Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 72: "Hôn em là quyền hạn của tôi."

Cố Thâm nhìn cô không đáp, Hàn Kỳ Âm cuối cùng cũng nói ra chuyện tập tài liệu bí mật kia. Vừa nói cô vừa quan sát sắc mặt hắn, nhưng Cố Thâm không hề tức giận mà chỉ có biểu cảm lạnh lùng.

"Lão đại...tôi không cố ý...lúc đó tôi định trả lại cho Mạc Tư Huyền rồi...Nhưng mà..."

Cô không thể nói là cô cũng muốn xem nó chứ...

"Nhưng mà thế nào?"

"Nhưng mà...tôi sợ bị anh trừng phạt...nên mới không dám nói, nếu như anh không biết, thì sẽ coi như không có gì..."

Cố Thâm nghe xong không nói gì, Hàn Kỳ Âm sợ hắn đang tức giận, thế là bèn giơ ba ngón tay lên thề độc

"Lão đại. Tôi cam đoan mình chưa nói chuyện này ra với ai, tôi thề sẽ không bao giờ nói ra."

Chứng kiến bộ dạng đó, Cố Thâm ghé vào tai cô nói

"Chỉ có người chết thì mới có thể giữ được bí mật thôi."

Cô rùng mình một cái, người...chết sao...

"Lão đại...anh đã hứa không giết tôi rồi mà..."

Hàn Kỳ Âm nước mắt lưng tròng, nắm lấy bàn tay hắn cầu xin.

"Tôi chỉ nói không giết em lúc đó."

"Lão đại..."

Cố Thâm "Vậy em tính làm gì để chuộc tội?"

Hàn Kỳ Âm chớp chớp mắt, vậy là hắn tha cho cô sao? Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống, cô thầm thở phào một hơi rồi nói

"Lão đại. Anh muốn tôi làm gì cũng được."

Ánh mắt Cố Thâm dường như lóe lên một tia sáng, ngón tay hắn vuốt ve bờ môi cô, giọng nói mang tư vị nguy hiểm

"Còn phải xem tâm trạng của tôi và thành ý của em thế nào đã."

Vừa nghe hắn nói xong, tảng đá trong lòng Hàn Kỳ Âm lại được treo lên, cô nhìn hắn đầy bối rối, hơi cắn đôi môi hồng nhu thuận, khó khăn nói

"Vậy...lão đại...sau này môi tôi tùy ý anh hôn lúc nào cũng được..."

Cố Thâm "Không được."

"Tại sao chứ?"

Hắn muốn cô phải cắt đất đền tiền mới chịu sao?

"Bởi vì hôn em là quyền hạn của tôi."

Hàn Kỳ Âm đỏ mặt, lời nói này sao mà bá đạo quá vậy...

"Tôi muốn em ở bên cạnh tôi mãi mãi. Cho dù bây giờ hay có là về sau."

"Em đừng mơ sẽ thoát khỏi tôi."

Câu sau hắn còn nhấn mạnh uy hiếp, không biết sao Hàn Kỳ Âm lại thấy hơi buồn cười, nhưng lại không dám cười. Trong lòng cô như có dòng mật ngọt chảy qua, cô nhớ lại khoảng thời gian trước đây từng muốn thoát khỏi hắn, chỉ vì muốn báo thù cho ba mẹ mà mới phải ở lại.

Nhưng hiện tại sau khi nghe Cố Thâm nói, cô có muốn rời xa hắn cũng không được, vậy chi bằng thử một lần...đặt niềm tin vào hắn...

"Lão đại...tôi hứa với anh, sẽ không rời xa anh."

Cô nói.

Cố Thâm nghe xong, cả khóe môi đều nhếch lên, lần đầu tiên cô thấy khóe môi của hắn in đậm nụ cười như thế, cả đôi mắt cũng không còn lạnh lùng như trước.

"Thành giao."

