Độc Hậu Ngang Tàng

Chương 1: Hồi ức

Mùa hạ năm thứ nhất Mạn triều đại nương tử của Khuynh tướng quân qua đời chỉ để lại duy nhất một nữ nhi.

Bé gái có mái tóc nâu đen rất dài hơi xoăn nhẹ, đôi mắt to như biết cười, con ngươi màu nâu nhạt.

Chiếc mũi cao, cánh mũi lại khá thon gọn.

Đôi môi có chút hồng, bờ môi không mỏng cũng không quá dày.

Lớn lên một chút lại là một tiểu cô nương nhan sắc hơn người.

Tất cả những điều đó vừa hay gộp lại rất hợp với hai chữ Khuynh Thành.

Cũng vào năm đó khi Khuynh Thành mười bốn tuổi, nàng phải chứng kiến cảnh mẹ mình nằm trên giường từ từ nhắm mắt lại, từng giây từng phút trôi qua cơ thể bắt đầu lạnh lẽo.

Nàng nắm lấy tay của người phụ nữ đứng bên cạnh.

" Vương tiểu nương con sai rồi là con không nghe lời người, là con không hiểu chuyện. Chuyện gì con cũng nhận.... Xin người... Xin người tha cho mẫu thân của con."

Nàng vừa nói vừa khóc, khuôn mặt cũng trở nên rất nhợt nhạt.

Nữ nhân đó là mẹ kế của nàng tên là Vương Bích Liên công chúa của Thiên Sơn quốc, em gái ruột của đương kim thánh thượng.

Mọi người đều thắc mắc tại sao phụ thân của Khuynh Thành chỉ là một tướng quân mà có thể lấy công chúa về làm thiếp.

Không những thế mẫu thân của Khuynh Thành cũng là công chúa của nước láng giềng.

Đơn giản vì ông chính là công thần, mười năm chinh chiến xa trường mang danh đánh đâu thắng đó.

" Cô ta bị bệnh mà chết, đại phu không chịu chữa trị thì liên quan gì đến ta. Nha đầu thúi ngươi phải phân biệt cho rõ. "

Vương Bích Liên dửng dưng như không nói với nàng.

Nhớ lại sau khi mẫu thân nàng đến việc chôn cất, nghi lễ trong tang lễ cũng không được tổ chức đàng hoàng.

Cho tới khi Khuynh Thành mười sáu tuổi vào cung đêm nguyên tiêu thì gặp được Mãn Vọng Xuyên.

Khuynh Thành biết chàng là vương gia sau này người kết tóc sẽ là những cô nương gia cảnh trong sạch.

Còn nàng từ lúc mẫu thân mất từ trên đầu rơi xuống không biết bao nhiêu tiếng xấu.

Vương di nương mang danh mẹ hiền được mọi người ca tụng.

Ngược lại người bị hại là nàng bị người ta nói là thứ con gái rắc nết, đố kỵ với tỷ muội trong nhà,bất kính với trưởng bối, tâm tư không sạch sẽ.

Nàng nhìn người trước mặt rồi chỉ hỏi một câu.

" Vương gia, hôm trước ta nghe tiểu Lục nhà binh bộ thượng thư nói ngài thích ta...có phải không?"

Người con trai đó đứng dưới tán cây liễu đưa ta xoa đầu nàng.

" Phải! Đời này ta chỉ thích một mình muội. "

Đó là lời hứa đầu tiên của một nam nhân dành cho Khuynh Thành.

Nàng lùi về sau hai bước,khăn tay đang cầm vì nàng bối rối mà sắp bị nhàu nhăn nhúm rồi.

" dân nữ còn có chuyện phải làm xin phép cáo lui."

Điều đó làm cho nàng cảm thấy ít nhất còn có một người quan tâm mình nhưng mà nàng còn chuyện quan trọng khác.

Tuy nhiên ông trời lại sắp đặt cho Khuynh Tâm _ thứ nữ họ Khuynh, em gái cùng cha khác mẹ của Khuynh Thành, con gái của người phụ nữ độc ác kia. Cô gái này vốn đem lòng yêu thương Vọng Xuyên vương gia.

Cô ta biết vương gia thương Khuynh Thành thì đem lòng ghen ghét cố tình đem bột đậu đỏ bỏ vào thức ăn của nàng.

Khiến nàng tí nữa thì mất mạng.

" Khuynh Tâm tại sao muội lại làm vậy? "

Khuynh Thành thật sự muốn biết trái tim của những con người này làm từ cái gì.

Cô ta nhìn nàng dõng dạc nói:

" Thứ không thuộc về mình, ta khuyên người đừng đem lòng vọng tướng. Người không thuộc về mình tốt nhất đừng nên si mê. "

Cô ta bước ra khỏi phòng, nhị phu nhân sau khi biết được mọi chuyện thì vội vàng chạy tới.

" Con điên sao mà dám làm chuyện này.! "

Cô ta thì thầm vào tai nhị phu nhân

" Tiểu nương người không nói, con cũng không nói thì ai mà biết được. Với lại nó cũng đâu có cái gan nói ra."

Còn mẹ cả đời không lo không nghĩ. Mất mẹ rồi đến ngủ cũng không cảm thấy yên bình.

Mẫu thân còn sống có lẽ nàng cũng không phải chịu đựng những điều này.

Nàng nằm trên giường suy nghĩ về những gì Khuynh Tâm đã nói.

Khuynh Thành cảm thấy con người rất đáng sợ, đặt biệt những người bên cạnh nàng đều giống như không có trái tim.

Bọn họ đều là những con rắn độc giết người không nhắm mắt.

" Là các ngươi phụ ta trước thì đừng trách ta độc ác. Từ giờ ta chỉ sống cho mình. Những người hại ta thì ta sẽ trả lại gấp đôi. Ta thà phụ thiên hạ cũng không bao giờ để thiên hạ phụ ta."

Người hại chết mẫu thân nàng,người vì nam nhân mà mưu hại mạng sống của nàng.

Từng người từng người bọn họ sẽ có ngày Khuynh Thành sẽ trả đủ cả vốn lẫn lời.

Nàng không phải đóa hoa yếu đuối không biết chống cự. Bao nhiêu năm trôi qua,mỗi một thời khắc nàng đều nghĩ cách xem làm sao để dìm họ xuống đáy vực.

Là họ giúp nàng bước ra khỏi ranh giới trong sáng, lương thiện của chính bản thân mình.

Thời điểm trước khi bị Khuynh Tâm hãm hại nàng vô tình nghe được tiểu Minh bên cạnh cô ta nói với nhũ mẫu đem bột đậu đỏ vào chén chè đậu đen của nàng.

Tiểu Minh nhìn trước ngó sau rồi nhét vào tay nhủ mẫu hai nén bạc.

" Ma ma làm cho tốt nhị tiểu thư sẽ không bạc đãi bà. "

Nhủ mẫu gật đầu rồi lui đi.

Khuynh Thành đứng một góc nàng chỉ biết cười. Đời này của nàng cũng thật khó khăn.

Nhưng mà chút chuyện này nàng nhịn. Cái bẫy nàng giăng ra là muốn cô ta đố kỵ nàng.

Mẹ làm thì con trả người phụ nữ kia hại chết mẹ nàng. Khuynh Thành muốn một nhà bọn họ đều phải trả giá. Mà còn phải là một cái giá thật đắc.

__________

Đã ghé qua thì phải để lại bình luận nha