Độc Mẹ Quỷ Bảo

Quyển 2 - Chương 2: V1 Nhiệm vụ bắt buộc (2)

Sau khi tâm tình bình phục, Thiệu Tình đi ra ngoài, lúc này đã là buổi chiều, vài người cố Phán Phán đều ngồi ở trên sô pha, vừa thấy Thiệu Tình đi ra, Nhị Ngốc liền dính lại ngay, tiếp sau đó là cố Phán Phán: "Chị, chị đã ra!"

"Làm sao vậy?" Thiệu Tình kéo Nhị Ngốc từ trên người cô xuống, tuy rằng trước kia Nhị Ngốc cũng thích dính cô, nhưng mà khi đó Thiệu Tình không chột dạ, hiện tại vì có chuyện kia, Thiệu Tình chột dạ, Nhị Ngốc dính lại, đã bị cô xé xuống.

Khiến cho Nhị Ngốc đặc biệt ủy khuất, giống như cô vợ nhỏ không dám nói.

cố Phán Phán ngược lại không để ý chi tiết nhỏ này, chỉ nói: "Chuyện là như vậy, vừa nãy, căn cứ phái người qua đây, nói muốn tiểu đội dị năng giả chúng ta đại biểu căn cứ thành phố S, hộ tống những người căn cứ Giang Bắc trở về!"

Thiệu Tình không nhịn được nhăn mặt nhăn mày, một lần là Mạnh Thận, một lần là Ngôn Bình Sinh kia, cũng chưa có thể thuyết phục cô, hiện tại liền trực tiếp đến cưỡng ép?

"Có nói với căn cứ, chúng ta gần đây không có ý định nhận nhiệm vụ hay không."

cố Phán Phán nói: "Em nói nha, chúng em mấy người tính toán, cảm thấy cái này không thích hợp, toàn bộ căn cứ nhiều tiểu đội dị năng giả như vậy, vì sao cố tình chọn chúng ta nha, em dịu dàng cự tuyệt, sau đó người kia nói, nhiệm vụ này là cưỡng chế, cần thiết phải hoàn thành, nhưng thù lao nhiệm vụ cũng rất phong phú.”

Nhất thời Thiệu Tình có chút tức giận, cô cũng không biết những người Mạnh Thận đó năm lần bảy lượt muốn các cô tiếp nhận nhiệm vụ này là có âm mưu gì bên trong, nhưng tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.

Loại cạm bẫy này vốn cô sẽ không giẫm, lại có người mạnh mẽ ấn chân của cô giẫm vào, đổi thành ai cũng không thể vui vẻ được.

"Bọn họ còn nói gì không?" Thiệu Tình lạnh lùng hỏi.

"nói, nói chúng ta là đại biểu mặt mũi căn cứ, dọc theo đường đi chúng ta phải đối với bọn họ hữu hảo một chút, bày ra lực lượng căn cứ chúng ta một chút, sẽ ứng cho chúng ta một nửa thù lao, sau đó chờ chúng ta đưa bọn h qua, lại cho chúng ta một nửa kia.” Nhìn Cố Phán Phán thở phì phì nói: “Ai hiếm lạ thù lao bọn họ nha!”

Thiệu Tình cũng đau đầu, cô ngồi xuống, đem chuyện phát sinh lúc trước cùng cố Phán Phán bọn họ nói một lần, cuối cùng tổng kết: "Chúng ta còn muốn ở lại trong căn cứ không thể đắc tội căn cứ, cho nên nhiệm vụ này chúng ta cần phải nhận, nhưng mà chuyện này tuyệt đối có âm mưu, đến lúc đó mọi người đều tự cẩn thận, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì."

