Độc Gia Sủng Thê P3

Chương 446: PN1 Trên đường hạnh phúc luôn có nhau - Chương 81

Chương 81: Hạnh phúc vốn rất giản đơn (3)

Cửa vừa mở đã thấy Sầm Chí Tề cả người ướt đẫm đứng đó, lúc nhìn thấy cô vẻ căng thẳng trên mặt rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.

Mưa, càng lúc càng nặng hạt hơn.

Xe ngừng ở trong sân, trong xe yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng mưa đập vào kiếng xe cùng tiếng lá xào xạc mỗi khi có trận gió thổi qua, ngoài ra chẳng còn gì hết.

Sau khi cô nói ra câu đó, Sầm Chí Tề cứ lẳng lặng ngồi nhìn cô như thế, trên mặt chẳng có chút biểu cảm nào, còn cô, đương nhiên cũng chẳng sợ sệt gì cứ thế mà nhìn hắn.

Nếu như không nghe tiếng của Quả Quả bởi vì ngủ không thoải mái mà giật mình tỉnh giấc thì bầu không khí cứng nhắc này không biết còn tiếp diễn đến lúc nào.

Giờ không phải là lúc cãi nhau !

Xuống xe, bung dù, ôm con gái vào trước.

Quan Viện Viện đi theo phía sau, cả người đã ướt gần hết, sau khi bảo hắn đưa con gái về phòng thì cô cũng đi về phòng mình.

Vừa mới xả đầy một bồn nước ấm định thoải mái ngâm mình một chút, quần áo còn chưa kịp cởi thì cửa phòng tắm đã bị người dùng sức đẩy ra, hắn vẻ mặt tức giận xông vào.

'Em muốn tắm. Anh đi được rồi.'

'Đi đâu ?' Hắn từng bước ép sát đến, mãi đến khi ép cô vào góc phòng, đưa hai tay chống lên tường, nhốt cô trong đôi cánh tay mình, quyết định phải nói chuyện đàng hoàng với cô.

'Nực cười, Tề thiếu gia anh ở bên ngoài hang ổ nhiều như vậy, thích đi đâu mà chẳng được, ai mà quản được anh.' Nhớ lại giọng nũng nịu của cô gái tên Luna trong điện thoại lúc nãy là cô đã thấy khó chịu rồi, còn cô nàng nào lần trước nữa.

Thôi kệ đi, phụ nữ của Tề thiếu xếp hàng vòng quanh Paris vẫn còn dư, còn nào có tâm lực nhớ nhiều như vậy?

'Em là vợ anh, em có thể quản anh.' Chính bởi vì cô không thèm để ý nên hắn mới càng buồn bực.

'Nực cười, em là vợ anh thì phải quản anh sao ? Sao anh không tự đi quản nửa người dưới của mình cho tốt đi ?'

'Anh quản vậy còn không tốt sao ? Anh có bao giờ giấu diếm em làm loạn với những người khác đâu ?'

Đừng nói là làm loạn, sau khi kết hôn, ngoại trừ tiếp xúc trong công việc ra hắn chưa bao giờ cùng bất cứ cô gái nào trò chuyện, ăn cơm hay đi bar, mỗi ngày công việc vừa kết thúc thì đi đón con tan học, làm cơm, thu dọn nhà cửa, hắn cảm thấy bản thân mình đã làm tốt lắm rồi.

'Lúc đàn ông làm loạn với người khác ngoài vợ ra, có ai chịu thừa nhận đâu ?'

'Quan Viện Viện, em không tin anh như vậy, anh có thể xem như em đang ghen. Cú điện thoại vừa nãy là do những người kia lấy điện thoại của Tiểu Cao gọi cho anh, không liên quan gì đến anh.'

'Buồn cười thực đó, ai ghen chứ ?'

'Quan Viện Viện, thừa nhận em quan tâm anh thì có sao đâu ? Rối rắm những chuyện nhỏ nhặt ấy làm gì ?' Hắn đưa tay giưa lấy cằm cô, bắt cô ngước lên nhìn thẳng vào mình.

