Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 70: "Tôi cần thành ý của em."

Trước đây Hàn Kỳ Âm chỉ thấy Cố Thâm coi trong mối quan hệ lợi ích quá mức, đến nỗi hắn không thèm màng đến bất cứ thứ gì ngoài lợi ích. Nhưng bây giờ cô đã hiểu, ở địa vị của Cố Thâm, hắn là kẻ làm ăn, nếu không vì lợi ích thì đâu thể có ngày hôm nay. Ngoài ra ở trong thế giới ngầm, hắn còn phải giữ uy thế, giữ lấy địa vị, muốn như thế thì chỉ có con đường là ngày càng mạnh hơn.

Cố Thâm vừa phải đấu tranh bảo vệ Cố gia, vừa phải đề phòng thế lực khác nhăm nhe, vừa phải khiến Cố gia phát triển mạnh mẽ. Hàn Kỳ Âm đã thấu đáo, trên đời này, không phải cái gì tự nhiên mà có,mà muốn có điều gì thì phải cật lực đấu tranh.

Salim cười bước ra ngoài, Mạc Tư Huyền tiễn ông ta, Tư Duệ cả buổi gương mặt tối sầm rời đi, anh ta không chấp nhận việc Hàn Kỳ Âm là thuộc hạ chính thức của lão đại. Còn ngay trước mặt Salim công nhận cô.

Hàn Kỳ Âm trong lòng cười khổ, từ bây giờ cô là thuộc hạ chính thức của hắn rồi, cần phải chung sống với bọn Tư Duệ, cho dù anh ta có ghét cô thì bọn họ vẫn phải ở chung một chỗ.

Cô cần phải nghĩ ra cách để hòa nhập cùng với bọn họ.

Hàn Kỳ Âm không biết rằng cô suy nghĩ điều gì đều hiện rõ ràng lên mặt. Cố Thâm chỉ cần liếc mắt qua đã nắm bắt được.

Cánh cửa vừa đóng lại. trong phòng hội nghị bấy giờ chỉ còn lại hai người, Cố Thâm nhếch đôi môi thành một đường cong rất nhẹ nhưng vô cùng thu hút, đôi tay vòng qua kéo cô sát lại gần, ánh mắt hổ phách nhìn cô chăm chú.

"A!"

Hàn Kỳ Âm bị kéo bất ngờ, đâm sầm vào lồng ngực rắn chắc của hắn, sao Cố Thâm cứ thích hở tí là lôi kéo cô mạnh bạo như vậy chứ?

Một tay hắn nâng cằm cô lên đối diện với mình, giọng nói đầy uy quyền vang lên, ánh mắt hắn như xoáy vào trong lòng cô.

"Hàn Kỳ Âm. Từ bây giờ Cố Thâm này đã công nhận em là thuộc hạ của tôi rồi, đừng khiến tôi phải thất vọng."

Hàn Kỳ Âm vẫn chưa nghe quen lắm, cô hồi hộp trả lời

"Lão đại. Tại sao anh lại công nhận tôi trước mặt bộ trưởng?"

Đó là thắc mắc mà cô suy nghĩ mãi cũng không hiểu.

Nhưng câu trả lời của Cố Thâm lại hết sức đơn giản

"Chẳng tại sao cả. Tôi thích thế."

Hàn Kỳ Âm "..."

Trên đời này liệu có ai có thể bá đạo như hắn không?

Thấy cô im lặng, Cố Thâm lại lên tiếng

"Tôi đã nói với Tư Duệ và Mạc Tư Huyền sẽ huấn luyện thêm cho em. Cố gắng làm tốt. Đừng phụ sự kì vọng của tôi."

Lí do mà hắn ra lệnh cho bọn Tư Duệ giúp cô cũng là để muốn cô tiếp xúc nhiều với họ hơn. Hắn muốn sau này tất cả sẽ cùng hiểu cô, vì hắn đã lựa chọn Hàn Kỳ Âm ở bên cạnh mình, nhưng để có được sự công nhận của đám Tư Duệ, thì phải dựa vào chính bản thân cô.

Hàn Kỳ Âm ngạc nhiên, không ngờ hắn còn bảo bọn Tư Duệ giúp cô, ý tứ đằng sau của Cố Thâm...Hàn Kỳ Âm lờ mờ hiểu ra, đôi môi nhỏ vì thế mà cong lên cười tươi với hắn

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không phụ sự kì vọng của anh đâu. Lão đại, cảm ơn anh..."

Đáy mắt Cố Thâm lộ ra chút vui vẻ khó nhận ra, hắn cất giọng trầm lạnh

"Tôi không cần cảm ơn bằng lời nói. Tôi cần thành ý của em."

"Thành ý?"

Nghĩa là sao?

Hàn Kỳ Âm vừa dứt lời, Cố Thâm đã chẳng thèm báo trước, đôi môi hắn phủ xuống bờ môi anh đào căng mọng, cô mở to mắt kinh ngạc, cả người bất động mặc cho hắn chiếm cứ môi mình.

Đôi môi của hắn ấm nóng như có lửa,ban đầu là dịu dàng chạm vào, sau đó thì mạnh bạo hơn, đầu lưỡi tách hàm răng của cô ra đi thẳng vào khoang miệng, cuốn lấy lưỡi cô...

Hàn Kỳ Âm run rẩy muốn đẩy hắn ra nhưng không được, đôi chân lui dần về phía sau. Cố Thâm liền chế trụ không cho cô rời xa, cánh tay rắn chắc nhấc bổng cô lên đặt lên bàn, một chân hắn luồn vào giữa hai chân cô kìm giữ...

"Ưm..."

Tiếng rên rỉ bỗng chốc bật ra từ cuống họng, càng kích thích hắn. Cố Thâm giống như là tìm ra được thứ mà hắn yêu thích, môi lưỡi hoàn toàn mãnh liệt cuốn lấy môi cô, cả hơi thở của Hàn Kỳ Âm cũng bị hắn nuốt trọn trong nụ hôn nóng bỏng ấy.

Hơi thở của cô càng ngày càng gấp gáp, bờ môi căng mọng bị hắn cắn mút đến phát đau, đến nụ hôn của hắn cũng tràn đầy mãnh liệt giống như con người của hắn. Gò má Hàn Kỳ Âm đã đỏ ửng lên từ lúc nào, dấu răng thậm chí vẫn còn trên má, con tim trong lồng ngực không kìm chế được đập nhanh như trống bổi...