Độc Nhất Vô Nhị

Chương 26: Đại Kết Cục

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Căn hộ mới vẫn chưa bàn giao, cả nhà Từ Thấm Hằng vẫn ở 202 Thải Hồng Giai Uyển.

Buổi sáng trên bàn ăn, Thẩm Đan đút Đình Đình ăn hoành thánh, Khiêm Khiêm tự ăn phần của mình, cậu bây giờ đã vào lớp một, trước ngực đã đeo khăn quàng đỏ.

Từ Thấm Hằng nghe cậu nhóc húp nước canh sì sụp, không nhịn được rút khăn giấy đưa cho cậu, nói: “Khiêm Khiêm, con ăn từ từ thôi.”

“Dạ.” Khiêm Khiêm nhận lấy khăn giấy lau sạch miệng, sau khi ăn xong liền giúp mẹ bưng bát đĩa đem vào phòng bếp.

Một nhà bốn người chuẩn bị ra cửa.

Khiêm Khiêm đã tự đeo cặp sách của mình lên vai, cậu giúp ba ba cầm gậy dò đường, dắt tay ba ba đi xuống cầu thang trước.

Thẩm Đan vừa bế Đình Đình vừa mang giày, đeo túi xách, cẩn thận khóa cửa lại.

Thẩm Đan muốn thuận đường đưa Khiêm Khiêm đến trường tiểu học trước, nên để Đình Đình lại cho Từ Thấm Hằng trông chừng.

Mỗi ngày đều như vậy, phòng 201 đã bán đi, ba mẹ Từ tạm thời phải chuyển đến chỗ ở khá xa, Từ Thấm Hằng đưa theo Đình Đình đến công viên gần nhà, đợi mẹ Từ đến trông chừng con bé, thuận tiện hai bố con ngồi phơi nắng.

Hiện tại, Khiêm Khiêm đã học được cách làm đôi mắt cho ba ba, mỗi lần ra ngoài dường như đều là cậu nhóc xung phong dẫn đường cho anh.

Từ Thấm Hằng một tay cầm gậy dò đường, gõ gõ trên đất, một tay nắm tay Khiêm Khiêm liền nghe con trai nhỏ giọng nhắc nhở: “Ba ba, phía trước có bậc cấp, tổng cộng có bốn bậc.”

“Một bậc, hai bậc, ba bậc, tốt lắm đến đất bằng rồi.”

“Ba ba, quẹo cua.”

….

Khiêm Khiêm chưa từng nôn nóng mất kiên nhẫn, rất giống với Thẩm Đan.

Đến công viên nhỏ, Thẩm Đan đem Đình Đình giao cho Từ Thấm Hằng, dẫn anh đến ghế đá ngồi xuống, cô cẩn thận dặn dò, Từ Thấm Hằng vẫn như trước mỉm cười lắng nghe.

Giao phó xong xuôi, Thẩm Đan chuẩn bị dẫn Khiêm Khiêm đi, Khiêm Khiêm đột nhiên nghiêm túc nói với Đình Đình, “Đình Đình, em phải nghe lời ba ba đó, không được chạy loạn biết chưa, ba ba không thể tìm được em.”

Đình Đình dựa vào lòng ngực Từ Thấm Hằng, cái hiểu cái không gật gật đầu, bập bẹ nói: “Tạm biệt mẹ, tạm biệt anh hai.”

“Tạm biệt.” Từ Hiếu Khiêm giống như nhà lãnh đạo nhỏ phất phất tay, Thẩm Đan liền dắt tay cậu rời đi.

Từ Thấm Hằng ôm con gái ngồi phơi nắng, xung quanh vẫn như mọi khi, có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa, người lớn tản bộ qua lại, nhiều người nhìn thấy Từ Thấm Hằng đều chào hỏi rôm rả: “Tiểu Từ sư phó cùng Đình Đình phơi nắng đấy à?”

“Vâng, nắng sáng tốt lắm.” Từ Thấm Hằng mỉm cười trả lời.

Hàng xóm ở Thải Hồng Giai Uyển đều biết chuyện của gia đình anh, chỉ là bọn họ cũng rất hiền lành, chuyện đã qua nhiều năm cũng không hề nhắc lại.