'Em là vậy đó, nếu anh không chịu nổi thì có thể đi.'

Nói cô nhỏ mọn ? Còn hắn chắc không phải ?

Vô duyên vô cớ chiến tranh lạnh với cô, giờ lại còn vì một cú điện thoại ép cô thừa nhận mình đang ghen, đang quan tâm hắn ?

Logic gì vậy ?

Trong lòng cô đúng là có chút không vui nhưng không phải ghen !

Điểm này cô sẽ không thừa nhận.

Chắc là chẳng có người phụ nữ nào sau khi kết hôn, bất kể có yêu hay không mà nửa đêm nửa hôm biết được có người phụ nữ khác gọi điện thoại rủ chồng mình cùng ra ngoài lại vui cho nổi.

Cô cũng đâu có cản hắn, giờ hắn hoàn toàn có thể đi mà.

Chỉ có điều, nếu đi rồi...

'Quan Viện Viện, em nói vậy là có ý gì ?'

Sắc mặt hắn trầm xuống, bàn tay đang bấu lấy cằm cô càng thêm dùng sức.

'Ý em chắc anh hiểu rõ. Trước khi kết hôn em đã nói, nếu như anh không thể chấp nhận em như vậy thì có thể li hôn.'

Một tiếng « rầm » lớn dọa Quan Viện Viện sợ nhảy dựng.

Là tiếng hắn hung hăng đấm vào bức tường phía sau cô.

Sắc mặt hắn càng thêm khó coi thấp giọng quát, 'Quan Viện Viện, em có gan nói lại lần nữa xem ?'

Sao lại không dám chứ ?

Cô chịu đủ cái tính bốc đồng của hắn rồi.

'Sầm Chí Tề, anh cảm thấy chúng ta thực sự thích hợp sao ?'

Những cố gắng của hắn cô dĩ nhiên nhìn thấy nhưng thái độ lúc nóng lúc lạnh của hắn khiến cô cảm thấy mệt mỏi.

Cô biết cô không phải dạng phụ nữ biết ngọt ngào lấy lòng đàn ông, ngay cả hạ thấp thái độ xuống một chút cô cũng không quá biết, dạng phụ nữ như cô chắc chẳng có mấy người đàn ông chịu được.

Mà người phong lưu thành tính như hắn, đã quen được phụ nữ chìu chuộng lấy lòng, sớm muộn gì cũng sẽ không chịu nổi thôi.

Nếu như thực sự chịu không nổi, nhân lúc tổn thương lẫn nhau còn chưa sâu kết thúc sớm thì tốt hơn.

Cô đã quen chuyện gì cũng một mình gánh vác nhưng hắn sau khi tập cho cô ỷ lại vào mình thì lại bắt đầu lạnh nhạt, xa cách, sự chuyển biến như vậy, tuy ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh như thường nhưng trong lòng thực ra lại rất bất an.

Mới có bao lâu đâu thì đã quen có một người khác ở bên cạnh bầu bạn rồi ? Nếu như thời gian lâu hơn một chút, vậy chẳng phải hắn đã hoàn toàn xâm nhập vào thế giới riêng của cô rồi ?

Một khi đã quen chuyện có một người khác bầu bạn sau đó lại mất đi, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy sợ rồi !

'Vậy em cảm thấy thế nào mới thích hợp ? Giống như anh ba anh vậy sao ?'

Cô trợn to mắt, không hiểu hắn đột nhiên nhắc đến anh Chí Vũ là có ý gì.

Sự ngạc nhiên của cô bị hắn lý giải rằng cô đang chột dạ, lòng chợt lạnh xuống, 'Anh biết trong lòng em, anh vĩnh viễn không thể so được với anh ba nhưng em đừng hòng nghĩ tới chuyện li hôn.'

Hắn rụt mạnh tay về, sầm mặt rời đi.

Năm giây sau, cửa bị hung hăng sập lại.

Sau đó không lâu, ngoài sân truyền đến tiếng động cơ xe.

