Dự án với tập đoàn Chính Dương do Ngả Hi ký, người phụ trách dự án bên đối tác đột nhiên gọi điện báo nói dự án xuất hiện lỗi, muốn hủy hợp đồng. Mặc dù song phương đã ký hợp đồng, nhưng chỉ cần bỏ một khoản tiền thì có thể giải quyết chuyện hợp đồng này, so với chuyện nhỏ nhặt này, chuyện uy tín công ty quan trọng hơn nhiều.
Chỉ một câu thái độ làm việc không nghiêm túc, sẽ làm công ty mất nhiều nguồn đầu tư, Ngả Hi rất rõ chuyện này. "Ai phụ trách kiểm tra số liệu kinh doanh?" Hào Liễu quản lý nói một câu, đánh vỡ sự yên lặng trong phòng làm việc. Sau đó, Tiểu Vương đang sơn móng tay và Lê Mộc đi sau quản lý, vào phòng giám đốc. Ngả Hi không nói gì, nhưng mọi người cảm giác bị "đóng băng ba mét", có thể thấy khí tràng là thứ rất thần kì. Lê Mộc nhìn tảng băng nghìn năm trước mặt, lòng thở dài, chẳng qua là mặc quần áo đi làm thôi, làm gì còn chút dịu dàng động lòng như hôm qua, Ngả Hi chắc chắn là boss cuối, hết cứu. Trong lúc Lê Mộc cảm thán, phụ nữ nên dịu dàng mới tốt, cuối cùng Ngả Hi cũng mở miệng. "... Lấy số liệu, là để chứng minh chuyên môn, uy tín của chúng ta, tôi nói rồi, số liệu phải được kiểm tra đối chiếu nhiều lần, sai một số lẻ cũng không được..." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thể phản biện. Một khi số liệu có vấn đề, đối tác có thể sẽ có phản ứng liên đới, từ đó nghi ngờ toàn bộ dự án, tuy rằng sửa lại rất dễ, nhưng sẽ khiến đối tác có ấn tượng tiêu cực, chuyện này Lê Mộc rất rõ. Vì một sai lầm ngớ ngẩn, khả năng có thể làm công ty lỗ hơn mười triệu tệ, Ngả Hi có đầy đủ lý do để đuổi việc hai người này, nhưng bên đối tác chỉ vì một lỗi nhỏ mà cố ý muốn hủy hợp đồng, thái độ dứt khoát, cũng không hợp tình hợp lý. Ngay lập tức Ngả Hi biết, lúc ký hợp đồng, tập đoàn Chính Dương có thương lượng với nhiều bên khác, lần này có phải do bên Chính Dương cố ý hủy đồng hay không vẫn còn đang điều tra, có thể việc này liên quan đến công ty khác cạnh tranh xấu. Trong công việc Ngả Hi sẽ không thiên vị ai, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, cô sẽ không vội đưa ra kết luận, "Nếu việc này xảy ra thêm một lần, không cần đi làm nữa." Coi như đã rất khoan hồng độ lượng, "cuồng sơn móng tay" Tiểu Vương liên tục cúi đầu nhận sai... Lê Mộc nghĩ lần này nàng thật sự rất oan, nàng chỉ phụ trách sắp xếp dữ liệu, gõ gõ một chút thôi, thực sự phụ trách số liệu là "cuồng sơn móng tay" Tiểu Vương. Hơn nữa tất cả số liệu Lê Mộc đều nhúng tay vào, như vậy, bất kể là xảy ra lỗi gì, cái này đều do nàng gánh? Chuyện này dĩ nhiên không logic. Tuy rằng buồn, nhưng Lê Mộc biết rõ hiện tại không phải lúc tranh luận, Ngả Hi đang nổi nóng, nếu như nàng "trốn tránh trách nhiệm", chắc chắn là