Độc Nhất Vợ Yêu Của Tổng Tài

Chương 134: Khái niệm tình yêu

Khi đứng trước cửa phòng làm việc của Mạc Cao Kì, Hạ Vy không bước vào, không phải vì cô không dám mà tiếng nói trơ trễn của người phụ nữ kia khiến cô phát ớn, rốt cuộc cao sang đến đâu cũng chỉ là kẻ phóng đãng trước đàn ông. Thật đáng khinh bỉ! Hạ Vy không ghen, có lẽ vì lòng tin cô dành cho hắn, cô vào phòng pha cà phê nhẹ nhàng nhờ nhân viên mang trà hoa vào trong phòng hắn, chỉ nhẹ nhàng dặn một câu:

- " Nếu anh ấy muốn gì thêm nữa,hãy tìm tôi"

Hạ Vy trèo cao vì cô có quyền trèo cao, dù không làm vậy, Mạc Cao Kì cũng sẽ tự nâng cô lên. Song Hạ Vy ngồi ở phòng tiếp khách riêng của công ty, Hạ Vy đón nhận tách trà hoa quả từ Lucy cô khẽ mỉm cười dịu dàng. Đúng là cô vẫn luôn thuần khiết như viên pha lê.

- " Hạ Vy, cô không có hành động gì sao?"

- Lucy cười hỏi, cô không ngờ hôm nay Hạ Vy đến công ty lại còn bận trang phục khác hoàn toàn vẻ thường ngày, liếc qua phải nói là rất xinh đẹp đến mê người, cử chỉ nhã nhặn nâng trà lên nhâm nhi của Hạ Vy thu hoàn toàn vào mắt cô cho thấy Hạ Vy hoàn toàn không lo lắng trước sự xuất hiện của Nhậm tiểu thư.

- " Người đàn ông đích thực nhất định sẽ không làm cho phụ nữ của mình ghen"

- " Đúng vậy, đúng vậy, nhưng đôi khi chúng ta cũng nên chiếm lấy họ"

- " Lucy, cô sẽ cảm thấy thế nào nếu như biết người mình yêu đã từng có rất nhiều người phụ nữ khác"

- " Haha, Hạ Vy, nói cho cô nghe một điều thú vị, tôi là người đã cướp đi sự trong trắng của Từ Niên, nói sao nhỉ, là tôi cưỡng anh ấy đấy, kết quả cuối cùng cậu ta bị tôi thu phục hoàn toàn, phải đó Từ Niên không phải người đã ông duy nhất của tôi nhưng anh ấy là người duy nhất tôi làm tình và chọn yêu. Cũng như cách Cao Kì chọn cô bây giờ vậy. Chuỗi ngày ăn chơi của cậu ta đã thực sự chấm dứt khi có cô"

- " Thật sao? Vì nhìn Từ Niên khá chững chạc và mạnh mẽ"

- " Tên có tướng nằm dưới như thế thì mạnh mẽ cỡ nào, cho cô biết một bí mật thú vị, hồi đại học tôi bị coi là nữ phụ trong cặp đam mỹ đấy, Cao Kì và Từ Niên, trời ơi hai người đó đích thực như hình với bóng"

- " Haha..." - Hạ Vy bật cười, ngẫm lại hai người đó đúng là có tướng phu thê thật.

- " Cô Nhậm tiểu thư kia cô đừng để ý, do cha cô ta là cổ đông lớn nên Cao Kì không muốn gây xích mích thôi, một phần Nhậm gia vốn có quan hệ mật thiết với Vương Hùng. Mạc Cao Kì còn vì cô hủy bỏ hôn ước do Lục lão phu nhân người hắn quý trọng nhất thì cô tiểu thư mày đã là gì "

- " Hủy bỏ hôn ước, có chuyện đó sao?" - Hạ tách trà xuống, dây tơ trong mắt Hạ Vy khẽ rung, hoàn toàn bị cuốn hút hết vào điều mà Luch nói. Tay cô theo lẽ tự nhiên mà nắm chặt váy mình.

- " Hạ Vy, là do cô quên thôi, Mạc Cao Kì vốn có hôn ước với Tô Diệp Ân, thiên kim Tô thị nhưng hôm đó là buổi họp gia đình, giữa bao nhiêu người, hắn ta đã hủy hôn ước đặt sẵn giữa hai tộc, ban đầu là vì đó là sự đáp ứng duy nhất hắn làm đối với Lục lão phu nhân, không ngờ đêm đó hắn không nể ai mà cắt đứt, người ta đồn cho rằng mọi nguyên nhân là do cô gái hắn dẫn theo trước đó hắn đã khôn g ngần ngại trao cô cái danh Mạc phụ nhân, đến đây cô hiểu rồi chứ Hạ Vy"

- " Là tôi sao?" - Hạ Vy nín thở, cô đưa tay lên đầu, mang máng hình ảnh ai đó đứng thật kiêu hãnh, cánh tay cường tráng ôm lấy cô còn bản thân Hạ Vy thì khép nép trong lòng người đàn ông đó. Tại sao các hình ảnh cứ liên tục ùa về, chúng khơi gợi mọi cảm xúc trong cô, thật khó diễn tả thành lời.

