Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 15: Đánh cược.

Lần thứ hai Lê Mộc xuất hiện ở DO, vẽ mắt khói, xém chút nữa Mạc Nhiên không nhận ra cô gái lẳng lơ cười với mình là ai.

"Tiểu Mộc, sao cậu lại đến đây?"

"Uống rượu giảm áp lực ——"

Lê Mộc ngồi xuống quầy rượu, nâng má đánh giá khách xung quanh, một bạn công tặng nàng một nụ cười xinh đẹp cuồng mị, nàng hoảng sợ thu hồi ánh mắt.

"Đây, mình mời cậu." Mạc Nhiên đưa Lê Mộc một ly cocktail, pha riêng cho nàng, trộn rất nhiều loại rượu trái cây nên mùi rượu rất nhạt, Mạc Nhiên biết tửu lượng của Lê Mộc không tốt.

Một cô gái như đong đưa cơ thể như rắn nước, gây chú ý khắp nơi, chen qua giữa đám người, ngồi xuống cạnh Lê Mộc, cười với Mạc Nhiên, "Tiểu Mạc, không mời tôi uống rượu sao?"

"Phương tổng!" Lê Mộc hoang mang rối loạn nhảy từ ghế cao xuống đất, sau đó cúi người gật đầu với Phương Hi Hàm, "Chào Phương tổng ——"

Rõ ràng là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng giả vờ làm một cô gái xấu xa, kiểu tương phản này, làm Phương Hi Hàm cảm thấy rất hứng thú, "Tan tầm, không có quan hệ cấp trên cấp dưới, không nên gọi Phương tổng."

Lê Mộc suy nghĩ một chút, nàng không có can đảm gọi tổng trùm đại loại như Hi Hi Hàm Hàm, chất phát trả lời như cũ: "Vâng, Phương tổng."

"... Nhân viên mới, tôi mời cô một ly?" Phương Hi Hàm đưa một ly rượu mạnh cho Lê Mộc, cũng cười nhìn Mạc Nhiên.

Rượu do sếp đưa, Lê Mộc không dám từ chối, nhưng rượu này cũng quá mạnh, chỉ uống một hớp đã làm Lê Mộc cay sắp bóc khói, nghẹn khóc.

"Ha ha ha... nhân viên mới thật đáng yêu..." Phương Hi Hàm nâng cằm Lê Mộc, lấy khăn giấy lau miệng giùm nàng, "Phải luyện tửu lượng thật tốt mới được, sau này xã giao không thiếu được, đây, thử ly này?"

Muốn mạng người sao, Lê Mộc lắc đầu, mạnh mẽ từ chối, may mắn có Mạc Nhiên giải vây giúp nàng. Mạc Nhiên cướp ly rượu Phương Hi Hàm đưa tới, một hơi uống cạn, "Cô muốn tìm người uống rượu, tôi uống với cô."

Xem ra cô gái nhỏ này là tình yêu trong lòng Mạc Nhiên, nhìn dáng vẻ đau lòng của Mạc Nhiên, tâm trạng của Phương Hi Hàm tốt lên, trêu hoa khắp nơi còn có một khía cạnh chung tình như vậy, thực sự khiến người ta nhìn với đôi mắt khác xưa, "Được, chúng ta thi xem ai uống được nhiều hơn, thua phải đồng ý yêu cầu của đối phương, bất cứ yêu cầu gì ——"

Trên mặt Phương Hi Hàm còn kém viết năm chữ "tôi muốn ngủ với cô", tất cả mọi người xung quanh quầy rượu trừ Lê Mộc ra đều có thể nhìn thấy Phương Hi Hàm có ý đồ với Mạc Nhiên.

Mạc Nhiên vui vẻ ứng chiến, cô rất tin tưởng tửu lượng của mình, nếu như uống thật, chắc chắn Phương Hi Hàm không phải đối thủ của cô, Mạc Nhiên chỉ chỉ Lê Mộc, "Được, nếu như cô thua, phải tránh xa cậu ấy."

"Cô tự tin quá? Cẩn thận không giữ nổi thân mình..." Phương Hi Hàm nói câu không giữ nổi thân rất lẳng lơ, vì trận đánh cược này, mọi người xung quanh vây xem không ít, dù sao Mạc Nhiên và Phương Hi Hàm đều là bảo bối của DO.

Hai người đều uống rất giỏi, Lê Mộc ôm mâm thịt bò khô trốn qua bên cạnh uống rượu trái cây coi trận chiến, sợ bị cuốn vào trận chiến không thuốc súng này.

Mạc Nhiên không phải không có lý do tự tin, tửu lượng của cô chỉ hơn chứ không kém Phương Hi Hàm, hai người uống liên tục, Phương Hi Hàm cảm thấy mình chịu không được bao lâu...

Thắng lợi trong tầm mắt, Mạc Nhiên cười uống, "Phương tổng, gắng gượng không tốt đâu."