Từ Thấm Hằng run run chân, cùng con gái cười đùa, Đình Đình rất ngoan, tính khí vừa giống ba lại vừa giống mẹ, ôn hòa điềm đạm còn có chút xấu hổ, hoàn toàn trái ngược với Khiêm Khiêm.

Rất nhiều người từng nói với Từ Thấm Hằng, Đình Đình rất giống anh.

Giống anh có làn da trắng, có mái tóc đen như mun, mặt mũi cũng rất giống.

Chẳng qua chỉ có mỗi đôi mắt là không giống, bọn họ nói, ánh mắt của Đình Đình rất đẹp, trong veo như nước, vừa nhìn liền biết là mỹ nhân tương lai, mỗi lần nghe được lời như vậy, Từ Thấm Hằng cũng chỉ cười cười, không trả lời, nhất là ở trước mặt Khiêm Khiêm.

Anh biết những người đó không có ác ý, nhưng Từ Thấm Hằng thật sự cảm thấy con cái lớn lên có giống ba mẹ hay không thì đã sao?

Khiêm Khiêm hay Đình Đình đối với anh đều là bảo bối, nếu như thật sự phải đem ra so sánh, anh vẫn sẽ thương Khiêm Khiêm nhiều hơn một chút.

Bởi vì ba mẹ của mình, bởi vì bằng hữu, thân thích, bởi vì những người xa lạ xung quanh, thậm chí là bởi vì Thẩm Đan…Từ Thấm Hằng luôn cảm thấy, anh nhất định phải yêu thương Khiêm Khiêm nhiều hơn một chút, nhiều hơn một chút, nhiều hơn một chút nữa, Từ Hiếu Đình có thật nhiều người thích, mà Khiêm Khiêm thì sao?

Mẹ Từ tới nơi, bà bồng Đình Đình rồi đặt con bé xuống đất, con bé vui vẻ chạy nhảy khắp nơi, mẹ Từ vừa đuổi theo vừa gọi cháu.

Chỉ còn lại một mình Từ Thấm Hằng ngồi trên ghế đá.

Anh đột nhiên nghĩ đến trước đây rất lâu, anh cũng ngồi ở chính chỗ này phơi nắng. Thẩm Đan đến ngồi bên cạnh anh, dè dặt nói: “Sư phó, tôi mà người tối qua.”

Đã bao lâu rồi nhỉ? Từ Thấm Hằng tính toán một chút, đã qua bảy năm rồi.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Từ Thấm Hằng 37 tuổi, đã đắm mình trong bóng tối 20 năm.

Anh gần như đã sắp quên mất thế giới ngoài kia đến tột cùng là hình dạng gì, ngày đêm giao ban thế nào, cùng vô số vạn vật và màu sắc xung quanh đối với anh mà nói, chỉ còn lại một tia trí nhớ cực kỳ mơ hồ.

Từ Thấm Hằng đưa tay sờ chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, chiếc nhẫn anh đeo bảy năm, đại biểu cho tình yêu, hôn nhân và trách nhiệm của anh…

Tình yêu….Từ Thấm Hằng đột nhiên nghĩ đến, anh và Thẩm Đan chưa từng nói với nhau câu “anh yêu em.”

Nhưng mà, anh và cô đều biết rõ, bọn họ đã không thể rời bỏ đối phương.

Không biết thế nào, anh đột nhiên nhớ lại một chuyện xảy ra rất lâu trước kia.

Lúc 21 tuổi, Từ Thấm Hằng đến tiệm xoa bóp người mù của một sư phó để thực tập. Cửa tiệm rất lớn, phân ra hai tầng, bao ăn bao ở.

Trong tiệm phần lớn đều là nhân viên khiếm thị giống như Từ Thấm Hằng, bình thường mọi người đều chăm sóc lẫn nhau, mỗi ngày đều phải qua thật yên ổn.

Từ Thấm Hằng mới bị mù bốn năm, nói thật anh vẫn chưa thể thích ứng được với cuộc sống như thế, đọc chữ nổi, sử dụng gậy dò đường, mọi thứ đối với anh mà nói đều không quá thuận lợi.

Trong tiệm có một cô gái thường xuyên trợ giúp anh.