Bên này toàn bộ tiểu đội dị năng giả đều trong cảnh giới, bên kia Ngôn Bình Sinh uống có chút say, nửa nằm ở ghế trên cùng Mạnh Thận càu nhàu: "Cái tên Hách Vân kia thật mẹ nó tham, hắn khả năng đã cảnh giác đối với chuyện chúng ta chỉ định tiểu đội dị năng giả Manh Bảo, khẳng định sẽ còn xếp tiểu đội dị năng giả thứ hai qua đây giám thị, đến lúc đó liền dựa vào cậu……”.

Mạnh Thận mặt không chút thay đổi: "Vì sao dựa vào tôi?"

"Cậu không phải cùng người kia...... Thiệu Tình có vẻ thân quen sao? Tôi còn nhìn cậu nửa đêm ghé vào nơi đó viết thư tình cho người ta, cho cậu tiến tới cậu còn không chịu a!" Ngôn Bình Sinh vỗ tay một cái xem thường, thực không có hình tượng nói: "Kỳ thật trong lòng của cậu cũng rất vui vẻ đi, tiểu quả phụ có hương vị nhất, tôi vẫn nghĩ cậu là tính tình lãnh đạm, hiện tại mới biết được cậu là muộn tao nha!"

"Lăn!" Mạnh Thận lạnh lùng trừng mắt nhìn Ngôn Bình Sinh một cái, cũng không giải thích mình đêm đó thức đêm viết cái gì, nghĩ đến đây, lòng anh còn có một ít chua xót, tự mình ngồi viết đến nửa đêm, mới đổi được sắc mặt hơi dễ nhìn.

Ngôn Bình Sinh lại than thở hai câu, mới nói: "Cậu ngay ở nơi này khẩu thị tâm phi đi! Tôi đi ngủ trước......"

Mạnh Thận kéo kéo cổ áo, không nhịn được nhớ tới Thiệu Tình, đó là người phụ nữ độc đáo nhất anh gặp qua.

......

Ngày hôm sau, Ngôn Bình Sinh liền trực tiếp đi tới nhà Thiệu Tình ở, với mĩ danh thảo luận chuyện nhiệm vụ sau này.

Thời điểm anh ta đến, vừa lúc cả nhà Thiệu Tình ăn cơm, Nghiêm Hán Thanh vừa làm cơm xong, cố Phán Phán bọn họ một người bưng một đĩa, từ phòng bếp đi ra.

Mùi hương nồng đậm lập tức tản ra, Ngôn Bình Sinh giật giật cái mũi, đôi mắt dính trên một đĩa một đĩa đồ ăn kia, bộ dạng giống như…… Ăn rất ngon ……

"Vừa mới làm xong, cùng nhau ăn?" Thiệu Tình mỉm cười, thực khách khí nói.

Ngôn Bình Sinh cảm thấy, anh ta trước chối từ một chút, tỏ vẻ một chút, sau đó chờ lúc Thiệu Tình lại mời tiếp, sẽ làm bộ bởi vì thịnh tình của Thiệu Tình không thể chối từ miễn cưỡng đáp ứng, cái dạng này thoạt nhìn tương đối có phong phạm. Kimanh1257_cungquanghang

Vì thế Ngôn Bình Sinh liền khoát tay: "Tôi làm sao không biết xấu hổ, tôi đã ăn rồi, mọi người ăn đi."

Thiệu Tình gật gật đầu: "Chúng tôi đây ăn trước, tôi đi rót nước mời anh."

Ngôn Bình Sinh:......

Kịch bản không phải như thế!

anh ta nhìn nước sôi để nguội trước mắt, lại nhìn nhìn bên kia người một nhà ăn ngon lành, nếu thời gian có thể chảy ngược, Ngôn Bình Sinh nhất định phải trở lại lúc nãy, sau đó da mặt dày nói một câu: “thật tốt quá, vừa lúc tôi cũng chưa ăn cơm.”

Này đại khái kêu trang bức không thành đi.

*Trang bức: là giả dạng kém cỏi

Ở bên kia Nghiêm Hán Thanh bọn họ ăn, Thiệu Tình liền bưng nước đi tới chỗ Ngôn Bình Sinh bên này: "không biết các anh tới nơi này, có gì phải làm sao?"

