Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 207: Ngoại truyện Khởi đầu của hạnh phúc

Cố Thâm và Hàn Kỳ Âm hạnh phúc ôm chặt lấy nhau, trong đôi mắt bọn họ chỉ có hình bóng của nhau.

Bên này, đứa trẻ xinh đẹp bỗng vùng khỏi tay Mộ Dung Tuyết chạy đến trước mặt Mộ Dung Nham rồi nhặt cái nhẫn bị rơi xuống đất lên ngắm nghía. Mộ Dung Tuyết gọi lớn tên cô bé

"Cố Ninh Hinh!"

Cố Ninh Hinh nở nụ cười ấm áp, rạng rỡ như ánh nắng ban mai, gương mặt thật giống với Hàn Kỳ Âm, nụ cười còn có núm đồng tiền xinh đẹp

"Chú ơi! Nhẫn của chú này!"

Trẻ con không biết gì, Cố Ninh Hinh chỉ thấy người trước mặt thật đẹp trai, nhưng ánh mắt lại thật buồn, cô bé đưa chiếc nhẫn cho Mộ Dung Nham. Sau đó lại còn ngây thơ nói

"Chú ơi...chú đừng buồn nữa, Ninh Hinh sẽ lấy chú nhé..."

Câu nói ngây ngô thế này không biết là ai dạy cho cô bé, Mộ Dung Nham mỉm cười đưa tay ra lấy lại chiếc nhẫn thì cô bé lại rụt vào

"Ninh Hinh đã hứa lấy chú rồi thì chiếc nhẫn này thuộc về Ninh Hinh nhé..."

Nói xong, cô bé cầm lấy nhẫn rồi chạy vụt đi.

Mộ Dung Nham thở dài, bây giờ Hàn Kỳ Âm đã quay trở lại bên cạnh Cố Thâm, cái nhẫn đó cũng chẳng để làm gì, thôi thì tặng cho cô bé.

Cả Mộ Dung Nham và Cố Ninh Hinh đều không hề biết cái nhẫn đó đã bắt đầu số mệnh của hai người. Câu nói ngây thơ năm ấy đã trở thành lời hứa cho một tình yêu...

Cố Thâm đặt Hàn Kỳ Âm xuống đất, cánh tay vòng qua eo cô, mắt đối mắt nhìn về Mộ Dung Nham. Cố Ninh Hinh lại chạy ào về với Mộ Dung Tuyết, Cố Thâm ôm cô bước về phía Mộ Dung Nham, Hàn Kỳ Âm ngăn hắn lại

"Lão đại...Mộ Dung Nham... anh ấy đã cứu em.."

Tuy Mộ Dung Nham đã giấu hắn nhưng không thể phủ nhận rằng anh đã cứu cô, nếu không thì giờ này cô đã không thể nào gặp lại được Cố Thâm.

"Em yên tâm."

Cố Thâm xoa đầu cô, nói.

Hắn nói yên tâm, cô lại càng không thể nào yên tâm cho nổi.

Xung quanh không một ai dám ngăn cản. Ông Mộ và bà Mộ đứng một bên, khách khứa tham dự thì bị khí thế băng lãnh của hắn dọa sợ cũng không dám ho he gì.

Cố Thâm và Mộ Dung Nham đối mặt nhau, Mộ Dung Nham nở nụ cười châm biếm, trong đôi mắt đã hoàn toàn bất lực

"Cố Thâm. Lần này thì tôi thua thật rồi, là cam tâm tình nguyện, tâm phục khẩu phục..."

Anh có làm bao nhiêu điều cũng không thắng nổi tình cảm mà Hàn Kỳ Âm dành cho hắn.

Đôi mắt hổ phách của Cố Thâm lạnh lùng băng giá, hắn ra tay đấm một cú vào mặt Mộ Dung Nham, nhanh và mạnh đến nỗi tất cả đều không kịp nhìn thấy. Hàn Kỳ Âm đã nói với hắn rồi mà hắn lại ra tay với Mộ Dung Nham.

"Lão đại..."

Cô ôm lấy cánh tay hắn, ngăn cản.

