Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 84: Tôi chỉ thuộc về một mình em

Cố Thâm không biết lời nói đó hiện tại thu hút đối với cô đến mức nào, thậm chí Hàn Kỳ Âm còn lớn gan nói

"Vậy tôi cũng muốn lão đại chỉ thuộc về tôi thôi. Bao gồm cả linh hồn của anh..."

Ánh mắt Cố Thâm lạnh lùng. Hàn Kỳ Âm bỗng nhiên không sợ hãi chờ đợi, không ngờ Cố Thâm lại trả lời

"Được."

Hắn đồng ý.

Ngoài cô ra, hắn không muốn ai khác.

Chỉ một từ thôi nhưng lại khiến cho Hàn Kỳ Âm đờ người. Hắn có biết như thế nghĩa là gì hay không? Đó là sự cam kết gắn kết bền chặt giữa hai người...

"Tôi sẽ chỉ thuộc về một mình em. Không thay đổi."

Cô bỗng cảm thấy nhịp tim trong lồng ngực mình đập nhanh đến mức không kiểm soát được rồi. Còn Cố Thâm thì vẫn bình thản suy nghĩ, sự trao đổi này hình như hắn có lợi hơn...

Hàn Kỳ Âm buông hắn ra rồi cúi đầu lấy tay ôm lấy hai gò má của mình, nếu hắn cứ thể hiện thế này, thì tình cảm của cô dành cho hắn cô sẽ không kiểm soát nổi mất...

Thân phận lão đại Cố gia của Cố Thâm một lần nữa như một gáo nước lạnh dội vào người cô. Cho dù cô có mặc kệ tất cả muốn ở bên cạnh hắn, thì bọn Tư Duệ...

Nhắc đến bọn họ, Hàn Kỳ Âm tự hỏi không biết bây giờ bọn họ đã lần ra dấu vết của cô và hắn chưa?

Tất nhiên những suy nghĩ này chỉ có một mình cô biết. Còn Cố Thâm chẳng quan tâm nhiều đến thế, hắn không hiểu nỗi lo âu của cô. Mà nếu như hắn biết, hắn cũng chẳng bận tâm.

Cái mà hắn cần chỉ là cô sẽ phải ở bên cạnh hắn cả đời này.

Chỉ cần hắn chưa chết thì Hàn Kỳ Âm sẽ mãi thuộc về hắn.

Vừa nãy bọn họ mặc kệ mà hôn nhau cuồng nhiệt, may mà bọn buôn lậu chưa phát hiện ra. Hàn Kỳ Âm khôi phục lại sự bình tĩnh, cúi xuống đất nhặt đồ lên, ổ bánh mì rơi xuống đất lúc cô bị Cố Thâm kéo vào lòng nên bị bẩn hết cả.

Trong lòng cô thầm kêu phí hoài không thôi, đành nhặt chai nước và thuốc, bông băng lên, phòng khi vết thương hắn lại chảy máu.

Cố Thâm nhìn một loạt động tác của cô, không ngăn cản.

Đến khi Hàn Kỳ Âm ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi

"Lão đại...anh có biết hiện tại nơi này là ở đâu không?"

Hắn bỏ qua tâm sự trong đôi mắt long lanh của cô, bây giờ không phải thời điểm để hai người có thể nghĩ đến chuyện khác. Cho nên hắn đã tạm thời để nó sang một bên.

"Tên Boza mà em nói, có lẽ hắn đã phát hiện ra thân phận của tôi."

Cố Thâm nhớ lại chuyện ban nãy, lúc ở gần Boza, hắn đã thấy quần áo trên người hắn thì sờn, nhưng đôi dép dưới chân lại rất mới, không bị bẩn như mấy tên khác, hơn nữa ở ngón giữa của hắn còn có vết chai.

Đó là dấu vết sử dụng súng.

Nhưng trên người hắn lại không đem theo súng mà chỉ có con dao găm nhỏ.

Hàn Kỳ Âm ngạc nhiên

"Ý anh là...bọn chúng không đơn thuần là buôn lậu, mà thuộc một bang phái nào đó?"

Liệu sự cố trực thăng rơi của Cố Thâm là có phải có ai đó cố ý nhắm vào hắn? Hay là bọn chúng?

"Chuyện trực thăng rơi chắc chắn có kẻ giở trò sau lưng tôi. Còn ở trong lãnh thổ của tôi, có nghĩa là bọn chúng đã chính thức khiêu chiến với Cố gia. Còn tên Boza, trước đây tôi chưa từng thấy hắn."

Cố Thâm nói..

Ban đầu khi Cố Thâm nói, cô tưởng Boza là người của Nam Huyền Dạ, nhưng mà suy nghĩ kĩ lại thì thấy không phải. Nam Huyền Dạ tuy cô chưa tiếp xúc qua nhưng ít nhất vẫn cảm nhận được anh ta không phải là kẻ hành động khinh suất, Nam Huyền Dạ thích nhân cơ hội đục nước béo cò, nhưng không phải là ở ngay trong lãnh thổ của Cố Thâm. Thế thì khác gì lấy đá đập vào chân mình, lạy ông tôi ở bụi này.

Giữa Nam gia và Cố gia luôn tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, nhưng trước giờ đều ngầm diễn ra trong bóng tối. Chưa bao giờ Cố Thâm hay Nam Huyền Dạ thực sự gây chiến với nhau trên lãnh thổ đối phương, bởi vì đó chính là tín hiệu của một cuộc chiến đẫm máu nổ ra.

Gây chiến với Cố Thâm trên lãnh thổ của hắn không hề có lợi cho Nam Huyền Dạ. Đây vốn dĩ không phải tác phong của hắn.

"Lão đại...anh có đoán được bọn chúng là ai không?"

Cô hỏi hắn.

Cô mong rằng hắn sẽ có suy đoán của mình, dám tấn công Cố Thâm, đám người này hẳn không phải dạng vừa.

Hiện tại trong thế giới ngầm ngoài hắn và Nam Huyền Dạ ra thì không có thế lực nào lớn hơn dám đối đầu, Cố Thâm còn vừa mới thâu tóm Trung Quốc, bọn chúng càng không dám nhăm nhe làm càn. Cuộc tấn công bất ngờ này e rằng không phải thế lực trong thế giới ngầm.

"Tôi không biết."

Khi chưa khẳng định được, hắn sẽ không nói bất cứ điều gì.

"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Ở một nơi xa lạ này, làm cách nào để có thể liên lạc với đám người Tư Duệ?

Trong người bọn họ không có tiền lẫn vũ khí, nếu bị đám buôn lậu bắt được, e là lành ít dữ nhiều.

Nếu Boza đã biết thân phận của Cố Thâm thì có thể bây giờ bọn chúng đang lùng sục khắp nơi này lên.

Vừa nhắc tào tháo, đã thấy bọn buôn lậu ở đằng xa đang tìm kiếm cô và hắn, ánh mắt Cố Thâm lóe lên tia lạnh lùng nguy hiểm

"Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."