Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 57: Mộng Cảnh (1)

Bóng lưng người trước mặt cao lớn hơn rất nhiều so với hình dáng bé nhỏ của nàng. Người kia từ từ quay mặt lại, một cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm tràn vào tâm trí Tiểu Điệp.

"Nhạc Nhạc, sao con lại đến đây?"

Nhạc Nhạc?

Đúng rồi, nàng được gọi là Nhạc Nhạc.

Vì sao nàng lại đứng đây? Nàng không biết.

Phút chốc đầu óc Tiểu Điệp trở thành một mảng sương mù trắng xóa, đôi mắt nàng dần trở nên đờ đẫn không tiêu cự.

Nàng đứng yên nhìn người trước mắt không động đậy. Người kia nhìn thấy nàng thần người không đáp thì mỉm cười nói: "Con đang tìm cha sao? Lại đây, cha bế cái nào."

Bàn tay của người nam nhân trước mặt giang ra trước mặt nàng. Nhìn bàn tay đó, từng hình ảnh trong đầu óc trống rỗng của nàng dần hiện về.

Người này tên Lôi Thích, là phụ thân của nàng. Nàng sở dĩ đứng ở đây là vì mẫu thân bảo nàng chạy đi kêu ông về ăn cơm.

Trong trí óc được lấp đầy ký ức, Tiểu Điệp hướng về phía cánh tay kia mà nhào tới, ôm lấy cổ ông. Nàng để mặc cho Lôi Thích bế nàng lên tay sau đó nhìn cười ngọt ngào: "Cha, mẹ bảo con kêu cha về ăn cơm, mẹ đã nấu xong rồi."

Nghe nàng bảo thế, Lôi Thích cười xoa đầu nàng: "Vậy sao, làm phiền con rồi."

Nói xong, Lôi Thích bế Tiểu Điệp từng bước rời khỏi vườn hoa.

Được Lôi Thích nâng lên ngồi ở trên cánh tay, Tiểu Điệp một tay quàng qua cổ ông thích thú nhìn xung quanh. Tiểu Điệp thích nhất được phụ thân nàng bế, vì ở độ cao này, nàng có thể nhìn thấy mọi thứ ở xa thật xa.

Trên đường đi, hai người bọn họ đi ngang qua một gốc cây Bách Tuế nhỏ, ánh mắt nàng vô thức rơi trên đó.

Cái nhìn chăm chăm của Tiểu Điệp đã khiến Lôi Thích chú ý. Ông nhìn nàng hỏi: "Con đang tìm gì sao?"

Tiểu Điệp nhìn phụ thân nàng, chậm rãi lắc đầu: "Không có."

Nàng không biết, nàng chỉ cảm thấy gốc Bách Tuế đó nhìn cực kỳ quen mắt. Cảm giác như nàng đã quên mất điều gì, nhưng lại không nhớ ra.

Hai người họ cứ thế đi hết con đường mòn thì căn nhà gỗ nhỏ cũng dần hiện ra. Lôi Thích chậm rãi đặt Tiểu Điệp xuống đất, bàn tay lớn của ông nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng dắt vào trong nhà.

Ở trong nhà, mẫu thân nàng đã bày cơm ra đợi sẵn.

Tiểu Điệp nhìn thấy mẫu thân, nàng liền nhào qua ôm lấy chân bà kể công: "Mẹ, con nghe lời mẹ đã bảo cha về rồi này."

Mẫu thân nàng nghe vậy thì xoa đầu nàng, bật cười: "Nhạc Nhạc nhà ta là ngoan nhất, cảm ơn con."

Nghe được mẫu thân khen một câu, nàng liền vui vẻ buông bà ra. Tiểu Điệp vừa cười khanh khách vừa leo lên ghế ngồi vào bàn ăn.

Ăn được vài miếng, mẫu thân Tiểu Điệp nhìn nàng lên tiếng: "Nhạc Nhạc, hồi trưa này nhà Nhị Hồ vừa mới qua nói với ta, lão bảo rằng con đánh con trai lão. Điều này có thật không?"

Mẫu thân nàng là như vậy, dù nghe hàng xóm nói gì về nàng, bà cũng đều nhỏ nhẹ hỏi nàng, bà không lúc nào mới nghe một phía liền buộc tội nàng.