Mộ Dung Nham lãnh trọn cả cú đấm của hắn, khóe môi đã rỉ máu. Mộ Dung Tuyết định chạy đến thì lại bị Mạc Tư Huyền kéo lại. Mộ Dung Nham nhổ ra một ngụm máu, quệt mép nhếch môi cười.

Cố Thâm lại giơ tay ra, nhưng lần này lại không phải là đánh Mộ Dung Nham tiếp mà là muốn đỡ anh dậy. Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn lạnh lùng cất tiếng

"Mộ Dung Nham, cảm ơn anh."

Nếu không phải anh đã cứu cô thì đời này hai người thực sự sẽ không còn được gặp lại nhau nữa. Vì Hàn Kỳ Âm, Cố Thâm sẽ bỏ qua khoảng thời gian hai năm kia, so với cái chết thì hai năm kia chưa là gì.

Nhận được lời cảm ơn của Cố Thâm, Mộ Dung Nham cũng sững sờ, Hàn Kỳ Âm thì mỉm cười nhìn hắn. Anh đưa tay ra nắm lấy tay Cố Thâm rồi đứng dậy, cú đấm ban nãy của hắn anh biết là hắn đã không dùng hết sức, nếu không thì anh không chỉ bị thương nhẹ thế này.

Xung quanh khách khứa không hiểu chuyện gì xảy ra, cô dâu thì chạy mất bên người khác, chú rể lại bị đánh. Nhưng người biết cũng không giải thích, lúc hai người Cố Thâm và Hàn Kỳ Âm quay đi về hướng trực thăng, Hàn Kỳ Âm đã nhìn Mộ Dung Nham lần cuối, nói cảm ơn rồi mới lên trực thăng cùng với Cố Thâm.

Số phận thật là kì diệu, cô cứ ngỡ là sẽ chết một lần nữa, ông trời lại cho cô thêm một cơ hội sống lại bên cạnh hắn. Tình yêu của cô dành cho Cố Thâm rất nhiều...rất nhiều..cả một đời này cô chỉ nguyện muốn được ở bên cạnh hắn...

Hàn Kỳ Âm tựa vào lồng ngực vững chãi của hắn, Cố Thâm cũng dịu dàng xoa đầu cô. Lúc cô rời đi hắn đã sống như một cái xác không hồn, cô sinh cho hắn hai đứa con, nhưng lại bỏ hắn lại một mình. Ngày hôm đó hắn đã phát điên, lồng lộn đập phá mọi thứ, bất cứ ai hắn nhìn thấy đều bị đánh. Từ không tin, đến thẫn thờ, rồi chấp nhận và tuyệt vọng. Mỗi ngày trôi qua dài như vô tận, hắn ngày càng trở nên lạnh lùng băng giá hơn, cho đến ngày hôm nay biết tin cô vẫn còn sống.

Lúc nhìn thấy cô hắn còn không tin vào mắt mình, Hàn Kỳ Âm lao vào lòng hắn, thân thể cô còn ấm áp chứ không chỉ là một cỗ thi thể lạnh lẽo nữa. Cố Thâm siết chặt lấy cô, nếu đây chỉ là mơ thì hắn mong rằng hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại.

"Lão đại..."

Hàn Kỳ Âm đưa bàn tay lên vuốt ve một bên má hắn, đây là người đàn ông mà trong mỗi giấc mơ cô đều nhớ tới, là gương mặt mà cô có chết đi sống lại cũng không thể nào quên.

Cố Thâm nắm lấy bàn tay cô đưa lên môi hôn nhẹ. Khóe mắt Hàn Kỳ Âm lại rơm rớm, chính là cảm xúc này, trái tim cô khi ở bên cạnh hắn mỗi lần đều đập mạnh và thổn thức, hạnh phúc tràn đầy.

"Em nhớ anh nhiều lắm..."

Cô thủ thỉ bên tai hắn, nhớ đến nỗi bây giờ ở trong vòng tay hắn rồi mà lại sợ đây chỉ là mơ. Vành mắt Cố Thâm cũng hơi đỏ, cánh tay ghì chặt lấy cô hơn như hòa hai trái tim cùng một nhịp đập, môi hắn đặt lên trán cô một nụ hôn âu yếm

"Anh cũng thế...Chúng ta cùng về nhà thôi..."