- " A, xin lỗi phó chủ tịch, tiểu thư Hạ Vy, Mạc Cao Kì ngài ấy muốn uống trà"

- " Được rồi"

Tạm biệt Lucy, Hạ Vy cùng nhân viên mang trà đến cho hắn, nhân viên giám sát rất cận kề dù qua lời Lucy nhưng khi đi qua các vòng kiểm tra vẫn luôn phải dò soát người bằng máy, đồ uống cũng phải kiểm tra phòng trừ việc hạ độc. Không hẹn mà gặp, ngay lối rẽ đến phòng hắn, Hạ Vy lại mặt chạm mặt với Nhậm tiểu thư vừa nãy, nhìn khuôn mặt ấu trĩ không vui của ả ta, cô thầm dành lời khen cho Mạc Cao Kì.

- " Hóa ra là một nhân viên"

- "..."

- " Cô vẫn mong muốn mình ở vị trí cao sao?"

Hạ Vy khuôn mặt không biểu cảm, cô đứng nơi đối diện Nhậm tiểu thư, không chút dè chùng nở nụ cười tao nhã mang chút vẻ mỉa mai.

- " Chẳng lẽ cô cũng trèo cao sao? Thất bại rồi à?"

- " Cô.."

- " Nhậm tiểu thư, nói cho cô biết, tôi vốn không cần trèo cao thì tự khắc có người nâng"

- " Cô cho rằng mình có quyền gì mà tự tin như vậy "

- " Vậy cô cho tôi lý do tại sao tôi lại không có quyền như thế đi?"

Nhậm tiểu thư cứng họng, ả đã nghĩ cô là một con nhóc, nhưng không ngờ câu nói lại xắt xéo như vậy.

- " Nhân viên, cô có thấy trà của chủ tịch đang nguội không?"

- " Xin thứ lỗi Nhậm tiểu thư..." -Nói rồi nhân viên giơ tay gạt đường, dành lối cho Hạ vy đi.

- " Khoan đã, cô ta lấy lý do gì mà ngang nhiên được các người hộ tống đến phòng chủ tịch như vậy?"

Đặt nhẹ tách trà cho cô nhân viên bên cạnh mình, Hạ Vy nhẹ nhàng xoay người quay lại nhìn ả, nụ hôn trên môi ngàng càng in đậm hơn, hứng thú chỉ có lên chứ không có giảm.

- " Dực vào việc chủ tịch đích thân gọi tôi lên, tôi không phải loại phụ nữ tự động dâng mình"

- " Cô nói ai hả?"

- " Nói ai người đó tự biết, nhưng lạ thay, có kẻ bỏ nhiều công sức cũng chẳng được gì? Thật đáng buồn, Hạ Vy tôi đây không có hứng thú tiếp chuyện nữa, xin thứ lỗi kẻo chủ tịch lại mong mỏi"

Nói rồi, cô quay người đi, mặc cho Nhậm tiểu thư tức giận đến tím mặt, chỉ có thể đứng dậm chiếc guốc xuống sàn nhà.

- " Được rồi, để tôi mang vào"

- " Cô là Nguyệt Hạ Vy"

- " Đúng vậy, có việc gì sao"

- " Không có gì đâu, tôi lui trước"

Bóng nhân viên khuất rồi, Hạ Vy cũng chẳng buồn hỏi, đặt tách trà xuống bên cạnh, cô nhẹ nhàng mở cửa nhưng một lực kéo mạnh đã nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong, quá mạnh và quá nhanh, cô chỉ thấy lưng mình áp vào mặt tường lạnh buốt, cả cơ thể bị khóa chặt trong vòng tay mạnh mẽ như sắt thép, bàn tay nóng bỏng mon men đùi cô tiến lên, vuốt ve sống lưng căng cứng, cảm nhận nụ hôn sâu, trao nhau vị ngọt dưới chiếc lưỡi ấm nồng.

- " Chết tiệt, ai cho em mặc váy ngán như vậy?"

