Độc Hậu Ngang Tàng

Chương 58: Nữ trung hào kiệt

Khuynh Thành bị trói và một chút cây cột gỗ, tên canh ngục nhìn nàng roi da ngâm vào chậu nước muối.

Sau đó hướng về phía nàng đánh một cái. Quả thật cái đầu tiên giống như hắn nhẹ tay với nàng.

Thái hậu vừa nhìn qua đã biết liền ra lệnh cho một người thân tính của mình ra tay.

Đó là một thị vệ có dáng người cao to, mặt mũi bặm trợn.

Vui tay một cái vết roi in vào trong da thịt, nước muối thấm vào đau đớn mức nàng thở không được.

Nhưng lại phải cắn răng chịu đựng. Có một điều cấm kị là khi ở trước những người ghét mình không được khóc.

Roi thứ hai rồi thứ ba,nàng cảm nhận rất rõ ràng vết thương nứt ra.

Sau đó đau quá nàng không còn đếm nữa.

Khuynh Thành không dám kêu đau nhưng phát ra những tiếng hừ hừ. Môi dưới bị nàng cắn đến bật máu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ngón tay và ngón chân co rút lại.

Nàng không nhớ mình bị đánh bao lâu chỉ biết bản thân dường như bị ngất đi lại nghe có tiếng nói bên tai.

" Vốn dĩ ngươi chẳng phải phượng hoàng. Khuynh Thành giữ ngươi lại xem như ngươi có phúc"

Chuyện nàng bị đánh làm sao có thể truyền tới tai hoàng thượng được. Mọi tin tức đều bị thái hậu cho người chặn lại.

Nàng bất tỉnh cho đến ngày hôm sau.

Tiểu Thúy vào thăm thấy nàng nằm một chỗ, cử động khó khăn, y phục dính đầy máu. phía trên đỉnh đầu còn có một vết thương rất rõ ràng. Chắc chắn là lúc té xuống bị đập trúng nền đất.

" Nương nương người bị sao vậy? "

Tiểu Thúy vội vàng đỡ nàng ngồi dậy.

Khuynh Thành nhíu mày, vết thương vẫn còn rất đau cũng may đêm qua nàng không phát sốt.

" Bổn cung rất đau!"

Tiểu Thúy lấy cho nàng ít nước.

Nàng mặt dù đau vẫn nhớ đến tiểu An nên hỏi:

" Tiểu An sao rồi?"

Tiểu Thúy nhìn nàng.

Nước mắt rơi xuống.

" Tiểu An đang bị quý phi phạt đánh ở Hải thường cung. Quý phi nói là tìm được trong tay nải của muội ấy có một hình nhân ghi rõ ngày sinh bát tự của quý phi."

Khuynh Thành gắng gượng chống tay ngồi dậy, vết thương chưa lành đụng vào liền khiến nàng đau đớn, mồ hôi ra đầy trên trán.

" Mau đi....đi tìm Mãn Vọng Triết.. Nói bổn cung muốn cứu người! "

Tiểu Thúy nghe lời nàng lập tức chạy đi tìm cách xuất cung gặp vương gia.

Tiểu An ở chỗ quý phi bị đánh 30 trượng.

Đối với một người có học võ như tiểu An sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

" Tiện tì này lại dám trù ếm quý phi nương nương. "

Bà Tiền mama bên cạnh vừa nói vừa chỉ trỏ tay trước mặt Tiểu An.

Muội ấy cũng chẳng phải người để người khắc ăn hiếp cắm tay bà ta, nghiến răng như muốn xé da,xé thịt người ta.

Aasaaaaas

Tiền ma ma đau quá rút kiến của một tên thị vệ bên cạnh chém vào tay tiểu An.

Muội ấy với hoàng hậu rất giống nhau đều là những kẻ bị đau cũng không la.

" Ta đã nói ta không làm. "

Tiểu Minh cho người lấy một cái ghế cho Hải Quý Phi ngồi xuống.

Tạ Hải Duyên nhìn Tiểu An.

" Nếu không nói ta còn tưởng ngươi và hoàng hậu có cùng huyết thống. "

Tiểu An liếc nhìn nữ nhân ngồi trước mặt.

" Lúc đầu nô tì nghĩ không ra vì sao chuyện đứa bé của nương nương lại liên quan hoàng hậu. Bây giờ nô tì nghĩ ra rồi!"

Hải Quý Phi cho tất cả những người không phải thân tính của mình lui ra ngoài, bên cạnh chỉ còn Tiền ma ma và tiểu Minh.

Tiểu An từ từ bò dậy, đàng hoàng đứng trước mặt Tạ Hải Duyên.

" Tam phu nhân đúng là có thù với hoàng hậu. Chiếc bánh đó chắc chắn là do bà ta bỏ độc vào chuyện này trước sau hoàng thượng cũng sẽ điều tra ra. Có điều chuyện hôm đó sao có thể trùng hợp như vậy. Hải quý phi vì tranh sủng mà đến đứa trẻ trong bụng mình cũng lợi dụng. "

Tạ Hải Duyên nghe muội ấy nói xong rất vui vẻ vỗ tay.

" Suy đoán hay lắm. Khuynh gia đó vì chuyện mới chuyện cũ đều muốn lấy đi mạng của hoàng hậu. Bổn cung chỉ là giúp họ thôi. ".

Khuynh gia là ở rắn độc cũng không độc bằng con hồ ly xảo quyệt như Hải Quý Phi phi.

" Quý Phi chắc cũng biết hoàng thượng ban lệnh chiếm đầu thị chúng chỉ là một kế quản binh. Hoàng hậu nương nương còn ở trong ngục người lo lắng nhất chắc chắn là hoàng thượng. Quý phi nương nương hao tâm tổn phí cuối cùng cũng sẽ không đổi lại được gì. "

Tiểu An nhìn thẳng vào mắt Hải Quý Phi nói những lời này cũng giống như nói với chính mình.

Người trong tim vương gia là hoàng hậu. Cả đời này muội ấy cũng đừng cầu, đừng mong có được gì.

Chuyện tình cảm nam nữ phải do ngươi tình ta nguyện mới có thể bên nhau.

" Ta lại nghĩ khác ngươi. Có những thứ nên giành thì phải giành. Giành không được cũng phải giành. Lần này hoàng thượng có thể tha cho hoàng hậu một lần nhưng những việc như thế này vẫn sẽ tiếp tục diễn ra.Chỉ cần một ngày cô ta còn sống Khuynh gia đừng mong một ai sống sót. Tương lai biết sẽ có bao nhiêu mạng người nằm trong tay cô ta. Kẻ giết người sẽ khiến người khác xa lánh cho dù có quay đầu làm lại cũng không thể nào khiến người ta bỏ qua tội ác của kẻ đó được. Hoàng thượng cũng vậy. "