Độc Nhất Vô Nhị

Chương 19: Đại Chiến Đoạt Con (5)

Từ Thấm Hằng không nói gì thêm, Thẩm Đan xoay người đi vào phòng bếp nấu cơm, làm xong hai món mặn một món canh thì bưng ra, phát hiện Từ Thấm Hằng đang đứng trước giường nhỏ của Khiêm Khiêm, đưa lưng về phía cô.

Thẩm Đan kéo tay anh, “Ăn cơm thôi.”

Từ Thấm Hằng cúi thấp đầu, bàn tay mớn trớn thành giường của Khiêm Khiêm, anh cúi người sờ soạng cái gối nhỏ, chăn nhỏ, còn có mấy món đồ chơi mà Khiêm Khiêm rất thích chơi.

“Thằng bé rất thích robot, tại sao không mang theo?” Ngữ điệu của anh có chút nghẹn ngào, cầm robot lên, cẩn thận vuốt ve, “Mỗi ngày trước khi ngủ, Khiêm Khiêm đều sẽ chơi với nó một lát.”

Thẩm Đan không đáp, cô làm sao mà không biết chứ, thật ra lúc đó, những thứ cô chuẩn bị cho Khiêm Khiêm đều bị Hạ Thành cự tuyệt không cầm theo, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Trong nhà cái gì cũng có, đều là mới.”

Thẩm Đan đuổi theo hắn, đem quyển sổ kia nhét vào tay hắn, cô vội vàng mở miệng: ” Trong đây có thói quen Khiêm Khiêm, những món thằng bé thích ăn hay không thích ăn tôi đều ghi trong này, nó thích uống sữa…”

Hạ Thành cắt đứt lời cô, ánh mắt hờ hững: “Con nít không nên kiêng ăn.”

“Nhưng mà…”Thẩm Đan cố nén nước mắt, Hạ Thành đã mở cửa xe, chị Tiền ẵm Khiêm Khiêm ngồi vào ghế sau.

Lúc lên xe, Khiêm Khiêm mới phát hiện mình bị hai người lạ mặt mang đi, từ vụ lần trước nó đã sớm có nhận thức, lúc này nhìn mẹ đứng ngoài xe, hoảng sợ trợn to hai mắt, hai bàn tay bé nhỏ đặt trên mặt kính thủy tinh, miệng mếu máo lớn tiếng khóc, Thẩm Đan không nghe được thằng bé nói gì nhưng nhìn gương mặt khóc đến đỏ kia cô biết nó đang gọi cô, mà cô lại không thể làm gì.

Xe lăn bánh, Thẩm Đan khóc lớn đuổi theo phía sau, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa mới thôi.

#

Sau khi ăn cơm trưa, Từ Thấm Hằng và Thẩm Đan ngồi ở mép giường thẳng thắn nói chuyện một lần.

Giọng nói của Từ Thấm Hằng rất nghiêm túc: “Mỗi đứa bé khi sinh ra đều giống như một tờ giấy trắng, sự giáo dục của ba mẹ và hoàn cảnh sống sẽ quyết định đứa trẻ đó lớn lên sẽ thành người thế nào. Anh không dám nói chúng ta có thể giáo dục Khiêm Khiêm trở thành một người ưu tú, nhưng từ khi bắt đầu anh và em đều dùng trăm phần trăm yêu thương để đối đãi với nó. Còn ở chỗ Hạ Thành, anh thật sự không nghĩ nơi đó tốt.”

Nói tới chỗ này, anh lắc đầu một cái, “Có lẽ anh không hiểu những người làm kinh doanh, bọn họ vì mục đích mà không từ thủ đoạn, lời nói lươn lẹo, bút hạ thành văn, khi làm điều trái với luân thường đạo lý mà chân mày không nhăn, mặt không đổi sắc, còn có gia đình của bọn họ…Đan Đan, ba mẹ là tấm gương cho con cái, hơn nữa đối với một đứa bé trai mà nói, người mẹ cho nó tình thương, còn người bố chính là người dẫn đường quan trọng nhất, rất nhiều bé trai sau khi lớn lên, tính cách sẽ hơi giống bố nó, thế giới quan, nhân sinh quan cũng sẽ chịu ảnh hưởng từ bố mẹ. Khiêm Khiêm nếu sống cùng Hạ Thành, anh chưa nói mẹ kế sẽ đối xử với nó thế nào, chỉ riêng Hạ Thành thôi, em cảm thấy hắn là một người bố tốt sao? Bởi vì hắn có tiền thì có thể giáo dục tốt Khiêm Khiêm được sao? Chẳng lẽ em không sợ sau này lớn lên Khiêm Khiêm sẽ trở thành một người giống Hạ Thành?”