Nàng có thể nói dối, nhưng nàng lại không nói. Bởi vì nàng biết, sở dĩ mẫu thân nàng đối với nàng như vậy là vì bà biết nàng không bao giờ nói dối bà. Bà từng dạy nàng, lời nói dối rất nguy hại, "con có thể nói một trăm lần nói thật nhưng có thể người ta sẽ không bao giờ để ý, nhưng một lần nói dối tiếng xấu sẽ mang theo con suốt đời."

Lời nói đó của mẫu thân, nàng luôn tâm tâm niệm niệm ghi nhớ. Vì vậy khi nghe mẫu thân hỏi, khuôn mặt bầu bĩnh của nàng khẽ xụ xuống, nàng gật đầu thừa nhận.

"Vì sao?" Giọng bà có chút trầm xuống hỏi nàng.

Giọng Tiểu Điệp có chút oan ức nói: "Tại vì con trai lão Nhị Hồ đánh con trai nhà hàng xóm, hắn ỷ mình là Nhị Thuật gia, không đứa trẻ nào trong xóm sánh bằng hắn, hắn đi đâu cũng ức hiếp người khác. Cho nên, con mới... " giọng nàng nhỏ dần, sau đó biến mất hẳn.

Biết rõ lý do, mẫu thân Tiểu Điệp lông mày khẽ nhíu lại. Hiện tại bà thật không biết là nên khen nàng hay mắng nàng nữa.

Lôi Thích nãy giờ im lặng chợt lên tiếng: "Nhạc Nhạc, con muốn nói con trai lão Nhị Hồ ỷ mình là Nhị Thuật gia đánh người khác là không đúng?"

Nghe phụ thân hỏi, Tiểu Điệp bèn ngẩn đầu lên, nhìn ông đáp: "Vâng ạ."

"Thế, con ỷ mình là Tam Thuật gia ra tay đánh con trai lão Nhị Hồ thì có khác gì hắn?"

Nghe Lôi Thích hỏi, Tiểu Điệp liền ngẩn người. Nàng suy nghĩ một chút, liền cảm thấy phụ thân nàng nói thật đúng. Nàng như vậy quả thật không khác gì con trai lão Nhị Hồ.

Tiểu Điệp hết nhìn phụ thân lại nhìn mẫu thân, giọng nàng chứa đầy sự hối lỗi: "Cha, mẹ, là con sai. Con xin lỗi."

Thấy nhi nữ của mình đã biết lỗi, mẫu thân Tiểu Điệp cũng không muốn trách mắng gì thêm, nhỏ giọng nói: "Được rồi, biết lỗi là tốt."

Được hai người tha thứ, Tiểu Điệp lại tiếp tục ăn cơm. Ngay khi ăn vừa no, nàng vô tình thấy một bóng người cao lớn đứng dựa sát gốc cây đối diện nhà nàng.

Tiểu Điệp kinh ngạc, liền hỏi phụ thân, vì ngay vị trí ông ngồi có thể nhìn thấy người kia: "Cha, người kia là ai vậy? Sao lại nhìn vào nhà chúng ta?"

Lôi Thích nghe nàng gọi thì nhìn theo hướng nàng chỉ, nhưng sao đó, ông lại nhìn nàng khó hiểu hỏi: "Cha có thấy ai đâu, con có chắc mình không nhìn lầm không?"

Nghe ông nói vậy, Tiểu Điệp sợ mình thật sự nhìn lầm, lần nữa nhìn vào gốc cây kia. Bóng người kia hiện tại vẫn còn, hơn nữa bóng người cao lớn như vậy, sao nàng lại có thể nhìn lầm. Nhưng không chỉ phụ thân nàng không thấy mà ngay cả mẫu thân nàng cũng không thấy.

Điều kỳ lạ này làm nàng nghĩ đến, rất có thể nàng có năng lực đặc biệt, có thể nhìn thấy ma đi?

Sợ song thân lo lắng, nàng thuận theo họ bảo rằng mình hoa mắt rồi, hiện tại đã không còn nhìn thấy. Ăn cơm xong, nàng lấy cớ ra gốc cây kia để luyện công, nơi đó là nơi nàng vẫn thường tập luyện nên bọn họ cũng không có nghi ngờ gì.

Đi đến chỗ gốc cây, bóng người kia càng lúc càng gần trong tầm mắt nàng. Tiểu Điệp ngẩn ngơ nhìn mặt người kia, người kia cũng nhìn nàng mỉm cười.