Ngôn Bình Sinh thu hồi tâm tư, sau đó còn thật sự nói: " Tất nhiên muốn cùng các cô trao đổi một chút về nhiệm vụ hộ tống, ở chỗ này tôi muốn cùng cô xin lỗi trước, bởi vì đã nói với căn cứ thành phố S người của chúng tôi không đủ, muốn mượn một ít người từ căn cứ thành phố S, sau đó thuận tiện liền nhắc tới các cô, không nói với các cô trước, liền tùy tiện cùng quý căn cứ đưa ra lựa chọn các cô, là lỗi của tôi xin hãy tha thứ.”

Trong lòng Thiệu Tình tự nhiên cũng tràn đầy tức giận, nhưng mà ở mặt ngoài lại không thể biểu hiện ra, mới có thể cố tình ở trên ít việc nhỏ làm Ngôn Bình Sinh ăn mệt, cô thản nhiên nói: "Có thể nhìn trúng tiểu đội chúng tôi, cũng là vinh hạnh của chúng tôi, không biết khi nào thì xuất phát, kiểu nhiệm vụ gì đây?"

"Buổi chiều ngày mai chúng tôi bắt đầu về, không cần các cô làm nhiều lắm, dọc theo đường đi bảo vệ chúng tôi chu toàn là tốt rồi." Ngôn Bình Sinh vội vàng lấy ra một cái cái túi nhỏ, đem đồ bên trong đổ vào trên bàn: "Đây là thù lao đã nói, một phần khác buổi chiều tôi sẽ phái người đưa lại đây."

Bày ra trên bàn đúng là mười viên tinh hạch tang thi Ngôn Bình Sinh đã nói lúc trước, tinh hạch để trên bàn, xem như đem tức giận của Thiệu Tình hơi giảm một chút, cô liếc mắt một cái, sau đó gật gật đầu: "Buổi chiều ngày mai tập hợp ở quảng trường sao? Chúng tôi sẽ đến đúng giờ."

"Ân." Ngôn Bình Sinh bắt buộc mình không nhìn trên bàn, mùi đồ ăn lại như đối nghịch với anh ta, không ngừng chui vào trong lỗ mũi của anh ta, Nghiêm Hán Thanh tay nghề không phải tồi, ngửi được mùi kia nước miếng Ngôn Bình Sinh đều muốn rơi nhanh xuống, còn phải cố giả bộ bình tĩnh.

"Còn có việc gì khác sao?" Ý tứ Thiệu Tình đặc biệt rõ ràng, không có việc gì anh cũng nên đi thôi, không cần chậm trễ chúng tôi ăn cơm.

Ngôn Bình Sinh vừa nghe ý đuổi người, cũng ngại ở lâu, liền đứng dậy nói: "không có việc gì khác, tôi đây liền đi về trước, không chậm trễ mọi người ăn cơm."

Thiệu Tình ngay cả ý tiễn anh ta cũng không có, liền trơ mắt nhìn anh ta một người thê lương rời đi, chờ Ngôn Bình Sinh rời đi, Thiệu Tình cầm một viên tinh hạch tang thi lên dùng tinh thần lực mỏng manh của mình tra xét, năng lượng bên trong mỗi một viên tinh hạch tang thi đều thực no đủ, không phải đồ giả.

"Mọi người nhanh ăn cơm, ăn xong, tôi đem tinh hạch tang thi này phân một phần, mọi người đêm nay cố gắng một phen, tranh thủ trước lúc làm hiện vụ ngày mai, thêm mấy người có thể thăng dị năng giả cấp ba." Thiệu Tình một bên phân biệt bên trong có tinh hạch tang thi tiến hóa đặc thù hay không, một bên nói.

Bên kia vài người liền yên lặng ăn cơm xong, sau đó Nghiêm Hán Thanh phụ trách thu dọn bát đũa, những người khác đều ngồi lại đây.

