Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 40: Lều.

Du lịch là cách tốt nhất để hiểu một người, có thể thực sự là như vậy, Ngả Hi chưa bao giờ cảm thấy mình có thể tâm sự nỗi lòng với Lê Mộc, nhưng sự thật thì khác, quan hệ của hai người vô thức trở nên ấm áp.

Trong thang máy.

"Cô nhìn cô mồ hôi đầm đìa..."

Lê Mộc mới vừa đóng gói hành lý, hơn nữa tâm trạng hưng phấn, hoạt động một chút thì đổ mồ hôi, nàng tùy tiện lấy khăn tay ra, đưa tay lau mồ hôi trên mặt.

"Cẩn thận chút!" Ngả Hi vội vàng nắm cổ tay Lê Mộc, vết thương trên mặt Lê Mộc chỉ mới đóng vảy, nếu lau như vậy thì lại bị thương nữa, "Trên mặt còn vết thương... muốn có sẹo lắm à...."

"Cô quan tâm tôi sẽ bị sẹo sao?" Tuy rằng không biết Ngả Hi nói như vậy xuất phát từ tâm trạng gì, nhưng Lê Mộc rất thích cảm giác được cô chăm sóc, một loại cảm giác được người mình thích quan tâm.

Ngả Hi cầm khăn tay nhẹ nhàng lau trán Lê Mộc, giúp nàng lau mồ hôi, về phần tại sao quan tâm? Quan tâm lẫn nhau, Ngả Hi không phải người có ý chí sắt đá, cô có thể nhìn ra Lê Mộc quan tâm mình, nói quan tâm tới quan tâm lui giống như là làm bộ làm tịch quá mức, nhưng sống một mình lâu, kì thực thiếu thốn nhất là sự quan tâm.

"... Giờ tôi xấu xí lắm à?"

"Không có..." Ngả Hi hiểu ý cười, "Có hơi... dễ thương."

Gương mặt Lê Mộc ủ rũ, nói một hơi: "Ừ, tôi biết dễ thương là xấu xí..." Nói dễ thương dịu dàng là nói lời vô nghĩa, đó là khi người ta bí từ, trong cái xã hội nhìn mặt này, có trăm ngàn lời nói chỉ dùng để khen ngợi nhau.

Rầu rĩ một lúc, Lê Mộc cắn răng đột nhiên kéo cánh tay Ngả Hi, tim bỗng đập nhanh kỉ lục, căng thẳng: "Nếu Hồ Tiểu Uyển dám cười tôi xấu, cô phải đứng về phía tôi!"

Lê Mộc mặc váy áo không tay, Ngả Hi mặc quần dài áo không tay, cánh tay chạm cánh tay, da thịt kề cần như có một loại ma thuật gì đó, làm lòng người rung động, Lê Mộc muốn nhích tay xuống bàn tay Ngả Hi, sau đó nắm tay cô, nhưng cuối cùng Lê Mộc không đủ can đảm thực hiện ý tưởng của mình, nhưng chỉ kéo như vậy cũng rất hạnh phúc.

Ngả Hi không có chống cự, ngược lại nhích tới gần hơn, phải biết rằng trời nóng nực hai cánh tay kề nhau cũng không thoải mái, nhưng tất cả hành động giống như tự phát, hai người thuận theo tự nhiên kề vai sánh bước.

"Trẻ con..." Thang máy ngừng lầu một, Ngả Hi cười nói một câu, sau đó kéo hành lý.

Lê Mộc giành trước, "Tôi kéo!"

"Thực ra lần đầu tiên đến đây, tôi cố ý lấy vali đè chân cô."

Ngả Hi thần thông quảng đại, chậm rãi nói: "Tôi biết, không phải hồi trung học cô cũng thích làm chuyện như vậy sao?"

...

Lê Mộc lo Hồ Tiểu Uyển chế giễu nàng, đó là lo xa, mấy hôm nay Bán Tiên bận bịu chuẩn bị lễ cưới, may mắn Mạc Nhiên không nuốt lời, thực sự có chuyến xe đưa đón đặc biệt.

Vấn đề là chuyến xe đặc biệt này... thực sự không phải người bình thường có thể mời được.

