Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 110: Người phụ nữ trong căn phòng bí mật

Hàn Kỳ Âm đắn đo vừa muốn vào xem, lại sợ ngộ nhỡ không phải thứ cô nên xem. Cuối cùng sự tò mò vẫn chiến thắng lí trí, nhưng lấy gì để mở bây giờ nhỉ?

Cô tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm thấy một cái que nhỏ dưới chậu cây, tạm được. Đút cái que vào trong lỗ khóa lần mò một chút, xoay xoay, ổ khóa lâu ngày kêu cái tách mở ra.

Hàn Kỳ Âm nhẹ nhàng đi vào, bên trong tối om, cô lần mò công tắc điện bật đèn lên. Ở bên trong là một căn phòng được bài trí giản dị, mọi đồ vật đều ngay ngắn, nhìn gam màu ấm nên cô đoán chủ căn phòng này có thể là nữ.

Cố tiếp tục nhìn ngắm mọi nơi, bất chợt có một tấm rèm màu đỏ cực lớn treo ở trên tường, nó không treo ở cửa sổ mà ở đối diện chiếc giường.

Hàn Kỳ Âm chầm chậm bước tới, bỗng nhiên trông ngực đập thình thịch. Đằng sau tấm rèm này là gì đây? Cố bắt đầu đưa tay ra cầm lấy tấm rèm, cuối cùng kiên quyết kéo nó ra.

Thật sự không ngờ tới là ở phía sau lại không phải thứ gì đó ghê gớm hay sinh vật kì lạ nào đó, mà chỉ là một bức tranh. Nhưng vấn đề là đó là một bức tranh của một người phụ nữ.

Một người phụ nữ ở Cố gia sao?

Bức tranh rất lớn, người phụ nữ trong tranh còn rất đẹp, nhưng ánh mắt lại man mác buồn, khóe miệng cô khẽ nhoẻn cười, mái tóc dài suôn mượt kết hoa, trên người là bộ váy hoa dài.

Nhìn cô ấy cũng không phải là lớn tuổi. Cô đoán chừng chỉ khoảng ba mươi.

Tại sao Cố Thâm lại treo một bức tranh của một người phụ nữ ở đây? Hơn nữa còn khóa cửa phòng này lại không cho ai vào. Rốt cuộc hắn đang che giấu cô điều gì?

Nói mới nhớ, cô không biết chút gì về hắn cả, hay quá khứ của Cố Thâm. Mọi người đều đồn hắn không gần gũi phụ nữ nhưng hắn lại dành nguyên một căn phòng cho một người phụ nữ.

Chỉ dựa vào đó thôi cô đã biết đây là một người rất quan trọng với hắn.

Hàn Kỳ Âm kéo lại tấm rèm như cũ, không phát hiện ra gì thêm, thế là đi ra khóa cửa lại như cũ, nhẹ nhàng rời đi như không có chuyện gì xảy ra.

Cô rất muốn hỏi Cố Thâm xem đó là ai nhưng lại sợ đây là điều cấm kị của hắn, mà không hỏi thì trong lòng lại vô cùng khó chịu, một người phụ nữ như thế nào thì mới có thể khiến hắn treo cả tranh để lưu giữ?

Mang theo tâm trạng ngổn ngang trở về phòng mình, vừa mở cửa ra thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo ôm chặt vào lòng, mùi hương và giọng nói bá đạo quen thuộc của Cố Thâm vang lên bên tai

"Em vừa đi đâu về? Tại sao không ăn tối cùng tôi?"

Hàn Kỳ Âm không trả lời mà vùng khỏi tay hắn đi lên giường trùm chăn

"Không có gì. Em đi loanh quanh thôi, em buồn ngủ rồi, lão đại, anh có thể ra..."

Câu ra ngoài cô còn chưa kịp nói hết đã bị môi lưỡi của hắn nuốt chửng lấy, Cố Thâm ôm cả chăn và cô vào lòng, lưỡi hắn như con rắn nhỏ mang theo sức nóng quyến rũ cuốn lấy lưỡi cô mút mát, mạnh mẽ chiếm hữu cả khoang miệng cô, bàn tay đặt ở eo cô luồn vào bên trong áo sờ lấy vòng eo thon nhỏ. Hàn Kỳ Âm không thở được chỉ có thể rên rỉ, muốn giận hắn mà lại bị nụ hôn của hắn làm cho chìm đắm, nhưng may mắn là chút lí trí còn sót lại đã khiến cô đẩy hắn ra.

Cố Thâm bị cô đẩy ra, cau mày. Giọng nói đã hơi lạnh lùng

"Có chuyện gì vậy? Có ai làm gì em à?"

Tại sao thái độ của cô đột nhiên kì lạ như vậy?

Hàn Kỳ Âm thật muốn nói là do hắn làm ra. Chiều nay thì bị Mạc Tư Huyền cảnh cáo, sau đó buổi tối còn biết được điều hắn che giấu, cô không khó chịu sao được.

Bộ dạng im re không trả lời đó càng khiến Cố Thâm mất kiên nhẫn. Trước giờ hắn đâu có biết dỗ dành ai.

"Nói."

Hắn bắt đầu giọng điệu bá đạo như cũ.

Hàn Kỳ Âm càng không nói gì, cô chỉ cúi gằm mặt nhìn chiếc ga giường màu hồng.

Dây thần kinh kiên nhẫn của hắn đứt phựt, hắn đã cố gắng không nổi nóng rồi, còn cô lại vô duyên vô cớ làm mình làm mẩy.

Hắn nghĩ chẳng lẽ đám Tư Duệ nói gì với cô, thế là bèn hỏi

"Tư Duệ nói gì với em à?"

Hàn Kỳ Âm lắc đầu, bây giờ đầu óc cô chẳng bận tâm tới anh ta.

"Thế em làm sao?"

Hắn nghe đám người hầu kể lại cô tự làm cơm rang trứng ăn "Đồ ăn không ngon?"

Cũng không phải. Cô lắc đầu như cũ. Rất ngon là đằng khác.

Sắc mặt Cố Thâm đen lại, cái gì cô cũng lắc đầu, nếu là ngày trước thì hắn đã chẳng thèm bận tâm, ai bảo bây giờ cô là người hắn yêu chứ.

"Em còn không nói, tôi sẽ đè em ra hôn cho đến khi nào em chịu nói mới thôi."

Lời uy hiếp này quả nhiên có hiệu quả, Hàn Kỳ Âm đã ngẩng mặt lên nhìn hắn, nhưng làm sao cô có thể thốt ra là cô vào trộm căn phòng đó, còn nhìn thấy bức tranh nên mới khó chịu?

"Lão đại. Em không sao. Không có chuyện gì cả."

Lời nói dối này của cô tất nhiên là không qua được mắt hắn.

Cố Thâm không nói nhiều, dùng môi biểu hiện cho sự tức giận bắt đầu lan ra. Hắn đè cô xuống giường cuồng dã hôn rồi cắn, mặc cô vùng vẫy.