Cô gái là người khỏe mạnh, phụ trách quầy thu ngân, mới có 19 tuổi.

Hai người chung đụng nhiều ngày, Từ Thấm Hằng liền có chút lệ thuộc vào cô, có việc cần ra ngoài đều nhờ cô dẫn đường, nạp tiền điện thoại hoặc đến tiệm tạp hóa mua chút đồ, cũng sẽ gọi cô đi cùng.

Qua một thời gian, liền có người bàn tán với nhau.

Rất nhiều người nói rằng Từ Thấm Hằng thích cô gái kia.

Có đồng nghiệp khiếm thị còn dè bỉu nói: “Đây chẳng phải là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga sao.”

Có người phản bác: “Cậu thì biết cái gì, là cậu không nhìn thấy thôi, tiểu Từ rất đẹp trai đó!”

“Đẹp trai thì có lợi ích gì, người mù vẫn chỉ là người mù không hơn.”

Những lời này rốt cục bay đến tai Từ Thấm Hằng, anh bắt đầu hạn chế tiếp xúc với cô gái kia, lần một lần hai, cô gái kia cũng có chút khó chịu, một buổi tối nọ, cô gái chặn đường Từ Thấm Hằng ở cầu thang.

“Anh làm vậy là có ý gì?” Cô gái hỏi.

Từ Thấm Hằng không trả lời được, ngón tay anh siết chặt gậy dò đường, hoảng hốt muốn rời khỏi, bất kể là đi bên trái hay bên phải, đều bị cô gái kia nhanh hơn một bước chặn lại.

Cô khóc, lôi kéo ống tay áo của anh, nói: “Từ Thấm Hằng, em thích anh!”

Từ Thấm Hằng nửa ngày cũng không lên tiếng, khi đó anh trẻ tuổi như thế, hai mắt lại mù, anh quả thật không dám nghĩ đến tương lai của mình sẽ về đâu, anh thậm chí còn không biết mình có đủ sức nuôi sống bản thân hay không, lúc này nói đến chuyện tình cảm thật sự quá xa xỉ.

Cho nên, anh dùng lực gạt tay cô gái kia, lảo đảo chạy lên lầu, lúc quẹo khúc cua thậm chí không cẩn thận bị té một cái.

Cô gái đứng ở chỗ đó vẫn khóc vẫn khóc, Từ Thấm Hằng nghe được cô định bước tới, lập tức nói: “Đừng tới đây!”

Sau đó anh bò dậy, ngay cả gậy dò đường cũng không cần, vịn lan can, đỡ tường, rời đi.

Ngày hôm sau, cô gái kia liền từ chức.

Từ Thấm Hằng chưa từng nhìn thấy cô, cũng không biết mặt mũi cô ta thế nào, thậm chí rất nhiều năm sau, anh không còn nhớ nổi tên cô gái là gì.

23 tuổi, Từ Thấm Hằng rốt cục khai trương tiệm xoa bóp của riêng mình, thời điểm vừa hoạt động, bởi vì anh còn quá trẻ, rất nhiều khách hàng không tin tưởng khiến cho kinh doanh của tiệm không mấy tốt.

Có lúc, anh ngồi mình trong tiệm, cả ngày, một khách hàng cũng không có, chỉ có âm thanh từ chiếc radio bầu bạn cùng anh.

Anh vẫn kiên trì, một năm sau tình huống rốt cục chuyển biến tốt, một mình Từ Thấm Hằng đã không thể làm xuể, anh bắt đầu tuyển nhân viên, cửa tiệm nhỏ từ từ có uy tín, khách quen cũng ngày càng nhiều hơn.

Khi Từ Thấm Hằng 25 tuổi, thu nhập dần dần ổn định, mẹ Từ bắt đầu quan tâm tới chung thân đại sự của con trai.

Bà nhờ người mai mối giới thiệu đối tượng cho Từ Thấm Hằng, yêu cầu rất thấp rất thấp, lớn tuổi một chút, dáng dấp xấu xí một chút cũng không sao, người tàn tật cũng được luôn! Mẹ Từ nói: “Người câm điếc thì không được, không có cách nào để giao tiếp, ánh mắt không tốt cũng không được, hai đứa đều không nhìn thấy thì làm sao chăm sóc cho nhau được đây. Chỉ cần có thể lo liệu sinh hoạt hằng ngày là được, không có công việc cũng không gấp, có thể phụ giúp ở cửa tiệm của Thấm Hằng một tay.”