thái độ làm việc có vấn đề. Hơn nữa Ngả Hi cũng không làm khó nàng, chịu đựng, chịu đựng trước, tốt xấu gì cũng là công ty lớn, cấp quản lý vẫn có năng lực nhìn thấu mọi việc chứ? Nhưng mà quản lý bộ ngành lỗ mãng hơn Ngả Hi nhiều, vừa ra khỏi phòng giám đốc, hắn hung tợn ném cho Lê Mộc một câu, "Nếu dự án này thất bại, cô cuốn gói cho tôi!" "Tôi..." Một ly nước bất công cũng không nói, còn tát nước bẩn lên người nàng? Lê Mộc vào công ty không lâu, cũng biết quản lý bộ ngành với "cuồng sơn móng tay" Tiểu Vương có quan hệ mập mờ, đàn ông xấu xa bụng phệ, dĩ nhiên không để tình nhân gánh tội, hơn nữa Lê Mộc còn đang thử việc, ăn hiếp nhân viên mới là điều dĩ nhiên. "Quản lý, tôi đồng ý chuyện này tôi có sơ sót, lúc chị Vương đưa tư liệu cho tôi, đáng lẽ tôi nên kiểm tra đối chiếu..." Nói như vậy, không thể nghi ngờ là Lê Mộc đụng ngay nòng súng. Cuồng sơn móng tay vừa nghe Lê Mộc nói như vậy, lập tức làm nũng với quản lý, "Quản lý, anh nghe cô ấy nói chứ... em làm trong công ty lâu như vậy, có bao giờ làm sai..." "Thái độ à! Tôi thấy ngày mai cô không cần đi làm!" Lê Mộc nhanh chóng lùi về sau hai bước, thiếu chút nữa bị đầu heo phun nước bọt trúng. Phòng làm việc giám đốc. Ngả Hi đang chuẩn bị liên hệ đàm phán với bên Chính Dương, lúc này điện thoại lại vang lên. "Hi Hi, tối nay có thể ăn tối với nhau không?" "Hiện tại tôi rất bận, lúc khác." "Vậy ngày mai thì sao? Anh đến đón em." "Ngày mai cũng không rảnh..." "Đã lâu không gặp, Hi Hi, anh nhớ em." Ngả Hi quen Cao Vĩ gần hai năm, gắng gượng coi như quan hệ yêu đương, nhưng tình cảm vốn là lạnh nhạt, hơn nữa hai người ở hai nơi khác nhau, không gặp mặt còn chưa nói, điện thoại cũng càng ngày càng ít, quả thực đây không phải kiểu hai người đang quen nhau. Bọn họ quen nhau, có người nói môn đăng hộ đối xác suất kết hôn rất cao, lúc đó vừa nhìn Cao Vĩ đã chọn Ngả Hi ngay lập tức, ai cũng thích cái đẹp, hơn nữa Ngả Hi còn chín chắn, dĩ nhiên đứng đầu danh sách được đàn ông theo đuổi. Phụ nữ đẹp rất nhiều, sở dĩ Cao Vĩ cố chấp với Ngả Hi là do hắn rất ít thấy con gái tài giỏi được như Ngả Hi, vừa thích hợp làm bạn gái vừa thích hợp làm vợ, đây mới là điểm độc nhất vô nhị của cô. Ấn tượng về Cao Vĩ của Ngả Hi rất đơn giản, không thích cũng chẳng ghét, cuối cùng cô đồng ý quen Cao Vĩ, lý do rất lớn là vì đến tuổi rồi, nên chọn một chốn đi về, tiềm thức nói cho cô biết, hôn nhân giống như sinh lão bệnh tử, là người thì phải trải qua. Cứ như vậy không tính là đang quen nhau cũng hơn một năm, lần đầu Ngả Hi có suy nghĩ muốn chia tay Cao Vĩ là từ mấy tháng trước, lần đó gọi điện đột nhiên Cao Vĩ nhắc tới hai chữ "kết hôn". "Tôi còn chưa sẵn sàng, xin lỗi." Ngả Hi do dự, mặc