Hàn Kỳ Âm cảm thấy mình rảnh rỗi quá đỗi, cô lăn qua lộn lại trên giường như con sâu đo, bàn tay luồn dưới tấm nệm lấy bản tài liệu về dự án nghiên cứu của Cố Thâm ra xem. Đã ba ngày rồi không nhận thấy có bất cứ động tĩnh gì từ hắn, trong lòng cô có phần bớt lo lắng hơn.Cô còn đang đợi đến hai giờ chiều nhân lúc Mạc Tư Huyền rời đi để đột nhập vào phòng thông tin. Thời gian lúc chờ đợi thì lại trôi chậm như rùa, ngáp ngắn ngáp dài mãi Hàn Kỳ Âm mới thấy bóng dáng Mạc Tư Huyền ra khỏi cửa Cố gia. Hàn Kỳ Âm vội vàng bật dậy như tên bắn, mở cửa ra ngoài, lấp ló quan sát xung quanh rồi mới nhẹ nhàng bước ra.Dãy hành lang dài, hai bên là các đồ vật trang trí đắt tiền của Cố Thâm, có bệ đá hình sư tử được điêu khắc bằng vàng ròng, mắt nó đính hai viên kim cương đỏ tượng trưng cho Cố gia. Sư tử đỏ là biểu tượng của hắn, còn vô số những đồ vật khác không đếm xuể, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết giá trị xa xỉ của nó.Hàn Kỳ Âm nghĩ nếu mình là một tên trộm lọt vào đây mà chỉ cần lấy một thứ đem ra bán thôi, cũng đủ cho cô sống sung túc cả đời rồi, đúng là ở Cố gia này thì tiền và vàng bạc đá quý là những thứ không bao giờ thiếu.Người thường có làm cả đời, tài sản khéo khi còn chả bằng một món đồ trang trí của Cố Thâm. Hàn Kỳ Âm tự hỏi, hắn nhiều tiền như thế thì tiêu bao giờ mới hết nhỉ?Hàn Kỳ Âm thu lại sự chú ý của mình ở mấy đồ vật đó, tập trung vào chuyên môn nào. Cô đã thám thính được phòng tin tin của Cố Thâm rồi, nhưng ở bên ngoài cửa lại bị khóa bằng mật khẩu.Mật khẩu bao gồm tám số, chỉ được nhập đúng ba lần, nếu sai thì nó sẽ kêu lên và truyền tín hiệu đi cho Cố Thâm biết. Hàn Kỳ Âm biết ngay là nó không đơn giản, nhưng cô đã bí mật theo dõi Mạc Tư Huyền, vì thế khi đứng trước cửa, cô đã bấm tám chữ số không chút ngần ngại, cánh cửa kêu 'tít' một cái liền bật mở. Bên trong là vô số máy tính và camera giám sát ở Cố gia.Hàn Kỳ Âm nhẹ nhàng bước vào rồi đóng cửa lại, cô thầm quan sát. Nhìn thấy chiếc máy tính ở giữa đang mở, cô liền bước đến rồi ngồi lên ghế. Máy tính cũng được mã hóa bảo vệ bằng thuật toán, Hàn Kỳ Âm xem xét một chút rồi mười ngón tay múa trên bàn phím, chưa đầy mười phút sau, màn hình tắt phụt một cái rồi mở lên, dữ liệu dần dần hiện ra trước mắt cô.Hàn Kỳ Âm thầm thở phào một tiếng, nhưng cô chỉ có mười phút để tìm kiếm Mộ gia, khi vào được máy tính rồi còn các dữ liệu còn lại đều được bảo vệ tầng tầng lớp lớp mã hóa nữa, nên cô không có đủ thời gian để xem hết tất cả, bây giờ chỉ có thể tìm cách liên lạc với Mộ Dung Nham mà thôi.Bàn tay cô lại lướt nhanh trên bàn phím tìm kiếm thông tin về Mộ gia, thời gian cứ tích tắc tích tắc từng giây từng phút trôi đi, theo đó là nhịp tim của Hàn Kỳ Âm cũng đập nhanh theo, mồ hôi ở sống lưng bắt đầu không ngừng thấm ướt áo. Cuối cùng cũng tìm thấy...Hàn Kỳ Âm cười vui mừng ghi lại địa chỉ mail của Mộ Dung Nham, còn có cả số điện thoại cá nhân. Xong xuôi đâu đấy cô lại đưa nó về chỗ cũ, cẩn thận không để lại dấu vết gì rồi mới ra khỏi phòng.Đúng lúc này thì cũng còn năm phút nữa là Mạc Tư Huyền về tới, Hàn Kỳ Âm rón ra rón rén vừa đi vừa chạy về phòng mình, đóng cửa cẩn thận rồi mà nhịp tim trong lồng ngực cô vẫn đập thình thịch liên hồi...Nguy hiểm quá!Nhưng cô đã tìm được cách liên lạc với Mộ Dung Nham, Hàn Kỳ Âm lôi mảnh giấy tùe trong túi ra, viết cho anh ta một cái mail rồi gửi đi, mong là Mộ Dung Nham sẽ trả lời.Cô thầm ghi nhớ lại thông tin rồi xé mảnh giấy đó đi, ném vào bồn cầu rồi xả nước. Như vậy sẽ an toàn hơn, không sợ sẽ bị Cố Thâm phát hiện.***Ánh mặt trời vừa tắt, bóng tối xuất hiện bao trùm. Đoàn xe Rolls Royce từng chiếc nối đuôi nhau thu hút rất nhiều sự chú ý, họ nghĩ rằng đây là ông lớn hay giới nhà giàu nào đó, dù sao cũng là nhân vật tầm cỡ thì mới có nhiều người hộ tống như vậy. Chiếc xe của Cố Thâm đi đầu đỗ xịch một cái trước của khách sạn Hoàng đế, đây là khách sạn xa hoa bậc nhất lọt vào top mười khách sạn đắt đỏ nhất Châu Á, cũng chính là nơi mà các ông lớn nghỉ ngơi. Chính vì thế mà để vào được đây cần phải đặt lịch hẹn trước, bảo vệ đi kiểm tra xong xuôi mới được vào, chứ không phải ai cũng có thể vào. Thuộc hạ của Cố Thâm mở cửa xe cho hắn. Cố Thâm một thân âu phục đen, lạnh lùng bước xuống. Hắn vừa xuất hiện, khí thế bá đạo khiến bốn tên bảo vệ cao to ngoài cửa cũng phải e dè, người của Bạch Hàn Lãnh đã đợi sẵn ngoài cửa, ông ta còn đích thân ra tiếp đón hắn, thể hiện thành ý của mình. "Cố lão đại...chào mừng ngài...Tôi rất vui mừng vì ngài đã đích thân hạ cố tới đây..."P/s: Có ty nào đoán được tình tiết 'kỳ lạ' ở chương này ko ta?? ????