Tốt lắm, đi rồi !

Chỉ còn lại một mình cô !

Sức lực toàn thân như bị rút hết, cả người Quan Viện Viện trượt xuống sàn, co lại thành một cụm.

Không khóc, cô phát hiện bản thân không khóc được, hoàn toàn không có một giọt nước mắt nào.

Rõ ràng trong lòng đau đớn một cách kỳ lạ nhưng lại không chảy một giọt nước mắt nào.

Hoặc có lẽ năm đó, khi cô mới 7 tuổi, khi cô một mình trong vườn hoa khóc đến suýt ngất đi kia thì nước mắt đã chảy hết rồi ?

Không biết làm nũng, không biết lấy lòng, lại không thiện lương, có lẽ chỉ có phần đứng nhìn người khác hạnh phúc mà thôi, phải không ?

Thật mệt quá ! Mệt mỏi quá !

Không biết ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo bao lâu, cuối cùng cô đứng dậy, lúc muốn rửa mặt, qua gương nhìn thấy chính mình, gương mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, rõ ràng là một gương mặt thoạt nhìn trẻ trung như chỉ mới hơn 20, quen thuộc như vậy nhưng khi ánh mắt đó, mũi, miệng hợp lại lại xa lạ như vậy, một Quan Viện Viện hoàn toàn khác, tâm hồn vụn vỡ, từ nơi sâu nhất trong đáy mắt sự yếu ớt lan tràn...

Cô đưa tay vuốt ve gương mặt chính mình trong gương.

Đây rốt cuộc là ai ?

Tại sao lại khiến bản thân chật vật như vậy ?

Cô không biết mình đứng trước gương bao lâu, ý thức có chút bay xa, hoàn toàn không nghe thấy ngoài cửa lần nữa truyền đến tiếng động cơ xe.

Sầm Chí Tề chỉ ra ngoài đi một vòng rồi lại quay về.

Rõ ràng cơn tức trong lòng còn chưa nguôi nhưng lại luyến tiếc cứ vậy mà đi, trong đầu hắn, trong tim hắn đều là cô.

Cho dù trong lòng cô chỉ có anh ba nhưng giờ hai người đã kết hôn, cô là người phụ nữ của hắn, hắn còn so đo gì chứ ?

Cửa phòng vẫn đóng kín, hắn đẩy cửa bước vào, bên trong vẫn y nguyên như lúc hắn rời đi nhưng cô không có ở đó.

'Viện Viện ?'

Hắn gọi một tiếng không nghe tiếng đáp, tưởng cô đến phòng con gái, hắn xoay người định đi ra thì nghe «choang » một tiếng, tiếng động do kiếng vỡ thật lớn từ phòng tắm truyền ra.

Trái tim hắn đập thình thịch, trực giác cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng mở cửa phòng tắm xông vào.

Khi hắn nhìn thấy bàn tay trắng như tuyết của cô nhuốm đầy máu, dưới chân đầy những vụn kính vỡ, cảnh tượng kinh hoàng ấy khiến tim hắn trong nháy mắt đó như ngừng đập.

'Quan Viện Viện, em đang làm gì vậy ?' Hắn thấp giọng quát một tiếng, vội vàng cầm một chiếc khăn lông bao lấy tay cô trước, giữ chặt mạch máu nơi cổ tay sau đó mới bắt đầu kiểm tra xem còn mảnh vụn thủy tinh nào trên tay không.

'Anh về làm gì vậy ?' Không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, cô dùng sức giãy dụa.

'Em điên sao ? Không nhìn thấy trên sàn toàn là mảnh vụn thủy tinh thôi sao ?'

Sầm Chí Tề khom người ôm cô lên, bước nhanh ra ngoài.

Chết tiệt ! Cô rốt cuộc đang làm gì vậy ?

Toàn thân toát mồ hôi lạnh, nếu như hắn về trễ một chút, liệu cô có... Trời ạ, hắn thực sự không dám nghĩ tiếp.

