Độc Sủng - Chanh

Chương 33

Những tia nắng ấm áp mạnh mẽ xuyên qua rèm cửa, chiếu thẳng lên hai thân thể đang nằm trên giường.

Huyết Ưu Trác ở trong chăn ôm lấy An Mạt, đầu cọ vào bả vai cô mà nhắm nghiền mắt, hơi thở đều đều cứ thế phả vào tai cô.

An Mạt ở bên cạnh bất giác cựa quậy, cổ họng khô khốc thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng đã tỉnh lại.

Thân thể khẽ động một cái, lại cảm nhận được có ai đó ôm chặt lấy mình, sống mũi thoáng ngửi được mùi hương quen thuộc, mày đột nhiên cau lại, An Mạt gấp gáp đưa tay đẩy anh.

Huyết Ưu Trác bất ngờ bắt lấy tay cô để xuống bên eo, dùng sức ôm bó lấy cô, thấp giọng nhả ra từng chữ:

- " Đừng động! Em đang chuyền dịch! "

Ai đó nói xong câu lại dụi mặt vào hõm vai cô, cứ như vậy mà ôm lấy An Mạt mặt đang phiếm hồng bị ôm đến căng cứng.

- " Này! "

Cô cố nhích người ra một khoảng, lại bị anh ôm dính lấy không buông.

- " Mau thả ra! "

Huyết Ưu Trác vẫn nhắm tịt mắt không chịu mở, môi mỏng khẽ cong lên nở nụ cười. Vẫn là một mực không chịu bỏ ra, mặc cho cô ra sức quậy người như con nhộng cắn kén chui ra.

- " Tôi đau! "

- " Ở đâu? "

Nghe thấy tiếng cô nói đau một cái, cả người anh nhanh nhẹn mà nhổm dậy, đôi mắt màu hổ phách chớp chớp nhìn cô.

- " Đau ở đâu? "

An Mạt không lên tiếng, anh chủ động kéo tấm chăn ra nhìn kim chuyền đang gắm trên cổ tay cô, thấy kim bị lệch sang một bên liền nhướng mày, lập tức đưa tay che miệng ho khan một tiếng.

Vài giây sau chỉ cẩn thận chỉnh lại cho cô, từ từ bước xuống giường.

- " Đây là ở đâu? "

An Mạt hơi nghiêng đầu về phía anh, lúc mới tỉnh lại chưa ý thức được bản thân đang ở chỗ nào, còn bị anh ôm lấy người. Bây giờ nghĩ kĩ lại thì sau khi cô bị người ta đánh đến bất tỉnh, nhưng khi tỉnh lại rồi thì phát hiện chính mình thức dậy ở một nơi xa lạ.

Trong đầu cô vụt qua một ý nghĩ, có khi nào người đánh cô là anh?

Anh bắt cóc cô?

- " Nhà em! "

Anh vọn vẹn đáp lại hai chữ khiến cô thoát khỏi suy nghĩ mơ hồ ấy, Huyết Ưu Trác không đợi cô lên tiếng liền quay gót chân bỏ đi.

Bỏ lại An Mạt ngơ ngác mà dóng tai nghe ngóng bước chân của anh, nghe thấy được tiếng đóng sập cửa nhè nhẹ.

- " Khoan đã! "

An Mạt chống tay ngồi dậy, nhưng lại không sức lực mà khụy xuống, lập tức có cánh tay đỡ cô, một tiếng gọi " An Mạt " thân thuộc khiến cô vô cùng bất ngờ:

- " An Mạt! "

- " Dì Thẩm? "

- ----

Anh từ trên lầu đi xuống, thì đã thấy ba người tụ họp ở phòng khách nhìn anh chăm chú.

- " Ivan cậu...làm gì cô bé rồi hả? "

Steven đang ăn dở quả táo trên miệng, thấy anh xuống liền ném quả táo về phía anh.

Huyết Ưu Trác nghiêng người, thành công né được quả táo lao đến.

