Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 164: Gọi tên tôi

Hàn Kỳ Âm từ nãy đến giờ đều nhìn hắn, Cố Thâm hưởng thụ ánh mắt sùng bái của cô. Tay hắn véo nhẹ lên gò má phấn nộn, nhếch môi nói

"Sao thế?"

"Lão đại. Anh ngầu quá đi..."

Ánh mắt Hàn Kỳ Âm long lanh.

"Phí lời. Bây giờ em mới biết sao?"

Hàn Kỳ Âm "..."

Đây là hắn đang tự cao sao?

Nhưng mà...cô thích nha!

"Lão đại, nhưng anh nói thế với cô ta. không sợ cô ta không chữa trị cho Mạc Tư Huyền nữa chứ?"

Cố Thâm "Em đừng lo, tôi sẽ có cách của tôi."

Hắn xoa đầu cô. Nở nụ cười thâm sâu khó dò.

Làm gì mà thần thần bí bí như vậy? Hắn không muốn nói cho cô biết sao?

"Cách gì?"

Cố Thâm vuốt ve bờ môi cô, hôm nay Hàn Kỳ Âm còn đánh son, từ góc độ này của hắn nhìn xuống vừa vặn thấy khe ngực sâu hút cộng với dấu hôn hôm qua.

Ánh mắt Cố Thâm tối lại, cô mặc như vậy là vì hắn sao? Thật sự rất muốn đè cô ra mà hung hăng đâm vào....

Suy nghĩ hóa sói đó Hàn Kỳ Âm không biết nhưng nhìn ánh mắt hắn ghim chặt lên ngực cô là cô đã đoán được phần nào.

"Lão đại..."

"Hửm?"

"Anh...anh làm gì vậy.."

Tay Cố Thâm đã luồn vào trong váy, sờ lên bắp đùi thon dài trắng mịn.

"Làm tình."

Hắn nói thản nhiên, lại còn không chút đỏ mặt.

Đối diện với câu nói thẳng thắn đó, Hàn Kỳ Âm bắt lấy tay hắn, bối rối ngăn lại

"Không được, tối hôm qua anh đã hứa gì với em?"

"Tôi đã hứa gì?"

Hàn Kỳ Âm bó tay "Anh đồng ý là sẽ hạn chế làm tình mà, nếu không sẽ hại đến con..."

Cố Thâm "Tôi chỉ nói sẽ làm nhẹ nhàng."

"Ai bảo hôm nay em dám mặc như vậy."

Hic...đây rõ ràng là đồ hắn mua cho cô, còn mấy cái váy khá đẹp, cô còn chưa kịp mặc mà.

Tay hắn đặt lên ngực cô, nắn bóp. Dễ dàng kéo một bên vai xuống, nửa bầu ngực nhanh chóng lộ ra.

Cố Thâm say mê xoa nắn, ngực đầy đặn mềm mại trên người cô bị hắn nắn đến đỏ bừng, lại còn thỉnh thoảng trêu chọc nhũ hoa.

Hàn Kỳ Âm cố lôi kéo lí trí "Không...không được...lão đại...đây là phòng ăn..."

Hắn hôn lên cái miệng đang nói kia, thay cho câu trả lời. Đầu lưỡi đưa vào cuốn lấy lưỡi cô, hút lấy mật ngọt trong miệng cô.

"Cũng tốt. Vận động cho tiêu cơm."

"Em...em còn chưa ăn mà..."

Cố Thâm nhấc bổng cô lên, bế vào ghế sofa mềm mại bên trong. Hàn Kỳ Âm vừa nhìn thấy đã nhớ lại cảnh cô và hắn từng làm ở đây, gương mặt nóng bừng lên.

"Lão...lão đại..."

Cô hoang mang bị hắn đặt lên ghế, cả thân người bị khóa chặt trong vòng tay hắn. Cố Thâm cởi từng cúc áo, thân hình hoàn mỹ với cơ bụng sáu múi săn chắc hiện ra làm cho Hàn Kỳ Âm đỏ mặt lấy tay che đi.

Hắn không để cô đợi lâu, áp người xuống, hơi ấm bao trùm lấy cô, tay hắn cố định hai tay cô trên đầu, bờ môi nóng bỏng áp lên bờ môi anh đào. Son có mùi đào thoáng thoảng, lại còn ngọt ngào, Hàn Kỳ Âm bị hắn ngấu nghiến môi lưỡi, bắt đầu rên rỉ.

"Đáng yêu lắm..."

Hắn nhìn cô, nói. Trái tim trong lồng ngực cô càng thêm đập mạnh...Gương mặt hoàn mỹ của Cố Thâm đẹp như tạc, trong đôi mắt hổ phách phản chiếu gương mặt cô.