Từ Thấm Hằng là một đứa con ngoan, anh liền bắt đầu đi xem mắt.

Cô gái đầu tiên là một người thiểu năng nhẹ.

Mẹ cô ta cùng đi đến chỗ hẹn, nói con gái mình đã tốt nghiệp trường trung học, đừng thấy nó phản ứng chậm chứ mà đánh giá thật ra cái gì cũng biết cũng hiểu.

Từ Thấm Hằng điềm tĩnh ngồi ở đó, anh không biết cô gái kia mặt mũi thế nào, mãi đến khi mẹ cô ta bảo cô ta trò chuyện với Từ Thấm Hằng, anh mới dở khóc dở cười.

Cô gái kia nói chuyện không đầu không đuôi, hoàn toàn không có logic, mẹ Từ có lẽ cũng không hài lòng, cuối cùng cũng không có kết quả.

Trên đường về nhà, Từ Thấm Hằng đặt tay trên vai mẹ mình, nghe bà càu nhàu: “Xem ra đầu óc không tốt cũng không được, cuộc sống hằng ngày không có cách nào cùng nhau trải qua. Bất quá con trai à, nếu con muốn tìm một cô gái khỏe mạnh, bây giờ có chút khó khăn. Mẹ biết con từ nhỏ tâm cao khí ngạo, nhưng tình huống bây giờ con cũng biết đấy, điều kiện nhà chúng ta cũng không phải loại giàu có, mắt của con lại không nhìn thấy, cho dù là cô gái nông thôn cũng không chịu gả vào đây. Cho dù là họ chịu gả, trong lòng mẹ vẫn không yên tâm, nói không chừng sẽ khi dễ con nữa…”

Từ Thấm Hằng không có chen vào, chờ mẹ anh nói hồi lâu, anh mới mở miệng: “Mẹ, cứ theo ý mẹ đi.”

Sau đó, Từ Thấm Hằng lại gặp mặt mấy cô gái, có một cô gái lúc trẻ đi làm bị máy móc cắt gãy tay phải, cô ta lớn hơn Từ Thấm Hằng 4 tuổi, gặp mặt hai lần, cô ta cảm thấy mắt của Từ Thấm Hằng hoàn toàn bị mù, cùng anh sống hết đời sau quá mệt mỏi, cô ta cảm giác bản thân sẽ không chịu nổi.

Một cô gái khác bị bệnh Morquio (*), người chỉ cao 1m1, Từ Thấm Hằng chỉ gặp cô ta một lần, cô này rất thích Từ Thấm Hằng, nói với người mai mối rất nguyện ý gả cho anh.

Mẹ Từ trong lòng cũng buồn bực, Từ Thấm Hằng cao đến 1m8, hai đứa đứng chung với nhau thật sự là không xứng đôi, bà hỏi ý kiến Từ Thấm Hằng, Từ Thấm Hằng chỉ yên lặng không đáp, mẹ Từ khẽ cắn răng, cũng liền từ chối.

Hẹn tới hẹn lui Từ Thấm Hằng đã bước qua tuổi 26.

Mẹ Từ lại sắp xếp cho anh một buổi hẹn. Cô gái này họ Lý, cùng tuổi với anh, làm việc ở một trung tâm từ thiện, công việc khá ổn định.

Người mai mối và mẹ Từ đều nói với Từ Thấm Hằng, cô Lý dáng dấp cũng tạm ổn, chỉ là đi đứng không được tốt lắm, nhưng đi đường cũng không cần dùng nạng.

Trong buổi hẹn đầu tiên của Từ Thấm Hằng và cô Lý, việc chọn lựa địa điểm đặc biệt khó khăn.

Thật ra Từ Thấm Hằng cũng không ngại đi xem phim, đương nhiên cần có người giúp anh diễn tả nội dung bằng lời nói, bất quá cô Lý kia rất nhanh liền bỏ đi ý niệm này, cô ta trực tiếp nói: “Anh không thể đi xem phim được.”