Liên tiếp mấy vấn đề Thẩm Đan không có cách nào trả lời, cảm nhận được sự trầm mặc của cô, Từ Thấm Hằng thở dài, đưa tay chạm lên tóc cô, anh nói: “Anh biết trong lòng em cũng rất khó chịu, Đan Đan, có phải là bởi vì Hạ Thành đã nói gì đó với em, tỷ như chuyện xảy ra vào tối qua? Có phải em là vì….lo lắng cho anh?”

Nước mắt của Thẩm Đan một giọt lại một giọt rơi xuống, cô cúi thấp đầu, rất thấp, nức nở nói: “Thấm Hằng, em đã nợ anh quá nhiều, cả đời này cũng không trả hết, em không thể để hắn khi dễ anh…”

“Đứa ngốc, em nợ anh cái gì chứ?” Từ Thấm Hằng ôm cô vào trong ngực, nghe cô khóc đến thương tâm, lòng anh đau không dứt, hôn mạnh lên trán cô, “Chuyện này chúng ta nhất định phải một lòng, qua một tuần, em đi đón Khiêm Khiêm trở về, chúng ta tiếp tục nghĩ cách. Đan Đan, em phải tin tưởng anh, tin tưởng chúng ta có thể chăm sóc tốt cho Khiêm Khiêm, tin tưởng Khiêm Khiêm ở bên chúng ta mới có thể khỏe mạnh, vui vẻ, bởi vì em là mẹ nó, còn anh là bố nó, em nhất định phải tin tưởng anh.”

Trong lòng Thẩm Đan vẫn còn do dự, cô rất tin tưởng Từ Thấm Hằng, tin tưởng vô điều kiện, nhưng mà cô cũng biết bản lĩnh của Hạ Thành, Hải Thành chỉ là một thành phố nhỏ, gia sản của Hạ gia lại to lớn đến vậy, mạng lưới liên lạc trải rộng khắp nơi, muốn phá hủy tiệm xoa bóp nho nhỏ của Từ Thấm Hằng quả thật là dễ như trở bàn tay.

Cho nên cô vẫn im lặng không đáp.

Một tuần này, Thẩm Đan trải qua một ngày lại dài như một năm, vết thương trên mặt trên người Từ Thấm Hằng cũng dần dần tốt lên, ba Từ thỉnh thoảng qua thăm hỏi một chút, mẹ Từ cũng bớt hung hăng một chút, nhìn thấy Thẩm Đan cũng không còn quắc mắt trừng trừng, đoán là ba Từ đã nhiều lần làm công tác tư tưởng, mẹ Từ cũng không phải kẻ ngốc, con trai mình và Thẩm Đan tình cảm sâu đậm, bà từ lâu đã biết.

Thật ra mẹ Từ cũng không tìm ra được tật xấu gì ở Thẩm Đan, sau khi cô gả đến Từ gia, vẫn luôn yên phận chịu khó, dịu dàng hiền thục, người lại trẻ tuổi khỏe mạnh, dáng dấp cũng thanh tú, mỗi ngày đối với sinh hoạt cơm nước quần áo cho Từ Thấm Hằng có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ, hai vợ chồng kết hôn ba năm chưa bao giờ cãi nhau, Từ Thấm Hằng có thể lấy được người vợ như vậy đã là may mắn rất lớn.

Chẳng qua là về Từ Hiếu Khiêm, mẹ Từ nhớ tới liền nhức đầu, trong khoảng thời gian này hàng xóm láng giềng ở Thải Hồng Giai Uyển đều ở sau lưng bà nói huyên thuyên, nói Từ Thấm Hằng là oan đại đầu, Thẩm Đan cắm sừng anh, anh lại liều mạng kiếm tiền về nuôi cô, nuôi con của người đàn ông khác.

Có người nói: “Tiểu Thẩm kia có lẽ thấy Từ sư phó ánh mắt không nhìn thấy, nghĩ anh ta sẽ không biết dáng dấp của đứa trẻ ra sao nên mới có thể cả gan làm loạn như vậy.”

Có người khác lại nói: “Đúng vậy, nếu không một cô gái trẻ tuổi, tay chân khỏe mạnh như vậy tại sao lại chấp nhận lấy Từ sư phó chứ.”

Những lời này truyền tới truyền lui cuối cùng truyền đến tai mẹ Từ, làm bà phiền lòng không thôi, ngày ngày ngồi ở nhà buồn bực.

