mơ hồ.

Ôn Dư Nhiễm im lặng không nói chuyện, tiểu cô nương cũng không nói chuyện, tất cả mọi thứ đều yên lặng, giống như đang duy trì một sự hiểu biết ngầm nào đó.

Chỉ có âm thanh của nhịp tim và hơi thở, đều đặn và chậm rãi.

Cảm xúc có chút gợn sóng nhưng cũng bị khống chế trong phạm vi dao động nhỏ bé, rất thanh tỉnh và tự giác.

Ôn Dư Nhiễm biết bản thân đang làm gì, biết bản thân đang muốn đạt được điều gì và kết quả cuối cùng mà nàng sẽ hướng đến.

Thời gian cũng không khác biệt lắm, Ôn Dư Nhiễm cúp điện thoại.

Nàng đã sớm thu dọn hộp cơm, nói vài câu với trợ lý và thư ký rồi bước ra khỏi công ty.

Ôn Dư Nhiễm không lái xe, cứ như vậy vững vàng đi về phía trước dọc theo lối dành cho người đi bộ, với một tốc độ thong thả ưu nhã. Ánh đèn đường chiếu vào đôi khuyên tai bạch kim có đường cong đơn giản, phản chiếu lạnh lẽo.

Đột nhiên, sống lưng cảm thấy ớn lạnh.

Sau lưng hình như có thứ gì đó đi theo.

Giống như có một đôi mắt lạnh lẽo chọc vào sau lưng nàng, Ôn Dư Nhiễm dường như bị hoảng hốt, bước chân cũng nhanh hơn.

Rất nhanh về đến nhà.

Ôn Dư Nhiễm có thể cảm giác được những thứ phía sau vẫn luôn đi theo nàng, mọi thứ đều ăn khớp với tưởng tượng của nàng, không có gì khác biệt.

Sau khi về đến nhà, Ôn Dư Nhiễm nhanh chóng đóng cửa lại, đầu ngón tay khẽ run rẩy, nàng đặt lòng bàn tay lên bề mặt da của ghế sô pha, kiềm chế đầu ngón tay run rẩy.

Dù sao thì vẫn có chút căng thẳng, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi kiểm soát.

Rượu có thể làm giảm căng thẳng.

Nghĩ như vậy, Ôn Dư Nhiễm đi vào phòng bếp lấy một ly rượu, từ trên giá rượu cầm lấy một chai rượu đỏ mang vào phòng ngủ, dùng dụng cụ mở nút chai ra. Nàng rót cho mình một ly rượu vang đỏ, ngồi ở mép giường uống hết nửa ly trong tư thế tiêu chuẩn.

Rượu có tác dụng làm tê nhẹ, cơn căng thẳng nhanh chóng tan biến.

Ôn Dư Nhiễm khẽ nâng cằm lên, nhìn chất lỏng màu đỏ tươi theo thành ly đi xuống, dùng đầu ngón tay xoay ly rượu, lắc nhẹ phần chất lỏng còn lại trong ly thủy tinh trong suốt.

Nàng chờ tiểu cô nương xuất hiện.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ôn Dư Nhiễm trong tiềm thức cảm thấy tiểu cô nương đang ở gần đây, chỉ là không đi ra mà thôi.

Ôn Dư Nhiễm tự rót thêm cho bản thân một ly rượu, không tự giác uống hơn phân nửa, tần suất uống rượu lúc bụng đói đã gần đến cực hạn của nàng. Lúc trên bàn tiệc nàng sẽ trốn rượu biết tiết chế bản thân, nàng chưa bao giờ để cho bản thân say, nhưng bây giờ cũng không cần để ý, đầu óc đã choáng váng.

Như vậy cũng tốt.

Dưới mùi rượu tê dại phảng phất, mọi cảm xúc đều nhạt nhòa, hỗn độn hòa vào nhau, nhưng lý trí vẫn còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ.

Bằng cách này, khả năng suy nghĩ bị tiểu cô nương theo dõi sẽ giảm đi rất nhiều.

Chỉ là, tiểu cô nương vẫn chưa đến.

Ôn Dư Nhiễm khẽ cau mày, dùng tay trái chống trán, dùng tay phải mở điện thoại lên, bấm vào ảnh tự sướng của tiểu cô nương. Nàng nhìn chằm chằm vào bức ảnh tự sướng của tiểu cô nương trong một lúc lâu, suy nghĩ đổ dồn vào bộ não hơi hỗn loạn của nàng, nàng ép buộc mình phải tiếp tục nhớ đến tiểu cô nương.

Lúc này, có một bóng đen đổ xuống.

Ôn Dư Nhiễm có thể cảm giác được một ánh mắt nhớ nhung đang khóa chặt trên người nàng, nàng nhanh chóng khóa màn hình điện thoại di động, dùng ngón tay đang run rẩy đặt ly rượu xuống chân giường, dưới chân giường mơ hồ có thể nhìn thấy một đôi giày thể thao màu trắng.

Nàng cứng đờ ngẩng đầu lên.

Ngước mắt lên từng li từng tí, quần áo mùa xuân màu hồng của tiểu cô nương đập vào trong mắt, sau đó đi lên có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp cùng hai bím tóc đuôi ngựa ngoan ngoãn.

Còn có đôi mắt đen trắng rõ ràng kia đang dính vào trên người Ôn Dư Nhiễm như móc câu, giống như đang nhìn một vật sở hữu hay một con chim đang nhất thời chạy trốn.

