Độc Hoa

Chương 38: Chất độc tái phát

"Ngươi thật sự muốn ngăn cản ta?" - Ryan nhướn mày, khóe môi hắn vẫn đọng lại nụ cười như mọi khi nhưng ánh mắt thì lạnh tanh. 

Tuy nhiên người đàn ông trước mặt lại không hề bị ảnh hưởng tâm lý, đôi mắt hí của ông ta không bộc lộ rõ cảm xúc mà chỉ cung kính trả lời như một nhân viên quản lý thực thụ:

"Xin lỗi ngài Gayelord, ngài không thể bước vào Erebus nếu không có thẻ hội viên."

Đáp lại hắn là một tiếng hừ lạnh đến từ phía chủ nhân nhà Gayelord. Ryan biết rõ con mèo nhỏ của hắn đang ở bên trong. Hắn cũng biết với khả năng của Lewis việc trốn thoát chỉ là vấn đề thời gian. Tất nhiên đó chỉ mặt lý trí, Lewis vẫn luôn giỏi làm rối loạn tâm hắn vì vậy Ryan không thể ngồi im một chỗ mà đợi cậu tự mò về được. Cách duy nhất để xác định xem chàng mèo nhà mình có an toàn hay không là đến tận nơi cậu đang vui đùa mà xách cổ về rồi buộc chặt bên người. Hơn nữa hắn cũng không chắc chắn tên quái vật thường đi bên cạnh Lewis có theo cậu lần này không. Độc của nhà Lancaster không phải thứ có thể đùa được, nếu để quá lâu không ai có thể đảm bảo rằng một chú chó dại có cắn chủ mình không.

"Với thân phận là một trong tứ đại gia tộc, ta nghĩ ta có đủ thẩm quyền để vào chứ nhỉ." 

Ryan mỉm cười vuốt ve chiếc găng tay trắng của mình. Người đàn ông cũng nhận ra sự đe dọa một cách trắng trợn của người thanh niên nhưng ông ta vẫn giữ vững gương mặt bình thản của mình. 

"Đã trải qua 6 năm nhưng ngài vẫn bốc đồng như xưa nhỉ ngài Ryan. Ngài không sợ bản thân sẽ bị hoàng hậu nhốt lại một lần nữa sao? Bị nhốt hai lần chỉ vì một nguyên nhân quả thực không phải là một lựa chọn thông minh đâu." 

"Ngươi nói đúng. Nó quả thực không phải là một lựa chọn thông minh." 

Cách một lớp vải trắng Ryan khẽ chạm vào chiếc vòng kim loại trên cổ tay mình. Chiếc vòng này được thiết kế đặc biệt cho hắn, chỉ cần hắn có ý định sử dụng dị năng hay làm tổn thương bản thân chiếc vòng sẽ tự động xử lý hắn bằng chất độc hóa học. Đó chính là điều kiện để hoàng hậu thả hắn ra ngoài.

"Nếu các ngươi đã không chào đón ta thì ta đành phải đi về vậy. Dù sao các ngươi cũng thuộc quyền sở hữu ngầm của hoàng gia, kẻ hèn này không dám đắc tội." - Ryan mỉm cười xoay người rời đi. Nhưng đi được vài bước hắn đột nhiên dừng lại, đôi mắt sắc vàng ánh lên nét giảo hoạt. - "Quên không nói cho ngươi biết. Thuộc hạ của tên tóc trắng có hai kẻ, một kẻ có khả năng giả dạng người khác, kẻ còn lại có khả năng tàng hình. Dù hệ thống nhận biết dị năng của ngươi có nhạy thế nào cũng không thể thắng được khả năng khống chế hai giác quan của Gabriel được. Âm thanh chuông cảnh báo đã bị hắn lọc đi mất rồi~" 

Dứt lợi hắn liền xoay người bỏ đi mặc kệ đám người còn đang ngơ ngác không hiểu gì. Sau khi rời đi được một đoạn, Ryan dừng lại nhìn người thanh niên tóc trắng từ sau bức tường bước ra.

"Hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta hợp tác với nhau." 

