Đổi Mệnh

Chương 35: Thưởng thức

Trời đã xế chiều, đoàn người đi săn dần trở về. Hôm nay mọi người săn được kha khá, sau khi kiểm tra thành quả, ghi nhận lại, An Duyệt Hiên và hộ vệ bên cạnh mang về một con nai to đùng, còn nói hôm nay hắn và hai vị hoàng tử săn được, lát nữa hai ngài ấy sẽ đến, nhờ Uyển Lâm nghĩ cách chế biến thịt nai này.

Trong lúc An Duyệt Hiên đi thay y phục, Uyển Lâm và Nguyệt Lan vắt óc suy nghĩ món liên quan đến thịt nai. Hình như đơn giản nhất là mang đi nướng, nếu có ít mật ong nướng lên sẽ ngon hơn. An Quốc Công phu nhân nghe vậy thì cười to, lần này đi bà mang theo rất nhiều mật ong, lão thái quân lớn tuổi nhưng lại thích ăn đồ ngọt, đồ chiên, bà sợ lão thái quân lén ăn nhiều nên đem tất cả mật ong trong phủ theo, không ngờ lại dùng đến.

Thịt nai được đầu bếp xẻ ra, ướp một ít gia vị, một ít mật ong, An Quốc Công gia nghe nói hôm nay ăn món nướng, lập tức sai người lấy ra một bình rượu mấy chục năm, tối nay định cùng mọi người tận hứng.

Lục hoàng tử, Thất hoàng tử, Nhị công chúa cùng đến, An Duyệt Hiên cũng bước ra, mọi người đặt bàn ngồi trước lều, để đầu bếp nướng thịt. Mùi thịt nướng thơm ngào ngạt, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt mọi người xung quanh, nhưng ngại thân phận nên không ai dám đến quấy rầy.

Thịt nướng bình thường mọi người đều đã ăn, nhưng ướp mật ong thì chưa từng thử. Thời đại này chưa dùng biện pháp nuôi ong, nên mật ong rất trân quý. Mùi thịt đã dẫn dắt con sâu tham ăn trong bụng mọi người, càng không ngờ cả con sâu trong bụng hoàng đế cũng tới. Thấy một người mặc áo hoàng bào màu vàng đến, mọi người quỳ xuống hành lễ. Hoàng đế cười haha miễn lễ, lần này chỉ một món thịt nướng mà lại gây huyên náo.

Hoàng đế nhìn qua mọi người, khuôn mặt hết sức từ ái, không chứa khí thế uy nghiêm bức người như lúc sáng, chậm rãi hỏi:

“Trẫm từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, không biết đây là món gì?”

Lục hoàng tử thưa:

“Dạ bẩm phụ hoàng, đây là thịt nai nướng, là do Uyển Lâm tiểu thư nghĩ ra, bên trong thêm một ít mật ong, không ngờ đặc biệt thơm như vậy.”

“Haha, tốt, tốt. Vậy có thể để trẫm cùng thưởng thức không?”

Mọi người trăm miệng một lời nói không dám, mời hoàng thượng cùng ngồi xuống dùng bữa. Nhưng có một vị đế vương ở đây, không khí có chút căng thẳng, cũng may đầu bếp đã nướng xong một ít thịt, mang ra cho mọi người thưởng thức.

Thái giám bên cạnh hoàng đế bước lên thử độc, đây là quy củ, không thể sơ sót, sau khi kiểm tra không thấy khả nghi mới để hoàng đế thưởng thức. Thịt nướng bỏ vào miệng tươi mới, thơm phức, mật ong giúp thịt vừa thơm, vừa ngọt, hoàng đế tấm tắc khen ngợi:

“Uhm thịt này thực sự rất ngon, trẫm chưa từng nếm qua. Lần trước hai món ăn mà Nhị công chúa mang về trẫm cũng rất hài lòng. Lâm nha đầu, lần này trẫm sẽ thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh, sau này có món ngon nhớ mang vào trong cung cho trẫm thưởng thức nhé.”

Nhận được lời khen của hoàng đế khiến Uyển Lâm hơi sửng sốt, vội vàng quỳ xuống:

“Tiểu nữ không dám, đây đều là nhờ tay nghề đầu bếp, hoàng thượng thích những món ăn này là phúc của tiểu nữ, tiểu nữ nào dám nhận ban thưởng.”

Nghe xong hoàng đế cảm thấy hài lòng, nha đầu này không tệ.

“Trẫm nói có thể là có thể. Sáng nay bộ tộc Cát Nhĩ có mang đến một viên dạ minh châu, trẫm ban thưởng cho ngươi, đây cũng xem như thưởng ngươi đã cứu Nhị công chúa. Đứng lên đi.”

“Tạ hoàng thượng ban thưởng.”

Thu Nga ở bên cạnh mừng thầm. Tiểu thư từ khi tỉnh lại bắt đầu sợ bóng tối, mỗi đêm đều không tắt đèn, để lại một ít ánh sáng, tối nào nàng và Quách mama cũng vào phòng đốt đèn, nay có dạ minh châu thì không cần như vậy nữa.

“Được rồi, mọi người cứ tự nhiên đi, trẫm hôm nay là khách, sao có thể áp đảo chủ nhà được.”

Hoàng thượng tươi cười, nói một câu điều hoà không khí.

Mọi người dùng thịt nướng, bên cạnh còn vài món đơn giản, An Quốc Công mang bình rượu ra, cung kính nói:

“Hoàng thượng, đây là rượu trong phủ vi thần, mời hoàng thượng nếm thử.”

Hoàng đế không khách khí, cười haha thích thú, thái giám bên cạnh cũng nếm thử một lượt rồi mới để hoàng thượng dùng thử. Mùi vị rượu tuy không ngon bằng rượu quý trong cung, khó có được là hương vị riêng của nó. Lát sau có thị vệ đến bẩm báo, vua Cát Nhĩ Tân đến tìm, hoàng thượng mới xoay người rời đi. Vừa trở về không bao lâu đã có thái giám mang dạ minh châu cùng mấy hủ rượu ngon đến thưởng cho mọi người. Lúc này không khí mới trở lại bình thường.

Phu thê An Quốc Công trở về trước, để bọn trẻ ở lại vui vẻ, mọi người đều uống được vài chung rượu, thêm rượu ban thưởng của hoàng thượng càng làm mọi người hào hứng. Uyển Lâm kiếp trước không uống nhiều rượu, nhưng rượu thời đại này quả thực rất ngon, không sợ độc hại như hiện đại, uống một lúc nàng bắt đầu ngà ngà say, lộ ra tính cách thực sự.

“Lâm tỷ tỷ, tỷ say rồi.”

Nhị công chúa lần đầu thấy Uyển Lâm như vậy, vội kêu lên.

“Tỷ không có say. Hôm nay tỷ rất vui. Vừa được uống rượu ngon, vừa được ở cùng bằng hữu như mọi người. Trước giờ tỷ chỉ có một mình, không ngờ bây giờ lại có nhiều bằng hữu như vậy.”

“Nếu vui vẻ như thế thì chi bằng Lâm nhi hát một bài được không?”

Thất hoàng tử định nói giỡn một chút, không ngờ Uyển Lâm khí thế bừng bừng đồng ý, cất cao giọng hát lên.

...

Từ đó về sau, không bao giờ có người dám ở trước mặt Uyển Lâm đề nghị nàng hát nữa. Giọng hát như giết heo kia, quả thực chỉ cần nghe một lần sẽ ám ảnh cả một đời.