Ánh mắt như vậy, đâu giống là thích?

Có thể đó chỉ là một chấp niệm cầu mà không được hoặc có thể chỉ là đang muốn chứng minh điều gì đó, nếu là thích thì sẽ không có bộ dáng như thế này.

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Ôn Dư Nhiễm, nàng sợ bị tiểu cô nương nhìn trộm suy nghĩ của mình, nên cố gắng kìm chế không nghĩ tới.

"Ôn Dư Nhiễm."

Giọng nói trầm thấp của tiểu cô nương pha một chút ngọt ngào, không khác gì giọng nói trên điện thoại, nhưng cảm giác khi nghe hoàn toàn khác.

Bây giờ, tiểu cô nương đang đứng bên cạnh nàng.

Có thể là rượu đã có tác dụng, bản năng sợ hãi vừa mới nổi lên sau đó liền chậm rãi đi xuống, đầu óc vẫn còn tính bình tĩnh.

"Tại sao lại gọi điện thoại?" Tiểu cô nương nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi.

Ôn Dư Nhiễm bỏ qua một bên, không trả lời.

Đây là phản ứng phù hợp với logic, nếu Ôn Dư Nhiễm trực tiếp thừa nhận rằng nàng nhớ tiểu cô nương thì đó là một điều không bình thường.

Nghĩ đến đó, Ôn Dư Nhiễm đem tầm mắt rơi xuống chân của tiểu cô nương.

—----Khoảng cách đến trận pháp vẫn còn thiếu một chút.

Vì vậy Ôn Dư Nhiễm tránh sang một bên, dùng ngón tay nắm chặt chăn ga đệm lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, dù có kiềm chế đến đâu sự căng thẳng ở trong lòng vẫn tràn ra.

Đúng lúc này, tiểu cô nương nâng chân bước về hướng bên này một bước.

Rất tốt.

Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, lúc này tiểu cô nương vừa vặn đứng ở giữa trận pháp. Theo như lờ Hoàng đại sư nói, lúc này là thời điểm lấy mặt dây chuyền ngọc bội của tiểu cô nương xuống, tiểu cô nương sẽ không thể phản kháng được.

"Tại sao không nói lời nào?" Tiểu cô nương nhẹ nhàng hỏi lại.

Vẻ mặt của tiểu cô nương vẫn như thường, hoàn toàn không cảm giác bị chế trụ.

Ôn Dư Nhiễm cảm thấy hơi kỳ quái, tim đập lỡ nhịp, siết chặt ngón tay lại.

Sẽ không.

Hai người đều có cùng mục đích, Hoàng đại sư hoàn toàn không có lý do gì để lừa nàng.

Ôn Dư Nhiễm đứng lên, khoảng cách giữa nàng và tiểu cô nương rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy ánh sáng ôn thuận của mặt dây chuyền bằng ngọc bội, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm đến cổ của tiểu cô nương.

Chỉ còn lại bước cuối cùng.

Thật ra, không phải là không có phương pháp nhẹ nhàng hơn.

Nhưng lúc nàng nhận ra suy nghĩ của mình đang bị theo dõi, Ôn Dư Nhiễm đã hoàn toàn đặt tiểu cô nương ở hướng đối địch, theo thói quen nàng dùng phương pháp đối đầu với đối thủ trên thương trường, không muốn cho đối phương có cơ hội phản kích.

Do dự sao?

Có một chút, suy cho cùng thì cũng đã từng khiến nàng động tâm và đau lòng. Những mảnh ký ức rời rạc và đẹp đẽ đó cứ nằm rải rác sâu trong tâm trí của nàng, chỉ cần thoáng qua là có thể nhớ lại tất cả. Nếu không có vụ tai nạn xe hơi kia, có lẽ nàng sẽ cảm thấy gặp được tiểu cô nương là tam sinh hữu hạnh.

*tam sinh hữu hạnh: trải qua ba đời ba kiếp gặp được nhau là may mắn, hạnh phúc.

Nhưng tai nạn xe hơi đã xảy ra, những điều tốt đẹp được bao bọc dưới lớp vỏ dối trá cùng sự xâm chiếm kia, đã bị nghiền nát từng chút một, nàng thật sự muốn thoát khỏi những điều kỳ quái và siêu nhiên này, nàng muốn sống một cuộc sống sinh hoạt bình thường.

Khi nàng nghĩ đến một cuộc sống bình thường.

Ôn Dư Nhiễm đưa tay lên hướng về phía cổ của tiểu cô nương, sợi dây màu đỏ đang ở gần trong tầm tay.

Tiểu cô nương vẫn không nhúc nhích, không né tránh, nhìn bàn tay thăm dò của Ôn Dư Nhiễm, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Sắp chạm được.

Lông mi của Ôn Dư Nhiễm giật giật một chút, có một tia không đành lòng đi lên, trước khi chạm vào sợi dây màu đỏ ngón tay chậm lại một chút

Giây tiếp theo.

"A...... Đau......"

Cổ tay đột nhiên đau nhức, Ôn Dư Nhiễm hít sâu vào một hơi.

Nhìn thấy những ngón tay trắng nõn của tiểu cô nương đang siết chặt cổ tay của nàng, rất dùng sức đau đến mức nhức cả xương.

Đồng tử của Ôn Dư Nhiễm đột nhiên co rút lại.

..............

Editor: chương này đủ 50 bình chọn em sẽ up chương tiếp theo.