Từ Thấm Hằng cũng không nói gì nữa, cô Lý đi bộ không tiện, dạo phố ngắm cảnh liền miễn bàn, cuối cùng, hai người hẹn nhau cùng đi ăn cơm.

Từ Thấm Hằng không nhìn thấy thực đơn, liền để cô Lý gọi thức ăn, cô Lý cũng không khách khí, chọn vài món ăn, lúc ăn cơm, Từ Thấm Hằng có chút lúng túng, lúc bồi bàn bưng thức ăn lên, anh không biết họ đặt thức ăn ở hướng nào, vì vậy sau khi chạm được một đĩa, từ đầu tới cuối anh chỉ ăn mỗi một món đó.

Cô Lý cảm thấy kì quái, “Có phải tôi gọi thức ăn không hợp khẩu vị của anh không?”

“Không có.” Từ Thấm Hằng cười đáp.

Cô ta căn bản không muốn giúp anh gắp thức ăn.

Kết thúc buổi hẹn, Từ Thấm Hằng vẫy taxi, đưa cô Lý về nhà, sau đó mới để tài xế đưa mình về.

Sau khi xuống xe, anh gọi điện cho mẹ Từ, mẹ Từ đến cửa tiểu khu đón anh.

Bà hỏi anh buổi hẹn thế nào, Từ Thấm Hằng cũng không nói rõ, chỉ có thể đáp: “Cũng được ạ.”

Theo như lời người mai mối, cô Lý đối với Từ Thấm Hằng cũng thật hài lòng, mẹ Từ liền chạy về thông báo cho con trai, kêu anh mau tranh thủ.

Nhưng Từ Thấm Hằng dù sao cũng là người mù, anh có thể tranh thủ thế nào đây?

Anh chỉ có thể nhắn tin cho cô Lý, thỉnh thoảng gọi điện, phản ứng của cô Lý không mặn không lạt, qua một thời gian, Từ Thấm Hằng nghe lời mẹ mình mặc vào áo sơ mi quần tây, mẹ Từ đưa anh đến chỗ làm của cô Lý, bảo anh gọi một cuộc điện thoại.

Từ Thấm Hằng xách trong tay bánh kem tặng cho cô Lý, sau khi điện thoại kết nối, anh nói: “Là tôi, Từ Thấm Hằng, cô tan tầm chưa? Tôi ở cổng trung tâm từ thiện đợi cô, chúng ta cùng đi ăn tối đi.”

Giọng nói của cô Lý có chút hốt hoảng, ấp úng đồng ý.

Mẹ Từ yên tâm thoải mái ra về, Từ Thấm Hằng đợi gần một tiếng cô Lý mới ra ngoài.

Tiếng bước chân của cô ta rất đặc biệt, khập khiễng khập khiễng, Từ Thấm Hằng định cong môi cười liền nghe cô Lý mang theo chút oán trách nói: “Sao anh lại tự thuyết tự thoại đến đây thế! Nơi này đều là đồng nghiệp của tôi, nếu bị người ta nhìn thấy thì làm sao bây giờ!”

Từ Thấm Hằng liền không cười được, anh yên lặng hồi lâu mới đem bánh kem trong tay đưa tới: “Mua cho cô.”

Cô Lý không nói câu nào nhận lấy, rồi nắm tay áo định dẫn anh đi.

Lúc này một trận tiếng bước chân vội vã chạy tới.

“Tiểu Lý!” Người tới mà một người đàn ông trẻ, anh ta chặn đường Từ Thấm Hằng và cô Lý, ngữ điệu mang theo tức giận, “Em đang hẹn hò với hắn ta sao?”

Từ Thấm Hằng vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, cô Lý đã mở miệng: “Anh quản được tôi sao?”

Người kia đoán chừng nhìn ra Từ Thấm Hằng là người mù, anh ta lớn tiếng quát, “Hắn ta là người mù!”

Cô Lý không lên tiếng, xung quanh có rất nhiều nhân viên tạp vụ đi qua đang nhìn bọn họ, mặt cô ta đỏ lên quay đầu bước đi.