Trên đường đến bệnh viện, Sầm Chí Tề vẻ mặt ngưng trọng, liên lạc Dĩ Thần để hắn qua đưa con gái về ở tạm nhà họ một đêm.

Quan Dĩ Thần đang chạy xe về nhà nhận điện thoại mà ngao ngán trong lòng, hai người này không phải đã nói sẽ không cãi nhau nữa sao ?

Xem ra cãi nhau còn chưa đủ, đánh nhau nữa sao ? Nửa đêm nửa hôm còn đi bệnh viện, thật sự là...

Còn chưa về đến nhà, Quan tổng tài chỉ đành lần nữa quay đầu, đón cô cháu nhỏ bị bỏ lại một mình trong nhà về nhà mình.

Đến bệnh viện, trong lúc xử lý vết thương, vẻ mặt hắn vẫn hầm hầm như cũ, trong bầu không khí cứng nhắc như vậy, Quan Viện Viện cũng giống hắn, im lặng không nói một lời.

Cuối dùng, dưới sự kiên trì của hắn, vết thương của cô bị khâu 3 mũi, cần phải nhập viện một ngày theo dõi xem liệu có bị nhiễm trùng hay không.

'Ở đây em ngủ không được.' Đây là câu nói đầu tiên của cô từ lúc vào bệnh viện đến giờ.

Sầm Chí Tề nhìn cô thật sâu, không nói gì sau đó trèo lên giường, cẩn thận tránh bàn tay bị quấn băng của cô ra, kéo cô vào lòng sít sao ôm lấy.

'Như vầy rất khó ngủ.' Rõ ràng vừa mới cãi nhau xong, giờ lại thân mật như vậy, cô thất rất không quen.

Câu trả lời của hắn là càng ôm chặt hơn, nhất là cánh tay đang đặt nơi eo cô kia, rắn rỏi hữu lực, Quan Viện Viện căn bản đẩy không ra.

Cô biết hắn trên một vài phương diện nào đó rất cố chấp, thân thể vốn cứng ngắc dưới sự kiên trì của hắn, dần dần thả lỏng trở lại.

A ? Động tác run rẩy này là chuyện gì đây ?

Nương theo ánh đèn nhìn xuống cô mới phát hiện cánh tay hắn đang khẽ run.

Hắn đang sợ sao ?

Phát hiện này khiến cô rất mờ mịt, dần dần, hiệu quả của thuốc giảm đau khiến cô mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, gác lại tất cả những câu hỏi lại phía sau.

Một giấc này, Quan Viện Viện ngủ thật sâu !

Chắc là vì gần đây thật sự mệt quá !

Gần sáng, một cảm giác nóng rát kỳ lạ quấy nhiễu khiến cô không ngủ nổi nữa, khi mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt nhiếp hồn của Sầm Chí Tề mới biết đầu sỏ gây nên tội là ai.

Hắn thức từ lúc nào vậy ?

'Đây là bệnh viện !' Bàn tay bị thương của cô bị hắn đè dưới gối không cách nào động đậy, một tay khác bị hắn đè dưới người cũng không nhúc nhích được.

'Vậy thì sao ?'

'Anh...'

Thấy cô lại muốn lên tiếng, Sầm Chí Tề quyết định không để cô như ý, dứt khoát cúi đầu chặn lại đôi môi đang mấp máy kia.

Chiến tranh lạnh, cãi nhau, bị thương gì gì đó đều bị ném lên chín tầng mây, bọn họ ở trên chiếc giường nhỏ của bệnh viện thực hiện quyền lợi và nghĩa vụ vợ chồng.

Xong việc, Quan Viện Viện kéo chăn quay lưng về phía hắn.

Tuy cô vẫn lạnh lùng với hắn nhưng Sầm Chí Tề chẳng để tâm, cánh tay khẽ dùng sức, lại kéo cô vào trong ngực mình.

Ngày mai hắn phải nói chuyện đàng hoàng với cô, hắn không thể li hôn với cô, tốt nhất cô phải nhớ kỹ điều đó