"Hi ~, lên xe đi, mỹ nữ ~"

Phương tổng vẫn phóng đãng cười như mọi khi, làm Lê Mộc và Ngả Hi có hơi hỗn loạn, Lê Mộc nhíu mày nhìn Mạc Nhiên, Hồ Bán Tiên không đến, thế nào mà sửa thành kéo Phương tổng tới.

Mạc Nhiên quan sát Ngả Hi, tuy rằng đã gặp vài lần, nhưng lần này mang theo suy nghĩ khác quan sát, đây là cô gái Lê Mộc thích, nhất định phải để ý hơn. Ngược lại thì Lê Mộc sợ hãi, ánh mắt Mạc Nhiên nhìn Ngả Hi, không lẽ... không lẽ Mạc Nhiên cũng thích Ngả Hi!

Mạc Nhiên cũng nhíu mày nhìn Lê Mộc, tay phải đưa ra cửa xe làm cử chỉ "ok" với Lê Mộc, tươi cười đầy ẩn ý.

Lê Mộc vuốt trán, tình cảnh này giống như là nàng bày trò lừa gạt Ngả Hi, còn dẫn theo đồng bọn... Chẳng lẽ không phải một chuyến du lịch thuần khiết sao? Ngày thường sớm chiều ở chung cũng không cọ ra chút tia lửa nào, đi chơi một chuyến thì có thể thay đổi gì?

Đây vốn là một chuyện tình đơn phương không có kết quả, chí ít, Lê Mộc nghĩ sẽ không có kết quả gì... Nhưng ngay cả vậy, nàng cũng muốn tranh thủ điều gì đó, suốt một tháng, lòng Lê Mộc ở trong tình trạng rất rất rối, đồng thời, không biết khi nào mới kết thúc.

"Sếp tổng làm tài xế cho các cô, không chào đón sao?"

Mặc kệ trong bụng có chào đón không, biểu hiện ra mặt là phải chào đón, nhưng về mối quan hệ của Mạc Nhiên và Phương Hi Hàm, Lê Mộc cũng hiểu đại khái, trừ nàng và Hồ Tiểu Uyển, Mạc Nhiên chưa từng duy trì quan hệ bạn bè trong sáng với các cô gái khác.

Mạc Nhiên thật là cao tay, đến Phương tổng cũng bắt được, Lê Mộc suy nghĩ lại thì đổi ý, lúc trước Phương Hi Hàm còn quyến rũ cả nàng... Thật ra thì, mấy cô gái trong xe này, ai cũng từng bị Phương tổng dụ...

Khi đến nơi, Phương Hi Hàm đòi ở khách sạn, Mạc Nhiên muốn ở lều cạnh biển, hai người không chịu nhường nhau, Lê Mộc Ngả Hi bị hai người làm đau đầu.

"Hai người muốn ở đâu?" Phương Hi Hàm vứt vấn đề cho Lê Mộc Ngả Hi.

Ngả Hi không thấy vấn đề này có gì phải cãi ầm ĩ, thích ở khách sạn thì ở khách sạn, thích ở lều thì ở lều, cô đưa ra một câu trả lời trung lập, "Vậy chia ra."

Chia ra? Lẽ nào Phương tổng chỉ đơn thuần ra biển để ngắm mặt trời mọc sao, cũng quá trong sáng đi.

Lê Mộc tán thành ý kiến của Ngả Hi, nói chung nàng sẽ theo Ngả Hi.

Mạc Nhiên thì thầm vào tai Phương Hi Hàm.

Phương tổng thỏa hiệp, "Ở lều cũng được... coi như trải nghiệm cuộc sống."

"Tôi cũng ở... lều." Lê Mộc nghiêng đầu hỏi Ngả Hi, câu trả lời của Ngả Hi mới là then chốt, "Nếu cô muốn ở khách sạn, tôi cũng không có vấn đề."

Nghe ở lều hai mắt Lê Mộc tỏa sáng, Ngả Hi không muốn làm nàng mất hứng, hơn nữa, Ngả Hi cũng chưa thử ngủ qua đêm trên bờ cát, có thể sẽ giống lần trải nghiệm ngồi cáp treo, cô rất đồng ý câu Lê Mộc thường nói, cuộc sống là phải trải nghiệm.