Cô đi chưa xa, người đàn ông kia rất nhanh liền vọt tới bên người cô, giữ chặt tay cô: “Tiểu Lý, đừng đi! Em biết anh thích em mà!”

“Cút! Buông tôi ra!” Cô Lý giằng co, Từ Thấm Hằng có chút sốt ruột, giọng của cô có chút nức nở, liền muốn kéo người người đàn ông kia ra.

Người đàn ông kia khí lực không nhỏ, hung hăng đẩy anh ra, Từ Thấm Hằng lảo đảo lui về sau mấy bước, lại xông tới, ba người liền ở ven đường lôi lôi kéo kéo.

Người đàn ông kia vô cùng tức giận, vung một quyền đấm lên mặt Từ Thấm Hằng, Từ Thấm Hằng sửng sốt chốc lát, anh dù sao cũng là trẻ tuổi, huyết khí phương cương, lắng nghe chuyển động của người kia cũng đánh trả một quyền.

Anh không biết người đàn ông kia cũng là người tàn tật, chân trái chính là chi giả, một quyền này dùng không nhiều lực lại làm người kia ngã xuống.

Cô Lý hét ầm lên, lập tức xông tới kéo Từ Thấm Hằng ra, lấy túi xách của mình một cái lại một cái đánh lên người anh, “Sao anh đánh anh ấy! Sao anh đánh anh ấy! Tên mù chết tiệt này sao lại đánh anh ấy!!”

Từ Thấm Hằng bị buộc liên tiếp lui về sau mấy bước, rốt cục ngã ngồi trên đất.

Anh cúi đầu ngẩn người, đột nhiên trên mặt lành lạnh, anh đưa tay sờ sờ, mềm nhũn, dính dính…liếm khóe môi một cái, ngọt, là bánh kem anh mua lúc nãy.

Trên mặt và đầu cổ anh phủ toàn bánh kem, ngơ ngác ngồi dưới đất, nghe được cô Lý đỡ người đàn ông kia dậy, hai người khập khễnh rời đi mất.

Từ Thấm Hằng không tìm được gậy dò đường của mình, anh gọi điện cho mẹ, thời điểm mẹ Từ chạy đến chỉ thấy con trai mình lặng lẽ ngồi ở ven đường, chật vật đến đáng thương.

Bà dẫn anh về nhà, Từ Thấm Hằng chỉ nói một câu: “Mẹ, con không muốn mai mối nữa.”

Mẹ Từ đã sớm rơi lệ đầy mặt, “Không mai không mối gì nữa! Cứ ở với ba mẹ là được rồi.”

“Ba ba—–” Một giọng nói mềm mại kéo Từ Thấm Hằng về thực tại, Đình Đình lon ton chạy tới bên cạnh anh, “Ba ba, chúng ta về nhà.”

“Chơi mệt không.” Từ Thấm Hằng khom lưng định ôm con gái, Đình Đình lại trốn ra, cô bé học theo anh hai, cầm gậy dò đường đặt vào tay Từ Thấm Hằng, Từ Thấm Hằng giật mình, đứng dậy, quả nhiên, Đình Đình đi bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé vững vàng dắt tay anh.

Cô bé học theo bộ dáng của anh hai, mở miệng: “Ba ba, có bậc thang kìa!”

Từ Thấm Hằng cũng không khống chế được nữa, anh ngồi xổm xuống trực tiếp ôm con gái vào trong ngực.

Đình Đình sợ hết hồn, tiếp theo liền ngoan ngoãn ôm cổ ba ba.

Từ Thấm Hằng ôm cô bé rất lâu, mãi đến khi mẹ Từ đi tới bên người, thúc giục mới anh đứng lên.

Thấy mặt con trai, bà liền vui vẻ: “Ôi, thật hiếm thấy, con sao thế hả?”

Từ Thấm Hằng lúng túng vội lau khóe mắt, anh ôm lấy Đình Đình, gậy dò đường gõ xuống mặt đất, cười nói: “Không có gì, chúng ta về nhà thôi.”

— TOÀN VĂN HOÀN —

(*) Người bệnh Morquio: 

Lời edit:
  • Không biết mọi người thấy sao chứ ta làm chương này thấy buồn cực kỳ!!!