- " Chưa làm gì cả! Cô ấy bệnh nên làm gì được? "

- " Ấy! Vẫn được mà! "

Steven cong môi cười tà mị nheo mắt nhìn anh, còn cố ý đưa thân thể vặn vẹo trước mặt Huyết Ưu Trác, không hề để ý đến Shipper cùng Feedom mặt đen đang ngồi đối diện.

Anh tặc lưỡi, khẽ liếc Steven, sau đó đưa tay lên xoa xoa mái tóc, nhấc mông ngồi xuống bên cạnh Steven.

- " Feedom! Mạt Mạt cô ấy khi nào thì có thể ghép giác mạc? "

Feedom là người Úc gốc Trung, ông ấy là bác sĩ chuyên về ngành phẫu thuật cấy, ghép giác mạc tốt nhất mà anh biết. Mặc dù tuổi đã xế chiều, nhưng tay nghề vẫn còn rất tốt, chỉ cần cho ông ấy thời gian nhất định, chắc chắn An Mạt sẽ sớm nhìn lại ánh sáng.

- " An Mạt tiểu thư thân thể cần phải phục hồi hoàn toàn thì mới có thể ghép giác mạc! "

Mặc dù ông ấy là người gốc Trung, nhưng giọng nói vẫn có chút biến đổi, tông trầm lúc cao lại lúc thấp, âm thanh phát ra vẫn ngượng nghịu ở trong cổ họng.

- " Thời gian là khoảng bao lâu? "

Huyết Ưu Trác hơi cúi người xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối nhìn chăm chú Feedom.

Ông ấy đẩy gọng kính, lẩm bẩm nói một mình chuyện gì đó, vài giây sau chỉ thấp giọng nói một tiếng:

- " 1 tháng! "

- " Quá lâu! "

Huyết Ưu Trác anh không chờ được, hay nói cách khác là anh không muốn An Nguyệt cô ta được sống đến 1 tháng, như vậy là quá nhiều.

Anh đã xác định rõ ràng, mắt của An Nguyệt nhất định phải thuộc về An Mạt.

- " Vậy thì 2 tuần! "

- " Được! "

Huyết Ưu Trác gật đầu đồng ý, nâng người đứng dậy đưa mắt hướng lên lầu:

- " Mạt Mạt cô ấy tỉnh lại rồi, ông lên xem thử cô ấy xem sao! "

- " Tỉnh lại rồi? "

Steven bất giác hét toáng lên khiến anh giật nảy mình, đến anh cũng không nghĩ Steven lại có biểu hiện như thế.

- " Cậu sao vậy? Cô ấy tỉnh lại mắc gì cậu hét toáng lên? "

- " Là đại tẩu tỉnh đấy! Là vợ cậu đấy! "

- " Vợ tôi tỉnh tôi còn chưa hét, cậu mắc gì phải hét? "

Huyết Ưu Trác cau mày nhìn Steven, sắc mặt hơi đanh lại mà đưa ánh mắt sắc bén liếc hắn. Steven như cảm nhận được ánh mắt lạ của anh, lập tức cười trừ, luống cuống đến gần Feedom, đẩy lưng ông ấy đi nhanh lên lầu, mục đích duy nhất chính là chạy trốn.

- " Shipper đi cùng tôi đến " thăm " An Nguyệt! "

- " Được! "

Huyết Ưu Trác xỏ tay vào túi quần mà bước ra khỏi nhà, sau đó cả người xoay về phía sau bãi biển mà tiến đến, hướng về chỗ có An Nguyệt đang ngồi bất động trên bãi cát dài.

An Nguyệt bị trói vào một cây cột lớn đâm chặt xuống bãi cát, nước biển đánh từng nhịp đẩy từng gợn sóng lăn tăn đi vào, tấp nập mà xô lên người An Nguyệt, thân dưới cô ta bị ngấm nước biển, ngay đến vết thương trên bắp đùi hình như đã bị nhiễm trùng mà thối thịt.