Đường đường vừa lên chức CEO, từ trước tới giờ Phương Hi Hàm chưa từng bị nghi ngờ như vậy, hôm nay uống ói máu, cũng không chịu thua.

Đột nhiên, một giọng ca cao vút truyền đến tai...

"Một người cô đơn hai người sai..."

Đột nhiên Lê Mộc ôm micro "gào thét" trong bar, tuy rằng giọng hát rú lên điên cuồng như giết lợn, nhưng có thể nghe được, đây là sầu tình...

Cuối cùng toàn bộ khán giả vây quanh Mạc Nhiên và Phương Hi Hàm rút khỏi chiến địa, đi coi Lê Mộc...

Lê Mộc đang lục kho nhạc trong não tìm những bài hát cô đơn, xuất thủ thành văn, khiến người ta cảm thấy: Cô ấy rất cô đơn.

Mạc Nhiên nghe ra giọng của Lê Mộc, làm trò mắc cỡ chết người! Mạc Nhiên đặt ly rượu xuống, muốn đi tìm Lê Mộc, Phương Hi Hàm kéo tay cô, "Cô đi đâu? Tiếp tục đấu..."

"Lê Mộc say... tôi đi coi."

Lê Mộc vẫn hát, giọng càng lúc càng lớn, nhờ đêm nay, nàng nổi tiếng ở DO, trở thành "Tiểu Thiên Hậu cô đơn", nhưng mà, đây là lần thứ hai Lê Mộc đến DO, cũng là lần cuối cùng.

"Không được, phải đấu xong, bỏ đi giữa chừng... là thua." Phương Hi Hàm biết mình chịu không được bao lâu, không thể nghi ngờ gì nữa nếu cứ tiếp tục uống sẽ thua, nhưng lúc này được Lê Mộc giúp đỡ, dù đêm nay phải chơi xấu, nhất định cô cũng phải thắng.

"Đêm nay chị sẽ không để em cô đơn, nha?"

Wow! Tất cả mọi người đều bùng nổ, tiếng hoan hô, vỗ tay, huýt sáo...

Lê Mộc cảm thấy có người ôm eo mình, rất chặt rất chặt, mơ mơ màng màng nhìn, là một cô gái xa lạ mặc váy đen, trang điểm rất đậm, vừa nhìn, Lê Mộc bị giật mình, dù sao thì nàng rất nhát gan.

"Kiss! Kiss! Kiss!"

Bầu không khí ngày càng nóng.

Lê Mộc quá mức nhỏ nhắn xinh xắn, bị đối phương ôm vào lòng, thấy sắp bị hôn, nhưng không có sức đẩy ra, "Không muốn... không muốn..."

"Buông ra!" Mạc Nhiên rống với Phương Hi Hàm.

"Cô đi, thì thua." Phương Hi Hàm không ngại chơi xấu, chỉ cần có thể đạt được mục đích, quá trình không quan trọng.

Mạc Nhiên cố sức hất tay Phương Hi Hàm, "Được, tôi thua." Sau đó xông vào đám người...

Kết quả thách đấu rất ô long*, Mạc Nhiên Phương Hi Hàm nghìn ly không gục, Lê Mộc quần chúng vây xem uống mấy ly rượu trái cây, ngược lại say mù.

*Mượn từ "own goal" trong tiếng Anh, có nghĩa là sút bóng vào lưới nhà.

"Mình đưa cậu về..." Mạc Nhiên kéo tay Lê Mộc vòng cổ mình, bà cô nhỏ uống rượu kém, uống hai ly say không nói, còn làm khổ nhau. Mạc Nhiên là một người rất sĩ diện, đêm nay bị "Tiểu Thiên Hậu cô đơn" làm xấu hổ, sau này không bao giờ để Lê Mộc uống rượu một mình nữa.

"Không! Mình muốn... uống..." Lê Mộc quậy.

"Cô đừng nên lo cho cô ấy..."

Phương Hi Hàm cản Mạc Nhiên, cô mất thời gian quyến rũ cô gái này lâu như vậy, chờ đến đêm nay, làm sao để cô gái này bỏ đi được? "Chấp nhận thua cuộc, cô muốn nuốt lời à?"

"Cô không thấy cậu ấy uống say sao? Tôi đưa cậu ấy về nhà trước... Nếu tôi chấp nhận rồi sẽ không nuốt lời."

"Tôi chỉ biết là từ bây giờ, đêm nay cô là người của tôi." Phương Hi Hàm bước tới ôm eo Mạc Nhiên, nhỏ giọng thì thầm, "Tôi đợi không được... thuê người đưa cô ấy về, chúng ta đi khách sạn..."

Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn Phương Hi Hàm, một tay lấy điện thoại ra định gọi Hồ Tiểu Uyển... lúc này điện thoại của Lê Mộc vang lên.

Điện thoại hiện lên: A Tây.

"Khi nào cô về?"

Đã chín giờ ba mươi, Ngả Hi luôn do dự, vẫn nên bấm gọi Lê Mộc...