Hắn hài lòng nói, cả cơ thể của cô đều bao trọn trong lòng hắn, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng tim đập bình ổn của Cố Thâm. Vết sẹo trước mắt lại hiện rõ mồn một, lần này Hàn Kỳ Âm đã chạm lên nó rất nhẹ, cảm giác sần sùi ở ngón tay rất chân thật...

"Lão đại...vết sẹo này của anh, từ đâu mà có?"

Giọng cô nhẹ nhàng hỏi hắn.

Cố Thâm ôm cô, bàn tay vuốt tóc chợt dừng lại, hắn không trả lời. Một lúc sau lại tiếp tục vuốt tóc cô.

Hàn Kỳ Âm nhạy cảm nhận ra, không hỏi nữa. Cố Thâm không muốn nói, nhưng cô cũng biết một điều rằng, vết sẹo to như thế này, thì lúc đó chắc hẳn hắn đã phải chịu nhiều đau đớn lắm.

Vòng tay cô dịu dàng vòng qua ôm lấy thắt lưng hắn, đầu nhỏ dụi dụi vào lồng ngực hắn. Mùi hương trên người Cố Thâm nhè nhẹ hương bạc hà cùng đàn hương, còn cả thân hình săn chắc không chút mỡ thừa, thảo nào mà các cô gái đều say mê hắn như điếu đổ.

"Hàn Kỳ Âm."

Cố Thâm bỗng nhiên gọi tên cô.

"Vâng...?"

Cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, đáp.

Hắn cũng nhìn thẳng vào mắt cô, cái nhìn đó giống như muốn bóc tách từng lớp vỏ ngụy trang mà cô giấu kĩ. Chuyện tập tài liệu hôm nay mà cô nói ra, thực ra hắn đã biết từ đầu, bởi vì chính hắn là người sắp đặt chuyện đó.

Cố Thâm muốn thử cô, xem cô có nói dối hắn không.

Nhưng tất cả mà hắn yêu cầu, là một sự thật lòng hoàn toàn không chút che giấu.

"Em còn che giấu tôi điều gì?"

Hắn lành lạnh hỏi.

Gương mặt Hàn Kỳ Âm lộ ra vẻ hoảng hốt, chột dạ. Quả nhiên là hắn đã biết chuyện của Thẩm Hạo, cô đã nghĩ rằng làm sao anh có thể đột nhập vào Cố gia dễ dàng như vậy chứ...

"Lão đại...xin anh...hãy tha cho anh ấy..."

Cô không muốn Thẩm Hạo gặp nguy hiểm, nhưng cô không thể che giấu Cố Thâm. Vậy nên đành phải nói ra và cầu xin hắn.

"Nói."

"Anh ấy...là một người bạn, chỉ vì lo lắng cho tôi nên đến thăm tôi, giữa hai chúng tôi hoàn toàn không có gì cả."

Hàn Kỳ Âm nhấn mạnh câu cuối, gương mặt Cố Thâm không chút biểu cảm. Để lí giải cho chuyện này, thì ngay từ ngày đầu tiên cô bước vào Cố gia, căn phòng mà cô ở đã được hắn gắn camera giám sát rồi.

Camera của Cố Thâm rất nhỏ, nhưng lại rất ưu việt, có thể quan sat không sót một góc nào, thậm chí còn nghe thấy cả âm thanh.

Ngay sau khi người đàn ông đó gặp cô, chưa đầy một tiếng sau, hồ sơ của anh ta đã ở trên mặt bàn Cố Thâm.

Thẩm Hạo.

Gia tộc Mafia.

Thân thế che giấu không tồi, còn đem lòng thích cô. Tất cả những người xung quanh Hàn Kỳ Âm, bao gồm cả Mộ Dung Nham, hắn đều rất không thích.

Đáng lẽ lúc đó hắn chỉ cần một phát súng là kết liễu Thẩm Hạo, nhưng chính vì câu nói của Hàn Kỳ Âm, mà hắn đã quyết định tha cho anh ta.

Câu nói đó chính là "Em thích Cố Thâm."