Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 524: Mục đích của thánh tôn (1)

Trưởng lão hình phạt đường tái mặt!

Quá xấu hổ! Quá mất mặt!

Thánh tôn vẫn đang ở đây!

Ngoài ra còn có những học sinh khác, thậm chí còn có một số tiểu nữ hài đang tuổi vị thành niên!

Cảnh này quả thực cay cả đôi mắt!

Trưởng lão hình phạt đường đột nhiên tiến lên một bước, muốn ngăn cản ông ta tiếp tục làm trò hề, không ngờ Cố Tích Cửu lại giơ tay: "Chờ đã, có lẽ phía sau vẫn còn điều gì đó, hãy tiếp tục nhìn xem. "

Còn muốn nhìn xem? Nếu còn xem tiếp, ông ta thật sự sẽ cởi hết!

Nữ hài này thật lớn mật! Không ngờ nàng còn nhìn chằm chằm vào đạo sư đã cởi quần áo nửa người......

Thật ra Cố Tích Cửu cảm thấy chẳng là gì cả, đương nhiên cảnh này thật sự cay mắt.

Nhưng rốt cuộc Cố Tích Cửu đến từ thời hiện đại. Những chuyện này nàng từng nhìn thấy nhiều trong thế giới hiện đại.

Nàng đã nhìn thấy nhiều cơ thể trần truồng của nam giới, hơn nữa bởi vì Tư đạo sư trước mắt đã bị điểm huyệt đạo, tay chân không nhanh nhẹn, cởi quần áo hồi lâu cũng chỉ lộ ra nửa bộ ngực ——

Nàng luôn cảm thấy phía sau sẽ còn có tuồng gì đó, vì thế nàng không muốn bị người khác gián đoạn, muốn để Tư đạo sư tiếp tục biểu diễn, nói không chừng nàng có thể khám ra được âm mưu nào đó ——

"Cố Tích Cửu, lại đây!" Thánh tôn bỗng nhiên mở miệng.

Cố Tích Cửu xoay người: "A?" Nàng vẫn đang nghĩ tới nửa cơ thể trần truồng của Tư đạo sư, muốn quay đầu nhìn lại ——

"Bản tôn mời ngươi lại đây!" Giọng nói của thánh tôn pha lẫn một chút lạnh lẽo.

Được thôi, ở đây thánh tôn lớn nhất, nàng chỉ có thể đi qua.

Vì thế nàng đi qua, cung kính hành lễ: "Thánh tôn, có chuyện gì phân phó?"

Thánh tôn nhìn nàng một lúc lâu cũng không nói lời nào.

Ánh mắt hắn như hữu hình có chất, Cố Tích Cửu có thể cảm giác được ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào trên đầu mình. Nàng có một loại cảm giác, mình đang bị hắn nhìn xuyên hộp sọ......

Trong khí đó, phía Tư đạo sư vẫn đang phát ra những âm thanh gì đó, có vẻ như ông ta vẫn đang cởi quần áo, thậm chí còn rất lộ liễu ——

Hừ, không ngờ người cổ đại cũng bá đạo như thế!

Trong lòng Cố Tích Cửu vừa mới có được một chút xao động, đột nhiên tai mắt đều bị cản lại, giống như bị nhét đầy bông.

Vì thế, nàng chẳng những nhìn không nhìn thấy màn trình diễn phía sau, thậm chí cũng không nghe thấy gì ——

Nàng theo bản năng chạm vào lỗ tai, nhưng không tìm thấy thứ gì. Đôi mắt và đôi tai của nàng vẫn ổn.

Vậy tại sao nàng lại đột nhiên bị mất thính giác?

Vì sao lại xảy ra chuyện này? Nàng còn muốn tìm kiếm dấu vết để lại trên người của Tư đạo sư!

Trong lúc nhất thời nàng không rảnh để ý tới lỗ tai, cố gắng cúi thấp đầu, muốn xem có thể nhìn thấy từ khoảng trống ở dưới cánh tay hay không. Thánh tôn lập tức mở miệng: "Bổn tọa truyền linh lực để ngươi luyện công, ngươi đã tu luyện đến tầng thứ mấy? Có chỗ nào khó hiểu? Hiếm khi gặp được bản tôn, vì sao không hỏi?"

Cố Tích Cửu: "......"

Thật kỳ lạ, nàng không nghe thấy giọng nói của mọi người xung quanh, chỉ có thể nghe được lời nói của một mình thánh tôn. Thánh tôn đang truyền âm?

Quyển sách kia là nhập môn tu luyện Phong linh căn, chỉ mấy tháng nàng đã đọc xong, đương nhiên cũng đã thuộc làu.

Đối với chỗ khó hiểu, nàng đã có từ điển bách khoa Thương Khung Ngọc, sao còn có chỗ nào khó hiểu?

Những dù sao thánh tôn đại nhân đã hỏi, nàng cảm thấy nếu mình không hỏi mấy câu thì có chút ngượng ngùng. Vì thế nàng ngẫu nhiên tìm mấy câu để hỏi.

Thánh tôn nhướng mày, mấy vấn đề này không phức tạp lắm, nàng thật sự không hiểu?

Tốt thôi, dù sao nàng cũng là người khác với thế giới này, đoán chừng càng đơn giản nàng càng không hiểu, vì thế hắn giải đáp thắc mắc cho nàng, thậm chí còn đưa ra một số ví dụ, con liên hệ từ vấn đề này tới vấn đề khác, thậm chí còn giải thích vài câu.

Hắn nói chuyện với giọng điệu chậm rãi, nhẹ nhàng, những lời giải thích cũng rất đơn giản sâu sắc.

Cố Tích Cửu kinh ngạc trong lòng, trong lời đồn đãi thánh tôn rất hiếm khi nói chuyện, cũng không nói nhiều, vì sao lần này lại dong dài như vậy?

Bởi vì mấy vấn đề này nàng đều đã hiểu, thế nên khi nghe thánh tôn giảng giải nàng liền có chút thất thần.