Một giọng nói cực kì không vui thì thầm bên tai, Hạ Vy đẩy hắn xuống sofa, mạnh bạo tiến đến, chân cô để giữa chân hắn, hai tay liền ôm lấy mặt Mạc Cao Kì, cô trao hắn nụ hôn mãnh liệt và cũng đầy bất cẩn, bàn tay hắn không một chút ngoan ngoãn không chỉ luồn tay vào trong váy kéo lên đến hông mà còn kéo khoá váy chô lưng, lòng bàn tay vừa xúc tác mới làn da nhẵn nhụi mềm mại, Hạ Vy đã cắn thật mạnh vào môi hắn.

- " A, Hạ Vy, em tức giận chuyện gì vậy?"

- " Anh còn phải hỏi sao?"

- "..."

- " anh cũng đào hoa gớm nhỉ?"

- " anh có làm gì đâu?"

- " vậy trong thời gian vữa nãy, anh và Nhậm tiểu thư làm gì cơ chứ" - Hạ Vy khoanh tay, cô ngồi xuống ghế, chân vắt chéo, hai tay khoanh lại chuẩn dáng vẻ tra hỏi. Cái nghiêng đầu cùng giọng nói ngọt nhẹ nhàng đúng điểm đặc trưng của phụ nữ mỗi khi giận. Mạc Cao Kì định ôm lấy cô, Hạ Vy liền gạt tay hắn ra, đôi môi càng cong, ánh mắt càng mở to.

- " Trả lời em trước"

- " Anh thề, anh có làm gì đâu"

- " cô ta có động vào đâu của anh không?"

- " Miễn chạm"

- " Thật không?"

- " Thật"

Hạ Vy nhăn mặt, không biết từ đâu cô lấy được lọ nước hoa, mùi hương thoang thoảng lại dịu nhẹ, cô cầm lên cao, đi xịt quanh phòng. Quay lại chỗ ngồi cô vuốt mái tóc mình, hít một hơi thật sâu.

- " không mùi hương, nói cho anh biết đây là nước cốt hoa mà em đã tự làm và..."

- " Nó là mùi của em"

- " đúng vậy? Anh không thích...aa"

Chưa kịp nói hết câu, Mạc Cao Kì đã kéo người Hạ Vy vào lòng mình, hắn hít hà mùi hương tóc cô, lẫn mùi cơ thể hương hoa đọng lại trên chiếc cố trắng ngần kia. Hắn cắn nhẹ vành tai cô, giọng nói say mê như rót mật vào trong tai, cơ thể lẫn tâm trí Hạ Vy mềm nhũn.

- " Cái gì của em, anh đều thích."

- " Em hiểu vì sao anh lại đào hoa rồi"

Hạ Vy nói một câu chân thực, nói chi các cô gái khác,Hạ Vy còn mê Mạc Cao Kì chết đi được, vẻ mặt nào của hắn cũng tốt, lúc dịu dàng, lúc cuồng bạo, lúc lại mạnh mẽ vô cùng.

- " Sao vậy, em chạy đến đây là lo được lo mất à"

- " Lúc em không ở đây đã có bao nhiêu cô như Nhậm tiểu thư xuất hiện, không phải anh bảo em nên ích kỉ chiếm lấy em một chút sao, thật sự nghĩ lại không muốn chia cho ai chút nào"

Nhìn Hạ Vy phụng phịu, nụ cười trên môi Mạc Cao Kì càng đậm hơn, hắn một tay vòng lấy em của Hạ Vy, tay kia nâng tay cô lên hôn lên mu bàn tay trắng muốt, rồi véo mũi cô một cái.

- " Em đó, em có biết bộ dạng nào của em cùng rất say mê không, dù là ghen hay là vui, mặc bộ đồ ngắn như vậy chạy đến đây rốt cuộc trong khoảng thời gian đó đã bao nhiêu kẻ được nhìn rồi, em nghĩ anh không ghen à?"

- " Đâu, đến đây em đã mặc áo khoác rồi, chỉ là ngồi nói chuyện phiếm với Lucy thì cởi ra thôi, sau đó thì đi lên đây chỉ cách nhau 1 tầng thôi mà"

- " Không được"

- " Nhưng trên đường đi chỉ có thư kí dẫn đường và Nhậm tiểu thư, họ là nữ nhân"

- " Nữ nhân cũng không được nhìn"

- " Mạc Cao Kì, anh nhỏ nhen quá rồi đấy"

- " Vì là em nên anh nhỏ nhen đấy "

- " Nhưng hôm nay là mặc cho anh xem mà anh còn tỏ vẻ giận làm gì"

- " Em trang điểm"

- " Đúng vậy"

- " Lúc đến đây em có che đi không?"

- " Che, che mặt á"

- " Đúng"

- " em không, mà sao em phải che mặt chứ, anh quá đáng thế"

- " Mạc Cao Kì đang không vui"

Rốt cuộc cô đến đây là bắt lỗi hắn hay để hắn bắt lỗi cô.