Thẩm Đan không đến lớp học buổi tối nữa, Khiêm Khiêm không có ở đây, cô đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua chậm hơn rất nhiều, phòng ốc rõ ràng rất nhỏ như lại cảm thấy trống trải dị thường, khắp nơi trong nhà đều có dấu tích của Khiêm Khiêm, cô nhìn căn phòng, mơ hồ có thể nhìn thấy thằng bé vẫn vui vẻ chạy qua chạy lại trước mặt cô.

Khiêm Khiêm từ khi sinh ra đến giờ, ngoại trừ ba ngày bị bắt cóc kia, còn lại nó chưa từng rời khỏi cô. Thẩm Đan sửa sang lại quần áo của Khiêm Khiêm, mấy món đồ chơi, đồ ăn vặt và hộp sữa bột thằng bé uống chưa hết, cô nhìn một lát nước mắt liền rơi xuống. Cô gọi điện cho Hạ Thành, chỉ muốn nghe giọng Khiêm Khiêm một lát nhưng hắn lại không nghe máy.

Lòng Thẩm Đan vô cùng hoảng hốt, buổi tối bắt đầu mất ngủ, hai ngày này cũng liên tục bị ác mộng đánh thức, cô nằm mơ thấy Khiêm Khiêm không về được nữa, liền khóc lớn nhào vào lòng Từ Thấm Hằng.

Đầu cô chảy đầy mồ hôi, tóc ướt đẫm dán chặt vào trán, khóc đến tê tâm liệt phế. Từ Thấm Hằng chỉ có thể dùng lời dỗ dành cô từng chút một, nói với cô thời hạn một tuần sắp hết, Khiêm Khiêm rất nhanh sẽ trở về.

Nhưng mà một tuần sau, Thẩm Đan gọi điện cho Hạ Thành, hắn lại nói với cô, Khiêm Khiêm tạm thời không về được.

“Tại sao?!” Thẩm Đan sắp điên rồi, “Hạ Thành, anh đã đồng ý với tôi, tòa án vẫn còn chưa phán quyết! Anh đã nói chỉ để Khiêm Khiêm qua chỗ anh một tuần cơ mà!”

Hạ Thành cũng có chút áy náy, cuối cùng vẫn nói thật: “Khiêm Khiêm ngã bệnh rồi.”

Cuối cùng Thẩm Đan cũng gặp được Khiêm Khiêm trong phòng truyền nước biển. Mới một tuần không gặp, thằng bé lại gầy đi rất nhiều, trên người nó là quần áo mới toanh, tóc cắt cũng rất đẹp, nhưng trên gương mặt lại hoàn toàn trái ngược bởi những nốt sởi đỏ ửng, khóe miệng còn có chút loét.

Chị Tiền ngồi bên cạnh Khiêm Khiêm, trên trán nó là kim truyền nước biển, lúc nhìn thấy Thẩm Đan, thằng bé chẳng qua chỉ hờ hững hạ mí mắt, lòng Thẩm Đan cả kinh, con trai của cô chỉ mới hai tuổi rưỡi nhưng ánh mắt nó nhìn cô lại mang theo một tia u oán, một tia hận ý.

Hạ Thành đứng ở ghế nằm bên cạnh, cũng có chút đau đầu: “Ai ngờ được thằng bé chỉ ăn mấy miếng xoài lại bị dị ứng.”

“Tôi đã viết hết trong sổ tay anh có thèm nhìn một cái không?” Thẩm Đan tức giận quát hắn, “Không chỉ có ăn xoài, còn có dứa, Khiêm Khiêm ăn nhiều trái cây nhiệt đới cũng sẽ bị dị ứng phát ban!”

Hạ Thành khoát tay, bất đắc dĩ nói, “Nhất thời sơ sót thôi, cô hoảng như vậy làm gì, bác sĩ nói truyền nước mấy ngày liền không sao.”

Mắt Thẩm Đan dạo này giống như vòi nước vậy, nước mắt nói đến là đến, cô cực kì đau lòng, cúi người xuống muốn ôm Khiêm Khiêm, nhưng thằng bé chỉ đơn giản đưa tay lên cản cô một cái.

Hạ Thành vẫn ở bên cạnh nói: “Còn có, thằng bé ngày nào cũng đái dầm, hai người không dạy nó sao? Mỗi sáng thức dậy chăn nệm đều ướt, có lúc ban ngày nó cũng tè dầm ra quần, con trai của em tôi cũng trạc tuổi nó, mỗi lần mắc tiểu đều sẽ gọi.”