Tình huống hiện tại là cố Phán Phán cùng Cố Xuyên, đều là dị năng giả cấp hai đỉnh, cách cấp ba cũng chỉ kém một bước, sau khi hấp thu tinh hạch tang thi cấp ba, khả năng đột phá cũng tính là rất lớn.

Tuy rằng Nghiêm Hán Thanh đạt được dị năng muộn, nhưng mà tích lũy đầy đủ, cũng đến cấp hai, so với anh em Cố Xuyên còn kém một chút, khả năng đột phá cũng tính là rất lớn.

Nhị Ngốc...... Khụ khụ, sau khi đã trải qua chuyện có vẻ hài hòa kia tối hôm qua, hiện tại cậu đã lên cấp ba.

Dị năng Thiệu Đồng hiếm thấy nhất, cô bé cũng là người tương đối yếu, hơn nữa dị năng hệ tinh thần không phải thuần túy dựa vào hấp thu năng lượng tiến hóa, cho nên khả năng đột phá của cô bé tính ra hơi nhỏ một chút.

Ngay cả bánh bao nhỏ mỗi ngày mỗi đêm chưa từng dừng lại "Đồ ăn vặt", cũng đã đến cấp hai, bất quá bánh bao nhỏ cũng không có lực công kích gì, sức chiến đấu của bé cơ hồ có thể xem nhẹ.

Thiệu Tình suy xét xong, cho Nhị Ngốc một viên tinh hạch tang thi cấp ba, để cho cậu sau khi hấp thu đem cảnh giới của mình củng cố một chút, sau đó cho cố Phán Phán hai viên, cố Phán Phán là dị năng giả lực lượng thân thể tiến hóa là dễ dàng nhất, hai viên hẳn cũng đủ cô lên tới cấp ba. Kimanh1257_cungquanghang

Lại cho Thiệu Đồng một viên, để cô bé cầm đi hấp thu, tích góp năng lượng, Thiệu Đồng muốn đột phá, mấu chốt vẫn là ở chỗ viên tinh hạch kỳ dị trên cổ cô bé.

Cố Xuyên cùng Nghiêm Hán Thanh mỗi người ba viên, Thiệu Tình dặn bọn họ, không cần tiết kiệm tinh hạch, tinh hạch tang thi chính là lấy để hấp thu, làm cho bọn họ trước ngày mai phải lên tới cấp ba, như vậy thời điểm mọi người đi làm nhiệm vụ cũng có bảo đảm tương đối.

Mười viên tinh hạch liền phân xong như vậy, sau đó một đám người đã bị Thiệu Tình đẩy đi bế quan, chờ bọn họ đều đi rồi, bánh bao nhỏ mới bò nha bò đến trên đùi Thiệu Tình, trừng mắt to tròn xoe hỏi Thiệu Tình: "Ngơ Ngác là cha mới của con sao?"

Thiệu Tình thiếu chút nữa không giữ được từ trên sô pha ngã xuống, cô sặc một chút, mở to hai mắt nhìn: "Bảo bối, con nói cái gì?"

Bánh bao nhỏ thực ủy khuất ôm thắt lưng Thiệu Tình, nhỏ giọng nói: "Toàn thân trên dưới mẹ đều là mùi Ngốc Ngốc...... Mẹ còn cùng Ngơ Ngác ngủ cùng nhau......"

Mặt Thiệu Tình đỏ như mông khỉ, bị con mình nói như vậy, quả thực chính là cảm thấy thẹn a, cô đều muốn tìm cái khe đất chui vào.

Bánh bao nhỏ dựa vào trong lòng Thiệu Tình, dẩu mông nhỏ, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở: "trên sách nói, có cha kế sẽ có mẹ kế, sau đó mẹ sẽ lại sinh một cục cưng, không cần con...... Là thật sao......"