- " Này, anh đùa em đấy à? Đáng lẽ phải để em bắt bẻ anh chứ? Sao lại bắt bẻ em"

- " Giận rồi à"

- " Đúng vậy"

- " Thôi.." - Mạc Cao Kì nắm tay Hạ Vy, hắn biết mình hơi quá đáng rồi, tay kia vuốt vai Hạ Vy làm động tác ám chỉ hạ hỏa.

- " Vuốt ve, sờ nắm cũng không giải quyết được gì đâu"

- " Được rồi, anh biết lỗi rồi, bây giờ anh ngồi im cho em mắng được không?"

- "..."

- " Anh nghĩ là em rất xinh đẹp rồi nên không cần phải trang điểm nữa"

- "..."

- " Với cả anh muốn em che đi là lo tia UV sẽ tấn công da em thôi"

- "..."

- " Mặc đồ ngắn sẽ khiến em bị cảm, hơn nữa anh biết chúng chẳng bao giờ thoải mái bằng những váy suông dài em mặc ở nhà"

- "..."

- " Đôi guốc kia chắc không thoải mái bằng dép bông ở nhà vệ sinh đâu nhỉ?"

- " Anh..."

- " Được rồi, đừng giận nữa" - Cao Kì cười xuề, hắn nhanh chòng vòng tay ôm lấy Hạ Vy, không quên đặt nụ hôn lên trán cô đầy sự dỗ dành.

- " Coi như là anh biết điều"

- " Hạ Vy, anh mong em sẽ không lo lắng vẫn đề giữa anh và những người nữ nhân khác, anh sẽ không làm em tổn thương"

- " Mạc Cao Kì, anh từng hủy hôn ước sao"

- " Đúng vậy"

- " Tại sao anh lại hủy, hơn nữa có rất nhiều cô gái khác tốt hơn, đẹp hơn và chắc họ cũng trưởng thành giỏi giang hơn, trong lúc này họ sẽ giúp được anh rất nhiều, không như em... tại sao lại chọn em"

- " Anh hỏi em, anh thích cà phê như nào?"

- " Cà phê pha với bột quế"

- " Anh thích sữa như thế nào?"

- " Sữa đặc pha với nước ấm"

- " Anh thích gì nữa?"

- " Bánh ngọt cầu vồng, gà áp chảo nhất định không được có hạt tiêu, trong bữa lúc nào cũng phải có ly rượu vang vị nho năm 92,... "

- " Và anh thích em"

- "..."

- " Có hàng triệu lý do có thể giải đáp câu hỏi kia nhưng anh sẽ chỉ trả lời vì đó là em"

- ".. anh"

- " Các cô gái khác sẽ không bao giờ pha cà phê bột quế ngon như em đâu, đó cũng là vì sao khi em đến đây đã pha cà phê nhờ nhân viên mang vào để ám chỉ với anh rằng em đang ở đây, đang ở rất gần anh"

- "... "

Một tia cảm động xoẹt qua mắt Hạ Vy, cô mím môi không kìm được nụ cười mà nắm tay hắn chặt hơn.

- " Em là kí hiệu riêng nhưng chỉ mình anh có thể nhận ra"

- " miệng anh ngọt lắm đấy"

- " Anh sẽ coi đó là lời khen, khóe mắt em có nước kìa"

- " Đâu đâu có"

Hạ Vy mỉm cười tươi nhưng hai mắt không cố ép lại, cô là đang cảm động quá nên khôg kìm được nước mắt.

- " Đúng khóc em sẽ bị trôi chuốt mi mất"

- " Em biết"

- " Haha, nhìn em buồn cười lắm đấy"

- " Anh quá đáng"

- " Lại đây, nghe anh không trang điểm thì bây giờ có phải thoải mái khóc không?"

- " Vì là vậy nên em nghĩ mình sẽ dùng chuốt mi chống nước"

- " Hạ Vy"

- " Được rồi, nhất lúc em xinh đẹp nhất định là cho anh xem"

- " Em lúc nào cũng xinh đẹp, khi em cười anh phát hiện em còn xinh hơn vậy nên đừng khóc"

- " Mạc Cao Kì, làm sao bây giờ, em phát hiện mình càng ngày càng yêu anh"

- " Thật sao? Càng ngày càng yêu em đó là điều hiển nhiên với anh."

Một người đã nói rằng khi anh ta hỏi Mạc Cao Kì về thế giới, hắn mỉm cười và bắt đầu kể về Hạ Vy.

tình yêu là gì?

Khái niệm này hoàn toàn không có lời giải thích chính xác, nhưng chỉ cần ở với người mình yêu, bạn sẽ mình trả lời được câu hỏi đó.

*******