dù đã đến tuổi bàn đến chuyện kết hôn, mặc dù cô mang mục đích kết hôn để quen nhau, nhưng cô vẫn còn do dự. Không có cảm giác, không có tình cảm mãnh liệt, ngay cả tình yêu cô với Cao Vĩ cũng không có... Tuy rằng vẫn duy trì quan hệ yêu đương với Cao Vĩ, nhưng bản chất không khác gì người độc thân. Không phải Ngả Hi thuộc chủ nghĩa độc thân, cô không chống đối với hôn nhân, ngược lại có hơi mong chờ, vì không chịu nổi cuộc sống một mình, mà kết hôn đúng lúc giải quyết vấn đề khó khăn này. Thế nhưng bản thân cô có thể tiếp nhận hôn nhân không tình yêu sao? Kết hôn với Cao Vĩ, cô chưa từng mong mỏi, một lần cũng chưa. Không muốn kết hôn, đã định trước vẫn nên cô đơn, Ngả Hi cần phải cảm thấy bản thân may mắn vì trước khi kết hôn có thể nghĩ thông suốt chuyện này. Bắt đầu cãi nhau nhiều với Cao Vĩ, cũng bắt đầu từ mấy tháng trước, vì công việc, vì sống riêng, vì kết hôn, các loại mâu thuẫn làm quan hệ của hai người thay đổi đột ngột. Cãi nhau rồi tiếp tục cãi nhau, Ngả Hi bắt đầu nói chia tay, cô kiêu ngạo nghĩ, một người đàn ông có cũng được không có cũng chẳng sao, có tư cách gì can thiệp cuộc sống của cô? Cô bắt đầu ghét Cao Vĩ, ban đầu chỉ ghét tiếp xúc thân thể, đến hiện tại, chỉ nghe giọng của hắn thôi cũng thấy khó chịu. "Tại sao không cho anh một cơ hội? Em nói em chưa sẵn sàng kết hôn, anh không ép, em không muốn bỏ việc vì anh, anh cũng hiểu, em không muốn rời khỏi thành phố A, anh cũng chủ động đến, tại sao gặp mặt em cũng không muốn?" "Cao Vĩ, chúng ta không hợp nhau, chia tay đi." Ngả Hi biết rất rõ, cô không thể nào kết hôn với người đàn ông này, không cần thiết dây dưa nữa. "Có phải em có người khác..." "Không có..." Cao Vĩ sắp điên, nhưng Ngả Hi không vội, "Vậy tại sao phải gấp gáp chia tay? Anh nghĩ không còn lý do nào khác... em không hài lòng gì về anh có thể nói... Hi Hi, anh thật sự rất yêu em..." "Không hợp là lý do, rối rắm thêm cũng không có kết quả, Cao Vĩ, anh rất tốt, sẽ tìm được người hợp với mình hơn." "Nếu chia tay, dù sao cũng nên gặp mặt chứ?" Đây là trường kì kháng chiến, thấy sắp có tình huống mới, Ngả Hi không muốn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, cô rất tự tin với năng lực biểu đạt của mình, không cần diễn trò nữa, "Không, như vậy đi." "Chuyện công việc thì sao? Dự án với tập đoàn Chính Dương xảy ra chút vấn đề, anh nghĩ anh có thể giúp em giải quyết." Cao Vĩ là tổng giám đốc bên Chính Dương, lúc ký hợp đồng, Ngả Hi còn hoài nghi Cao Vĩ ban ân huệ cho cô, hiện tại quả nhiên là vậy. "Cao Vĩ, anh không thấy làm vậy rất trẻ con sao?" "Trẻ con cũng không sao, cho anh gặp em một lần, Hi Hi, chắc là em không muốn vì chuyện cá nhân mà khiến công ty lỗ nặng chứ?"