Thẩm Đan ngẩng đầu nhìn hắn: “Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ tôi đều đưa Khiêm Khiêm đi tiểu, ban ngày, lúc ở cùng tôi hay Thấm Hằng, nếu muốn đi tiểu thằng bé liền sẽ nói.”

Hạ Thành sờ sờ lỗ mũi: “Vậy sao? Vậy chắc thằng bé vẫn chưa quen, đúng rồi, lúc nó ăn cơm cũng rất không ngoan, đút một chén cơm mà tận hai tiếng.”

“….” Thẩm Đan mặc kệ hắn, cô ngồi vào ghế dựa cạnh giường, nhẹ nhàng ôm lấy Khiêm Khiêm, nhẹ giọng gọi: “Khiêm Khiêm, bảo bối của mẹ, là mẹ đây.”

Khiêm Khiêm vẫn có chút kháng cực, giống như không quen biết, liên tục đưa tay cản cô. Thẩm Đan khẽ cắn răng bế nó lên, để thằng bé nằm trong lòng mình, Khiêm Khiêm trợn tròn mắt nhìn cô, đáy mắt ngấn nước, vẻ mặt mếu máo, miệng nhỏ mân rất chặc.

Mỗi lần tới bệnh viện, nó đều được ba ba và mẹ ôm đi truyền nước biển, dường như chỉ khi ở trong vòng tay của ba mẹ, nó mới có thể an tâm được.

Thẩm Đan cúi đầu, hôn lên mặt nó một cái, phát hiện thằng bé sốt không nhẹ, cô không nhịn được lại bắt đầu khóc.

“Khiêm Khiêm, Khiêm Khiêm….là mẹ không tốt, Khiêm Khiêm, mẹ rất nhớ con.”

Vẻ mặt Khiêm Khiêm rốt cục cũng thay đổi, nó mấp máy môi, nước mắt để dành không hốc mắt bắt đầu tràn ra ngoài, nước mắt to như hạt châu liên tục lăn trên má: “Ô ô—–oa oa—-mẹ…”

Thằng bé đưa tay nắm gấu váy của Thẩm Đan, Thẩm Đan ôm thật chặt thật chặt nó vào trong ngực, cô nghe được Khiêm Khiêm vừa khóc vừa nức nở nói: “Mẹ, con muốn về nhà, con muốn về nhà! Mẹ, con muốn về nhà….”

Thẩm Đan rốt cục hạ quyết tâm.

Hạ Thành đương nhiên cũng sẽ không buông tay, thực tế, hắn vốn dĩ không đem Thẩm Đan để vào trong mắt. Truyền dịch xong, Khiêm Khiêm vẫn bị hắn đưa đi, Thẩm Đan đuổi theo sau lưng hắn, gọi về phía Khiêm Khiêm: “Khiêm Khiêm, mẹ nhất định sẽ đưa con về nhà, con chờ mẹ, ba ba và mẹ nhất định sẽ đưa con về nhà!!”

Chạng vạng, Thẩm Đan hồn bay phách lạc trở về nhà, cô đem những chuyện xảy ra ở bệnh viện nói cho Từ Thấm Hằng nghe, cuối cùng, cô nói: “Thấm Hằng, em đã nghĩ thông rồi, chúng ta nhất định không thể đem Khiêm Khiêm giao cho Hạ Thành!”

Tối hôm đó, Từ Thấm Hằng ngồi một mình ở ban công, anh vốn không hút thuốc, nhưng hôm nay lại hút hết một gói thuốc. Anh rít một hơi lại một hơi, mặc cho khói trắng tràn vào phổi, anh biết, mình và Thẩm Đan sắp tới sẽ phải đánh một trận lớn, mà kết cục chỉ có thể thắng, tuyệt không thể thua.

Anh cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra trong ba năm qua.

Lúc anh gặp Thẩm Đan, cô gái nhỏ gầy thấp giọng khóc trước mặt anh.

Anh cùng cô đến bệnh viện khám thai, lần đầu tiên nghe được nhịp tim của Khiêm Khiêm.

Bọn họ cùng đi đăng kí kết hôn, mở tiệc kết hôn, trong buổi tiệc, người dẫn chương trình đứng bên cạnh liên tục nói những câu chúc phúc, anh không nhìn thấy gì nhưng lại có thể nghe được tiếng vỗ tay náo nhiệt bên dưới khán đài. Trong tiếng vỗ tay đó, anh và Thẩm Đan trao nhẫn cưới, cô mặc áo cưới nhào vào lòng anh, một khắc đó anh liền thề với lòng mình, cả đời này nhất định phải hết lòng yêu cô, cưng chiều cô, bảo vệ cô, để cô trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời này.