Ryan gằn từng chữ, đôi mắt lộ rõ sự ghét bỏ. Nếu không phải cảm nhận được sự hiện diện của hắn Ryan cũng không vội vã mà bắt tay với Frey. Hệ thống quản lý của Erebus rất nghiêm ngặt vì vậy cách vào nhanh nhất chính là đi từ cổng chính. Tuy nhiên cổng chính lại gắn máy quét dị năng vì vậy Ryan có nhiệm vụ thu hút sự chú ý của quản lý nhằm giảm sự cảnh giác của chúng đối với xung quanh sau đó Gabriel sẽ dùng khả năng khống chế hai giác quan: thị giác và thính giác của bản thân nhằm khiến thính giác của mọi người bên ngoài cổng chính tự động loại bỏ âm thanh chuông cảnh báo. Tất nhiên hắn phải dùng toàn lực để nhanh hơn tốc độ của âm thanh. 

Trước sự thù địch đến từ Ryan, Frey vẫn tỏ ra đạm nhiên. Thấy vậy Ryan càng cảm thấy ghét kẻ kiêu ngạo trước mặt hơn. Như những lần khác, Ryan lại bắt đầu mỉa mai Frey:

"Chẳng phải kì phùng địch thủ của ngươi đang ở trong kia sao? Với khả năng của chủ nhân nhà Roscoe việc bước vào Erebus chẳng khó khăn gì cho cam." 

Dù mới được thả ra nhưng một số thông tin về sự kiện gần đây của Liên Minh Đế Quốc Ryan vẫn nắm rất rõ. Chẳng hạn như Frey và Death. Frey được mọi người đánh giá là người duy nhất có khả năng đối đầu với Death. Chà bao nhiêu lời tán thưởng.

Nhắc đến Death, Frey vô thức vuốt chiếc nhẫn có biểu tượng hoa hồng trên ngón cái của mình. Nhưng rồi hắn nhanh chóng buông tay ra khỏi nhẫn, ngẩng đầu nhìn trời. Vì gương mặt bị mặt nạ bao phủ nên Ryan không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào từ Frey. Ngay khi hắn có chút nhàm chán muốn bỏ đi thì người thanh niên tóc bạc đột nhiên lên tiếng:

"Arthur sắp trở lại." 

Arthur trở lại điều này đồng nghĩa tứ đại gia tộc đã hội tụ đủ.

****

"Chà quả thực thảm hại không nỡ nhìn." - Thiếu nữ váy đỏ tặc lưỡi đánh giá.

Trước mặt cô là một căn phòng toàn xác người. Có lẽ trước đây căn phòng được có màu trắng nhưng hiện tại nó đã bị nhuộm bởi màu đỏ của máu. 

"Tất cả đều bị xé thành nhiều mảnh. Gabriel, anh nói xem kẻ xé xác bọn chúng có lực tay khỏe đến nhường nào?"

Trước câu hỏi ấu trĩ của Hellen, vị quản gia lựa chọn im lặng. Hắn bước đến một góc tường, rút găng tay ra rồi chạm vào tường. 

"Là một trong hai nhân ngư của hắn. Con bé có khả năng tạo ảo giác. Xem ra hoàng gia thật sự có liên quan đến hắn."

"Vậy còn sự hiện diện của tên đó thì sao? Chẳng phải boss cảm nhận được hắn sao?" - Hellen tò mò lại gần góc tường. 

"Nếu hắn  thật sự xuất hiện cậu chủ chắc chắn sẽ không để chúng ta liều mình vào đây. So với Alex cùng Akira cả hai chúng ta yếu hơn họ rất nhiều." - Gabriel đứng dậy phủi phủi tay sau đó tiến lại gần một vũng máu. Bên trong vũng máu là một miếng da rắn. - "Con rắn của Henry, kẻ tâm thần giữa một đám tâm thần trong binh đoàn tử thần." 