Tay Cố Thâm thành thạo đưa ra sau cởi khóa váy và khuy áo lót, nhẹ nhàng lột cô như lột cái bánh chưng. Hàn Kỳ Âm ngại ngùng lấy tay che đi điểm nhạy cảm của mình, lại bị Cố Thâm giữ tay lại. Hai bầu ngực no tròn với nụ hoa hồng hào run rẩy, ở dưới là nơi bị ẩn hút hồn hắn mỗi đêm.

"Hàn Kỳ Âm... "

Môi hắn hôn từng tấc da thịt, từ cần cổ trắng ngần, đến bầu ngực mềm mại, nụ hoa, vùng bụng phẳng lì, dần di chuyển xuống dưới....

"Lão đại..a..."

Cô đỏ mặt nỉ non gọi hắn, ngón tay Cố Thâm bắt đầu khám phá, bên dưới hắn chỉ vừa mới sờ qua đã ướt, thuận tiện đi vào...

"Ưm..."

Cô cong người lên, khoái cảm chậm rãi xuất hiện, bên trong cô thít chặt lấy ngón tay của hắn. Cố Thâm hít sâu một hơi, nhìn Hàn Kỳ Âm đã bị khoái cảm nhấn chìm, eo nhỏ còn tự chuyển động...

"Hàn Kỳ Âm... gọi tên tôi."

Hắn ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng bỏng làm cô mê đắm. Cô mở miệng gọi tên hắn, thanh âm xen lẫn rên rỉ và nỉ non

"Cố Thâm..."

Khóe môi hắn cười hài lòng, ngón tay bên dưới bỗng đâm mạnh một cái, cô cong người vòng tay qua cổ hắn nức nở

"A...a...Cố Thâm...anh...xin anh hãy nhẹ nhàng..."

"Ngoan..."

Đến lúc này rồi mà cô vẫn không quên đứa con trong bụng.

Cố Thâm vuốt lên vùng bụng phẳng lì của cô, rút tay ra, chất dịch liền trào ra báo hiệu rằng cô đã đủ ướt để hắn có thể tiến vào trong.

Hắn chậm rãi đưa quái thú vào, mi tâm cô nhíu chặt lại, cho đến khi hắn đã vào hết, cô được lấp đầy, Cố Thâm cũng bị nơi nóng hổi thít chặt lấy, sung sướng thở phào một hơi.

Hông hắn bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng, nhưng của hắn rất to nên dù hắn đã làm chậm thì cô vẫn cảm thấy quá đỗi sung sướng, khoái cảm trào lên không ngừng.

"Hàn Kỳ Âm... em siết chặt như thế làm gì, muốn làm tôi sướng chết phải không?"

Cố Thâm buông lời xấu hổ, hắn lại còn trách cô...

Hắn hít sâu một hơi, bắt đầu nhanh hơn một chút so với lúc nãy, cô đưa tay che lên phần lồi lên trên bụng mình, mồ hôi lấm tấm trên trán

"A...anh nhẹ một chút...con...con..."

Vừa nhắc đến con, Cố Thâm đã đỏ mắt. Hừ nhẹ một tiếng, ôm lấy thân thể trắng nõn ngồi lên giữa hai đùi mình. Tay siết chặt eo nhỏ

"Vậy em tự làm đi."

Cô ngượng ngùng, đỏ bừng lan ra cả mang tai, quái thú của hắn bên trong cô dường như đang chờ đợi, Hàn Kỳ Âm nhìn vào mắt hắn, Cố Thâm lại càng muốn trêu chọc cô

"Nếu em không làm thì tôi không chắc sẽ kiềm chế được..."

Đáng ghét..vậy mà còn muốn làm...độc tài...bại hoại...

"Nhanh lên..."

Cố Thâm cắn cắn vào ngực cô.

Hàn Kỳ Âm không còn cách nào cắn môi, eo nhỏ nhẹ nhàng chuyển động, hai tay vòng qua cổ hắn, xấu hổ chôn mặt vào gáy hắn. Cố Thâm thật đáng ghét...

"Giỏi lắm..."

Anh còn nói...còn nói...Hàn Kỳ Âm cắn một cái vào cổ hắn. Cố Thâm không tức giận mà còn cười.

Bắt cô làm chuyện này, xấu hổ muốn chết đi được...

Tất nhiên tốc độ của cô không thể làm hắn thỏa mãn, vài lần Cố Thâm lại đâm mạnh, sau đó lại bị cô nhắc nhở, nhưng hắn lại bịt miệng cô lại bằng một nụ hôn sâu ngọt ngào...

Hai thân thể triền miên quấn lấy nhau, tựa như ngọn lửa và thiêu thân, mãi mãi không xa rời...