Thiệu Tình lập tức đau lòng không thôi, bế bánh bao nhỏ lên, hôn nhẹ mặt bé: "Bảo bối, đời này mẹ không có cục cưng thứ hai, con là duy nhất của mẹ, mẹ không cần ai cũng không thể không cần con nha."

Bánh bao nhỏ bĩu môi, duỗi tay ôm lấy cổ Thiệu Tình, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà mẹ gần đây cũng không thích cục cưng, mẹ rất vội, cũng không ngủ cùng cục cưng, con đều ngủ cùng Đồng Đồng, cùng Đồng Đồng chơi, mẹ cũng không nói chuyện nhiều với con."

Thiệu Tình nghĩ lại, trong khoảng thời gian gần đây cô quả thực rất vội, cũng hơi xem nhẹ bánh bao nhỏ, trẻ nhỏ kỳ thật đều rất mẫn cảm, nhất là bánh bao nhỏ, bé lập tức không có cảm giác an toàn, khó trách sẽ nghĩ nhiều như vậy. Kimanh1257_cungquanghang

Trong lòng Thiệu Tình vừa chua xót lại đau, hận không thể đem bánh bao nhỏ nhét vào trong lòng hôn nhẹ ôm ấp xoa xoa, "Mẹ sai rồi, hôm nay mẹ ôm con ngủ được không?"

"Tốt quá." Bánh bao nhỏ hôn bẹp một cái lên má Thiệu Tình, nãi thanh nãi khí nói: "Muốn nghe chuyện xưa, không nghe khăn đỏ......"

Dỗ cục cưng, dỗ cục cưng ngủ, Thiệu Tình ngồi ở trên sô pha không hề động, bánh bao nhỏ ngủ ở trên đùi cô, gối đùi của cô, ôm eo của cô.

Thiệu Tình nhìn bánh bao nhỏ tròn vo trắng noãn, nội tâm thỏa mãn quả thực không thể miêu tả, cô tính mất đi hết thảy, ít nhất cũng có thể có được bảo bối của cô, chỉ cần có bánh bao nhỏ cho dù là xông pha núi đao biển lửa, cô cũng có cũng đủ dũng khí.

......

Bánh bao nhỏ ngủ liền ngủ suốt một ngày, tướng ngủ của bé đặc biệt ngoan, cả ngày cũng chưa đổi qua tư thế, chỉ ôm eo Thiệu Tình, dùng nước miếng đem quần áo Thiệu Tình ướt một mảng lớn.

Cuối cùng bẹp bẹp miệng nghiêng người, lộ ra cái bụng nhỏ trắng nộn, Thiệu Tình không nhịn được chọc một chút, mềm mềm, xúc cảm đặc biệt tốt, vì thế cô lại không nhịn được chọc lần thứ hai.

Bánh bao nhỏ liền anh anh bị cô chọc tỉnh, sau đó ở trên đùi cô lăn lộn, "Bảo bối tỉnh thực đúng lúc." Hôn bánh bao nhỏ một cái, Thiệu Tình đem bé bế lên: "đi, chúng ta đi thu thập vật dụng, buổi chiều sẽ xuất phát." Thời điểm nhìn thấy Nghiêm Hán Thanh bọn họ đi ra, Thiệu Tình liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, dị năng giả vừa mới đột phá sẽ có năng lượng nhỏ phóng ra ngoài, liếc mắt một cái có thể nhìn ra, trừ bỏ Thiệu Đồng trong dự kiến không có đột phá, những người khác đều đột phá lên cấp ba.

Cứ như vậy, tiểu đội dị năng giả bọn họ có một dị năng giả cấp bốn, ba dị năng giả cấp ba, một tang thi phong cách có thể đảm đương dị năng giả cấp ba, một người dị năng giả hệ tinh thần cấp hai, hơn nữa một bánh bao nhỏ mua nước tương.

*Mua nước tương: tương đương với từ "người qua đường".

Đội hình thập phần cường đại.