Nhắc đến nhà nghiên cứu biến thái kia, Hellen nhịn không được rùng mình. Cô đã nghe về tất cả thành viên của binh đoàn tử thần nhưng đáng sợ nhất chính là Henry. Gã ta đã tiến hành rất nhiều thí nghiệm lên con người nhằm tạo thêm "thành viên" cho binh đoàn tử thần. Lũ trùng chính là thành phẩm sáng tạo từ gã ta. Con rắn của gã ta cũng là một trong những ý tưởng điên rồ của gã. Chỉ cần nhỏ một giọt máu vào đầu nó, con rắn sẽ tựa như một chiếc máy chiếu 3D giúp người cho máu có thể thấy và cảm nhận mọi hoạt động của nơi con rắn xuất hiện. Tuy khá giống với khả năng dịch chuyển tức thời nhưng sự thật người cho máu vẫn đứng ở vị trí cũ chỉ là đã liên kết não bộ của bản thân với con rắn biến thái kia. 

"Vậy hắn vẫn chưa thực sự lộ diện sao?" - Hellen hụt hẫng kêu lên tuy nhiên rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần. - "Mau đi tìm chị dâu thôi để lâu hơn nữa boss nướng hai chúng ta lên đó." 

 Gabriel gật đầu, gắp mảnh da rắn cho vào một lọ thủy tinh rồi sử dụng khả năng của bản thân để xác định vị trí của Lewis. Đám người ở tầng 6 đã bị hắn phong tỏa thính giác và thị giác vì vậy hai người không lo lắng sẽ bị phát hiện và tống cổ ra ngoài. 

Sau khi rẽ hơn chục lối đi, cả hai dừng lại trước một căn hầm cũ. Hellen hít một hơi thật sâu, khuôn mặt của  cô nghiêm túc lại:

"Có mùi máu. Còn rất nóng."

Hai người nhìn nhau rồi chầm chậm đẩy cửa. Trong không gian tối đen, đôi mắt đặc trưng của loài sói hiện lên đầy thù địch. Hellen muốn lại gần nhưng bị Gabriel ngăn lại. 

"Là độc vampire. Hắn bị tiêm vào khá là lâu rồi nếu là người thường chắc chắn sẽ hóa điên sau hai tuần trúng độc có thể kiên trì đến lúc này như hắn quả thực là kì tích. Nhưng hắn đã đến cực hạn rồi." 

"Lewis, cậu ta đang ở chỗ hắn phải không?" 

"Đúng vậy." - Vị quản gia có chút mất bình tĩnh mà trả lời. - "Hắn rất mạnh những kẻ có dị năng như chúng ta chưa chắc đã địch lại. Chúng ta phải cậu Lewis ra trước khi cậu ấy mất máu quá nhiều."

Dứt lời Gabriel tiến thêm vài bước ánh mắt của Will trở nên hung dữ hơn. Nhận ra điều ra điều gì đó, quản gia nhà Roscoe khựng lại. Thấy vậy Hellen có chút sốt ruột kêu lên:

"Anh trai, mạng người quan trọng!" 

"Không phải."

"Hả?"

"Đó không phải máu của cậu Lewis. Thường thì khi đến cực hạn của độc vampire, người bệnh sẽ phát điên không ngừng tìm cách uống máu của bất cứ ai gần họ. Lúc này phần người đã biến mất, kẻ nhiễm độc sẽ hành xử như một con dã thú. Nhưng cô nhìn xem, hắn đã mất đi lý trí nhưng dù hắn có đói khát máu đến đâu hắn cũng không chạm vào cậu Lewis. Tựa như nó đã khắc sâu vào bản năng của hắn rồi." 

Dưới con kinh ngạc của Gabriel và Hellen, Will ôm người trong lòng chặt hơn, hàm răng cũng siết chặt vào da thịt mình hơn. Dù đã mất đi lý trí nhưng hắn vẫn biết hắn không thể làm tổn thương người trong lòng, người đó rất quan trọng với hắn. Vì vậy để ngăn chặn sự điều khiển của độc vampire, Will gần như đã cắn nát tay mình. Thân thể cùng trí não đã mệt mỏi cực độ nhưng Will vẫn cảnh giác lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh mình. Bởi vì người nọ vẫn chưa an toàn, hắn không thể ngủ được.