Khiêm Khiêm ra đời, thằng bé nhỏ như vậy, mềm như vậy, khả ái như vậy, anh ôm nó vào trong ngực, đáy lòng lập tức mềm nhũn, nghe tiếng thằng bé khóc anh cũng cảm thấy kì diệu.

Khiêm Khiêm ngày một lớn, anh làm ba ba của nó, anh đã học được cách pha sữa bột, học được đổ một ít sữa lên cổ tay để thử nhiệt độ, học được cách thay tã cho Khiêm Khiêm, học được cách thay quần áo cho Khiêm Khiêm, còn học được cách xoa bóp cho trẻ nhỏ. Mặc dù Thẩm Đan và mẹ anh đều nói anh dùng lực quá mạnh, nhưng anh cảm giác được bản thân vẫn làm rất khá, mỗi lần vuốt ve cơ thể nhỏ mềm mại của Khiêm Khiêm, nó sẽ cười lên “khanh khách”.

Rồi Khiêm Khiêm biết ngẩng đầu, biết ngồi, biết bò, biết đi bộ, biết nói, từ đầu tiên thằng bé nói chính là kêu ba ba, đoạn thời gian đó anh luôn tranh thủ đóng cửa tiệm sớm một chút, chỉ muốn mau chóng về nhà ôm Khiêm Khiêm, nghe nó nói chuyện.

Tình cảm giữa anh và Thẩm Đan càng ngày càng sâu, khi cô thật sự trở thành người phụ nữ của anh, anh vẫn nhớ rõ đêm hôm đó âm thanh thẹn thùng của cô, nụ hôn triền miên của cô, cả thân thể nóng bỏng mềm mại kia, thời khắc đó cả đời anh cũng không bao giờ quên.

Mùa xuân hằng năm, anh sẽ cùng Thẩm Đan mang theo con trai về thôn Ngũ Phúc chúc tết, những ngày cửa tiệm vắng khách anh cũng sẽ cùng Thẩm Đan đưa Khiêm Khiêm đi ra ngoài du lịch, thằng bé còn nhỏ, bọn họ nhiều nhất chỉ đi đâu đó trong ngày, mặc dù anh không thể nhìn thấy, nhưng được ở cùng vợ và con trai nhỏ của mình, cho dù không nhìn thấy cảnh đẹp anh cùng hài lòng.

Anh đã từng hứa với Thẩm Đan, đợi đến lúc con trai được năm tuổi, anh sẽ đưa bọn họ đi chơi xa một chút, đi ngắm biển, ngắm núi….

Chuyện cũ cứ ồ ạt hiện lên trong đầu, Từ Thấm Hằng là một người rất dễ cảm thấy thỏa mãn, Thẩm Đan cũng thế. Cuộc sống của bọn họ ở cái thành phố nhỏ này, chỉ hy vọng tế thủy trường lưu(*), giản dị bình thản, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ phá hoại cửa tiệm hoặc cướp đoạt hạnh phúc mà anh đã dày công vun đắp, bất kể kẻ đó có thân phận gì!

(*): Dòng suối nhỏ nhưng chảy dài.

Anh là một người đàn ông, giờ phút này anh nhất định phải bảo vệ vợ con và ba mẹ của mình, còn có sự nghiệp của mình. Cái nào cũng không thể dễ dàng buông bỏ.

Rạng sáng bốn giờ, Từ Thấm Hằng ngồi trước máy tính, anh đeo tai nghe, dựa vào phần mềm đánh chữ cho người khiếm thị bắt đầu gõ chữ. Anh viết rất chậm, sai lỗi chính tả rất nhiều nhưng anh không để cho Thẩm Đan giúp đỡ, Thẩm Đan chẳng qua chỉ ôm đầu gối ngồi trên giường nhìn anh chằm chằm.

Cô hỏi: “Thấm Hằng, anh định làm gì vậy?”

Từ Thấm Hằng hỏi ngược lại cô: “Đan Đan, vì giành lại Khiêm Khiêm, có phải cái gì em cũng không sợ đúng không?”

Thẩm Đan kiên định gật đầu: “Cái gì em cũng không sợ.”

Trên mặt Từ Thấm Hằng lộ ra nụ cười: “Vậy chúng ta cùng đập nồi dìm thuyền một lần đi.”

Anh tốn hết năm tiếng đồng hồ, mặc dù chỉ hơn 1000 chữ nhưng đều do anh tự viết ra. Buổi sáng 9h30, trên diễn đàn dân sinh lớn nhất Hải Thành xuất hiện một bức thư, tiêu đề là —- Thư gửi con trai.