Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 139: Mộ Dung Tuyết bị bắt cóc

"Lão đại, đừng mà..."

Hàn Kỳ Âm thử van xin lần cuối, ngộ nhỡ có ai đến đây...

Cố Thâm "Bây giờ tôi tha cho em, thì ai chịu trách nhiệm với nó?"

Hắn cạ cạ thứ đó vào mông cô, qua lớp vải vẫn cảm nhận rõ hơi nóng.

Hàn Kỳ Âm ".."

Hức...Lí lẽ ngang ngược gì vậy...? Có phải lỗi tại cô đâu...

Cố Thâm thấy cô không trả lời. Hắn biết rõ không ai dám vào đây, nhưng muốn trêu chọc cô thêm, thế là tay bắt đầu luồn vào trong, sờ mó bông hoa nhạy cảm.

"A!"

Hàn Kỳ Âm giật nảy mình, khẩu súng trong tay liền rơi xuống.

"Ưm..."

Phần dưới của cô nhanh chóng cảm nhận được hắn, ngón tay Cố Thâm mới sờ bên ngoài mà cô đã ướt, thế là nhanh chóng vào sâu bên trong.

"Ah...a...."

Chân cô run rẩy đứng không vững, phải bám vào cánh tay của hắn. Cố Thâm căn vào phần gáy nhạy càm của cô, giọng nói trầm xuống

"Bây giờ em muốn tôi làm gì tiếp theo?"

"A....không...đừng mà..."

Cô rên rỉ ngắt quãng, đầu lưỡi hắn mút mạnh để lại dấu hôn sau phần gáy trắng noãn

"Tôi đã bảo em nói dối là không ngoan."

Cô nói dối cái gì chứ...

Hơi thở của Hàn Kỳ Âm đã gấp gáp hơn, một tay Cố Thâm đưa lên xoa bóp bầu ngực mềm mại, bên dưới cô co rút mãnh liệt gắt gao hút chặt lấy ngón tay hắn. Tầm mắt cô đã mờ mịt vì khoái cảm, nhưng Cố Thâm đột nhiên rút tay ra, kéo khóa quần trực tiếp đưa quái thú đâm thẳng vào.

"A!"

Hàn Kỳ Âm kêu lên, ở dưới run rẩy co thắt dữ dội, bình thường nằm cô mới chịu được hắn, bây giờ đứng cảm giác hai chân đang run run dữ dội.

Ngược lại người nào đó lại hít sâu một hơi thoải mái, bắt đầu luận động, mỗi cái rút ra đâm vào đều sâu đến tận cùng. Hàn Kỳ Âm lại như thói quen vừa rên rỉ vừa cầu xin, còn Cố Thâm thì cuồng dã chiếm đoạt.

"Đừng mà...tha cho em...lão đại..."

Cô vừa yếu ớt bám vào tay hắn, vừa để ý bên ngoài xem có ai vào không, Cố Thâm bỗng đâm mạnh một cái

"Không cho phân tâm."

Hàn Kỳ Âm uất ức mà không dám kêu ai, bờ mông trắng mịn bị ra ra vào vào đến đỏ bừng. Cố Thâm phát hiện nhìn từ góc độ này cũng không tệ, càng làm càng hăng....

*

*

*

Trên đường ra sân bay.

Mộ Dung Tuyết mắt sưng húp, đành phải đeo kính vào, trả tiền taxi xong, cô bước xuống xe xách vali đi thẳng vào sảnh chờ. Bởi vì đang rất buồn nên Mộ Dung Tuyết không hề biết rằng có người đi theo mình.

Cô ngồi xuống một băng ghế, tay nắm chặt tấm vé máy bay. Chỉ cần lên máy bay trở về thôi, không biết có còn cơ hội gặp gỡ lại nhau nữa hay không...

Một người đàn ông ngồi bên cạnh cô, Mộ Dung Tuyết không để ý, đột nhiên anh ta nói gì đó với cô. Tay còn cầm một tấm bản đồ chỉ chỉ vào đó, cô đoán anh ta muốn hỏi đường, thế là nói lại bằng tiếng anh rằng mình cũng không biết, anh ta hãy đi hỏi người khác. Lần này anh ta cũng nói lại bằng tiếng anh nhờ cô xem kĩ lại giúp chỗ này xem, anh ta rất khó khăn mới có thể đến được đây.

Mộ Dung Tuyết thương tình, bèn ghé lại gần hơn xem xét bản đồ, chỉ đợi lúc đó anh ta bèn lấy một chai nhỏ trong ống tay áo, phun vào mặt cô, động tác rất nhanh. Mộ Dung Tuyết chưa kịp nhận thức thì xung quanh bỗng chốc tối sầm, anh ta ở bên cạnh đỡ lấy cô, trước lúc chìm vào giấc ngủ trong đầu cô lại hiện lên gương mặt của Mạc Tư Huyền...

"Tư Huyền..."

Đôi môi mấp máy nhưng không phát ra tiếng. Người đàn ông kia bế Mộ Dung Tuyết lên một chiếc ô tô đỗ bên ngoài, báo cáo lại qua thiết bị liên lạc rằng đã bắt được người. Mộ Dung Tuyết cứ thế bị bắt đi mà không hay biết gì.

Vali của cô bị bỏ lại ở sân bay, người đi lại đông như thế nhưng không ai để ý rằng cô bị bắt đi, chỉ nghĩ rằng đó là một cặp đôi...

*

*

*

Nếu như không phải vì bận công việc thì còn lâu Cố Thâm mới tha cho cô. Việc hôm nay bọn họ làm tình ở phòng tập bắn, chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến cô ngượng chín cả người.

Cố Thâm đúng là lão đại độc tài, thích khi dễ cô, bây giờ cô đã rút ra được kinh nghiệm là cô đối với lời nào của hắn cũng tin tưởng, nhưng khi ở trên giường thì hắn nói gì cũng không được tin!

Hàn Kỳ Âm đã có kinh nghiệm xương máu đối với chuyện này, nhưng có một điều là cô có chống cự cũng vô ích, lúc nào cũng phải thuận theo hắn, ban đầu thì ý chí hừng hực muốn vùng lên, sau đó lại bị hắn đè nghiến xuống hung hăng mạnh bạo, thế là một lúc sau phải buông áo giáp đầu hàng...

Đúng là mất mặt...mất mặt quá...