Cuộc sống quá mức nặng nề khô khan, con người sẽ trở nên buồn bực cáu gắt, cuộc sống của Ngả Hi giống như bữa sáng không thay đổi của cô, mọi thứ đều lặp lại một cách tuần hoàn, vậy nên Lê Mộc đánh bậy đánh bạ xông vào cuộc sống khép kín của cô, giống như một luồng gió mới.

"Thôi, tôi cũng ở lều."

Vào khách sạn sắp xếp xong hành lý, cũng sắp đến giờ cơm tối, có rất nhiều nhà hàng phong cách trên bãi biển, không thực sự cao cấp, nhưng đa số thoải mái, có hương vị riêng, là một nơi rất tốt để đến thư giãn.

Bốn người chọn một nơi có cửa sổ ngồi xuống.

Mạc Nhiên chỉ chỉ ngoài cửa sổ, "Tôi đi thuê lều trước, Tiểu Mộc, cậu đi với mình đi."

"Ừ... Phương tổng, vậy hai người gọi món trước đi..." Lê Mộc đưa thực đơn cho Ngả Hi, "Chúng tôi sẽ quay lại ngay."

Sau khi Mạc Nhiên và Lê Mộc ra ngoài, Phương Hi Hàm hào hứng nhìn Ngả Hi, "Cô không nhìn ra thật à?"

"Cái gì?"

"Lê Mộc... bỏ đi, ăn gì cũng được, tôi mời."

Ngả Hi cúi đầu im lặng, tay cầm ly nước, Phương Hi Hàm nói rất có hàm ý, nhưng cô không muốn tiếp tục đề tài này, có một số việc vừa giống như biết rõ vừa giống như không rõ, Ngả Hi cũng bối rối, tại sao cô cảm thấy Lê Mộc... hay là nói cô với Lê Mộc... làm sao biết chứ? Mọi thứ chỉ là ảo tưởng cá nhân.

"... Nghe Tiểu Uyển nói, cậu đánh nhau với người khác vì Ngả Hi?" Một người bình thường không dám nói lớn tiếng, lại có thể đánh nhau giữa đường, nếu Lê Mộc không có vết thương trên mặt làm chứng, Hồ Tiểu Uyển nói Mạc Nhiên cũng không tin.

Nói tới thì giận, không phải đánh nhau, rõ ràng là bị người ta ăn hiếp, "Đừng nói nữa, cậu mới nói gì với Phương tổng mà cô ấy lại đồng ý ở lều?" Lê Mộc rất tò mò, vì sao Mạc Nhiên luôn có cách khiến người khác làm theo ý mình, chỉ chọc ghẹo khua môi múa mép là được.

"Cậu muốn biết thật à?"

Lê Mộc gật đầu

"Mình nói... nghe tiếng sóng biển "yêu" sẽ rất có cảm giác."

Nghe được chữ kia mặt Lê Mộc đỏ bừng ngay lập tức, Mạc Nhiên luôn có thể nói chuyện rất xấu hổ thành chuyện bình thường như ăn cơm, thế nên khi thuê lều, Lê Mộc không thể nhìn thẳng vào mấy cái lều này... Nhất là khi nghĩ đến tối nay Mạc Nhiên và Phương tổng ở trong lều...

"Một cái đôi, một cái đơn."

Lê Mộc sửa lại: "Chúng ta có bốn người."

"Mình biết." Giọng Mạc Nhiên rất khẳng định.

Mạc Nhiên và Phương tổng nhất định là ở lều đôi, tính như vậy cũng không sai, ít ra cũng còn một cái lều đơn... Chờ chút! Lê Mộc đột nhiên thông suốt, Mạc Nhiên và Phương tổng ở chung, vậy nàng và Ngả Hi cũng có thể ở chung, "... Vậy phải thuê hai cái lều đôi."

Lê Mộc còn đang thấy hổ thẹn vì bản thân tính toán bỉ ổi, Mạc Nhiên vẫn kiên trì một đôi một đơn. "Chút về thì nói chỉ còn hai cái lều thôi, biết không?"

"Ý cậu nói, mình với cô ấy... hai người tụi mình ở cái đơn?!"

"Giờ mới hiểu à..."