Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 7: Chứng minh đi

Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt hắn lạnh băng, ngón trỏ chầm chậm di chuyển ở cò súng. Hàn Kỳ Âm cắn chặt đôi môi, nhắm mắt lại chờ hắn kết liễu cuộc đời mình.

Ba... Mẹ...Con gái bất hiếu...

Kiếp này con được sống lại nhưng không thể báo thù cho ba mẹ, tìm ra kẻ đã sát hại cả nhà chúng ta...

Nước mắt từ khóe mắt cô từng giọt...từng giọt chảy xuống, lan ra bờ môi trắng bệch.

Cố Thâm lập tức kéo cò, "Cạch" một tiếng, Hàn Kỳ Âm giật mình, nhưng không phải là tiếng "Đoàng" và cơn đau giống như khi viên đạn xuyên qua bả vai lúc nãy. Cô từ từ mở mắt, trước mắt không còn đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng và gương mặt của Cố Thâm, thay vào đó là đôi chân dài.

Hắn đứng dậy, ném khẩu súng cho Mạc Tư Huyền phía sau, cất giọng lành lạnh với cô

"Chứng minh đi."

Nói xong, Cố Thâm liền xoay người rời đi. Hàn Kỳ Âm ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, như vậy là...hắn tha cho cô rồi sao...?

Mạc Tư Huyền tiến đến đỡ cô dậy, mỉm cười nói

"Đây là lần đầu tiên lão đại tha cho một người đấy."

Lúc anh ta đưa tài liệu của Hàn Kỳ Âm cho Cố Thâm, hắn xem xong cũng không bày tỏ thái độ gì, chỉ dặn dò anh ta chuẩn bị một khẩu súng và một viên đạn, lúc nhìn thấy cô ra ngoài hành lang ở camera giám sát, Mạc Tư Huyền định báo cho bảo vệ đến đưa cô ta ra khỏi Cố gia.

Nhưng không biết tại sao lão đại lại phất tay cản lại, sau đó ra lệnh cho anh ta mở hệ thống bẫy lên, cứ tưởng rằng Hàn Kỳ Âm đã chết trong bẫy nhưng không ngờ cô lại có thể sống sót, hơn nữa bả vai còn đang bị thương.

Dựa vào tài liệu điều tra, Hàn Kỳ Âm năm nay hai mươi bảy tuổi, điều kỳ lạ là tư liệu chỉ điều tra được cuộc sống của cô ta từ hai năm về trước, chính là làm việc tại quán bar của Cố gia, còn về trước đó hay về tuổi thơ, các mối quan hệ, tất cả đều không có bất cứ thông tin nào.

Thân thế bí ẩn cùng thân thủ của cô ta, mục đích khi cô ta cố tình tiếp cận Cố Thâm là gì?

Đã vậy lão đại còn tha chết cho cô ta, Mạc Tư Huyền biết một khi Cố Thâm đã quyết định điều gì, thì tất sẽ có chủ ý riêng.

Hàn Kỳ Âm bắt gặp ánh mắt của Mạc Tư Huyền đang quan sát mình, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục dáng vẻ hiền từ như chưa có gì xảy ra.

Cô thầm đánh giá người đàn ông này, tuy bề ngoài của anh ta khá trẻ, chỉ khoảng ba mươi tuổi, là một người hiền từ, điển trai, còn có vẻ ấm áp biết quan tâm người khác, nhưng cô biết bên trong của anh ta chắc chắn không phải giống như vẻ bề ngoài.

Những người ở bên cạnh Cố Thâm, nếu là người bình thường thì mới là lạ.

Cô đã thấy ba người Tư Duệ, Hàn Thước và Khang Duật giết người rất chuyên nghiệp, dáng vẻ còn không thèm chớp mắt, lạnh lùng kết liễu mạng sống đàn em Chu Nham.

Còn Mạc Tư Huyền, dáng người không cao lớn, lạnh lùng như Cố Thâm, anh ta nhìn rất thư sinh và gọn gàng.

Mạc Tư Huyền bỏ qua ánh mắt đang quan sát mình của cô, anh ta nói

"Tôi là Mạc Tư Huyền. Có vẻ vết thương trên vai cô lại bắt đầu chảy máu rồi, để tôi giúp cô băng bó."

Lại?

Cô nhớ về hình bóng mờ ảo bên cạnh mình lúc mê sảng khi bị đạn bắn, thì ra người giúp cô lấy viên đạn ra chính là Mạc Tư Huyền.

Hàn Kỳ Âm đi theo sau anh ta vào căn phòng ban đầu, cô ngoan ngoãn để anh ta sát trùng vết thương rồi thay băng cho mình. Hai người đều tự ngầm hiểu nên không nói gì, bầu không khí nhất thời rơi vào im lặng.

Mãi đến khi Mạc Tư Huyền băng bó xong, cô mới e dè hỏi

"Vậy...từ bây giờ tôi là thuộc hạ của Cố lão đại sao?"

Mạc Tư Huyền nghoảnh mặt lại cười nói

"Lão đại đã tha chết cho cô, còn việc làm thuộc hạ của lão đại, tôi không nghe thấy."

Tuy anh ta cười nhưng đáy mắt lại lóe lên hàn ý, nhất thời khiến cô lạnh sống lưng, Mạc Tư Huyền trước khi quay người đi chỉ nói "Cô nghỉ ngơi đi."

Thái độ xoay chuyển nhanh hơn chớp mắt này làm Hàn Kỳ Âm không thể đoán được người đàn ông này như thế nào.

Nhưng cô biết chắc chắn một điều trong mắt họ, cô không là gì cả, trong mắt của Cố Thâm lại càng không, nếu như cô làm điều gì ảnh hưởng đến Cố gia, họ sẽ không ngần ngại giết cô trước khi Cố Thâm làm điều đó.

Đối với những người này, Cố Thâm không chỉ là lão đại, mà còn là tín ngưỡng. Hàn Kỳ Âm chỉ cần nhìn họ không tiếc tính mạng bảo vệ Cố Thâm, một lòng trung thành đi theo hắn thôi, cũng đủ khiến cô tâm phục.

Một người như thế nào mới có thể khiến người khác không tiếc tính mạng bảo vệ mình?

Ngày hôm nay cô đã bước chân vào Cố gia, dính tới Cố Thâm, câu nói cuối cùng của hắn là "Chứng minh đi", có nghĩa là hắn đã tha cho cô một mạng, nhưng đúng như Mạc Tư Huyền nói, hắn vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận cô.

Nếu như cô dám phản bội hay lừa dối hắn, chắc chắn cô sẽ không có kết cục tốt, hơn nữa cô cũng được chứng kiến cuộc đụng độ giữa hắn và Chu Nham. Người như Cố Thâm, có rất nhiều kẻ thù, cô muốn đi theo hắn, thì phải chấp nhận dấn thân vào nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.

Hắn sẽ đứng một bên quan sát cô, nắm chặt cô trong lòng bàn tay, quyết định sự sống chết đó.

Hàn Kỳ Âm nhắm mắt, không biết trước mắt là bóng đêm tăm tối cùng hiểm nguy cỡ nào, nhưng cô đã đi tới bước đường này, không thể quay đầu lại được nữa, chỉ còn một cách duy nhất là chấp nhận đối mặt mà thôi.