Mới sáng sớm Steven đã kéo An Nguyệt ra đây, mục đích lớn nhất là muốn cô ta " tắm nắng ".

Nhưng anh không nghĩ là Steven lại kéo cô ta ra tận biển, còn cố ý trói chặt cô ta vào một cây cột lớn như vậy, hành động của Steven thật khiến người khác hài lòng!

- " Vị tiểu thư này có phải rất mát mẻ không? "

Anh đứng bên cạnh An Nguyệt, chậm rãi khom người xuống, bình thản mà cất tiếng.

- " Hừ! Một lũ hèn hạ! "

An Nguyệt thều thào trong cổ họng, miệng lưỡi khô khan đến mức lớp da ở môi bị bong tróc một mảng, sắc mặt trắng bệch mà ngờ ngệch đáp trả câu nói của anh.

Cô ta mất hết sức lực mà dựa hẳn người vào cây cột.

Thoi thóp mà thở ra từng tiếng, ngay đến hơi thở cũng rất nặng nề.

- " Âu Dương Đằng của cô đâu rồi? Sao không thấy hắn đến cứu cô vậy? "

Nghe Huyết Ưu Trác nhắc đến tên hắn, An Nguyệt lập tức cắn chặt môi dưới, thở phì phò mà cả người run lên lẩy bẩy, ngay cả ánh mắt cũng chứa đựng sự chán ghét hiếm có. Cô ta bất ngờ giãy dụa, đôi tay vặn vẹo muốn thoát khỏi cái dây thừng đang siết chặt lấy đến mức hằn đỏ, thân thể không ngừng chuyển động muốn nới lỏng dây thừng ra một chút.

- " Tên khốn...mau thả tôi ra! "

An Nguyệt dùng toàn bộ sức lực mà hét lên, đôi mắt đã rươm rướm nước mắt mà ngước lên trừng anh.

- " Tên khốn như tôi sẽ không bao giờ thả cô ra, không bao giờ! "

Nói dứt câu anh liền nở nụ cười rất đậm, nâng người đứng thẳng dậy phóng tầm mắt ra xa nhìn bờ biển trải vô tận, lóng lánh dưới ánh mặt trời đang một gay gắt.

Dao động từng cơn, từ từ gợn sóng đẩy vào bờ, đổ ập lên cả người An Nguyệt.

Nhìn thích thú vô cùng!

- " Tôi rất tò mò một chuyện, cô với An Mạt vốn là chị em song sinh, hà cớ gì cô lại hại Mạt Mạt nhiều như vậy? "

Huyết Ưu Trác vẫn đứng thẳng người mà mở miệng hỏi An Nguyệt, đến một cái liếc mắt cũng không thèm liếc qua.

An Nguyệt cong môi cười thành tiếng, nụ cười xen lẫn sự giễu cợt mà lắc đầu vài cái, nét mặt hiện lên vài phần bất lực, lại có vài phần bi thương, bất giác, An Nguyệt phẫn nộ mà gào lên trước mặt anh:

- " Con mù An Mạt vì cái gì chị ta đều tốt hơn tôi? Chị ta cái gì cũng tốt, còn tôi thì lại không, chị ta được nhiều người yêu mến, vì cái gì tôi lại không được như thế? "

- "..... "

- " Chị ta xinh đẹp, tài năng, được nhiều người thầm thương trộm nhớ, ngay đến người tôi yêu cũng yêu chị ta, vì cái gì tôi không hạnh phúc mà chị ta lại được hạnh phúc? "

- "..... "

- " Haha, bây giờ thì tốt rồi, chị ta bị mù, chị ta mù, ngay đến người mà chị ta yêu cũng không hề yêu chị ta, Âu Dương Đằng yêu tôi, Âu Dương Đằng yêu An Nguyệt này, có lẽ là do chị ta nhận quả báo nên mới bị mù! Chị ta bị hành hạ như thế là còn nhẹ! "

- "..... "

- " Thứ mà tôi không có được, cho dù có chết chị ta cũng đừng hòng có! "