Nơi làm việc, Lê Mộc lắc lắc cái cổ hoạt động gân cốt, Ngả Tình ở nhà hai người hai ba ngày, và có dự định ở lâu hơn nữa, Lê Mộc ngủ sô pha ba ngày, cảm giác cái cổ cũng không phải của mình. "... Đưa tài liệu này cho giám đốc Ngả." Chân Lê Mộc nổi gió, xông pha tới trước mặt quản lý Triệu, tích cực nhận việc, "Quản lý, tôi đi tôi đi!" Đứng ngoài cửa kính, Lê Mộc không gõ cửa ngay, mà trốn ở một góc kín lén nhìn vào trong, Ngả Hi đang cúi đầu xem tài liệu, khí chất thanh nhã đẹp như tranh vẽ. Nhíu mày, nhắm mắt, cắn môi, Ngả Hi để tài liệu xuống, một loạt biểu cảm nhỏ bé cũng bị Lê Mộc nhìn thấy, nàng tùy ý gõ cửa một cái thì đi vào. "Chuyện gì?" Ngả Hi ngẩng đầu thấy Lê Mộc, hỏi: "Sao cô lại tới đây?" "Tôi đem tài liệu đến cho cô." Lê Mộc đặt tài liệu trên bàn, ly cà phê còn đang bốc hơi nóng, tuy rằng ở nơi làm việc không thích hợp nói chuyện riêng tư, nhưng Lê Mộc thấy khuôn mặt Ngả Hi hơi tái nhợt, nhịn không được quan tâm, "Có đau không?" Ngả Hi nghe không rõ Lê Mộc nói câu sau là gì, đưa tay cầm ly cà phê, "Ừ, không có việc gì thì ra ngoài đi." Đang chuẩn bị uống, Lê Mộc dám "đoạt" lấy cái ly trong tay cô, "Không nên uống cà phê trong thời gian hành kinh!" "Tôi... tôi đi pha đường đỏ cho cô." Lê Mộc cầm cái ly đi phòng nước. Trước khi đi, Lê Mộc cố ý tăng nhiệt độ điều hòa lên, tuy rằng thoạt nhìn chỉ là tiện tay làm, nhưng quả thực rất tri kỉ, thành thật mà nói, Lê Mộc "ung dung thản nhiên" quan tâm, làm Ngả Hi cảm động rất nhiều lần. "Cám ơn." Nước đường đỏ cũng đem tới, Lê Mộc còn chưa đi, Ngả Hi không thể làm gì khác ngoại trừ hỏi: "Còn có chuyện gì sao?" "Tôi nhìn cô uống hết thì đi." "Lê Mộc..." Ngả Hi muốn nhắc nàng ở đây là phòng làm việc, nhưng không có cách nào từ chối Lê Mộc quan tâm mình, "Sao cô biết tôi..." Đối với người mình quan tâm, sẽ để ý từng chút một, chưa kể đây là những ngày quan trọng trong tháng, Lê Mộc nhìn bên cạnh không có người lạ, lôi cái ghế ngồi xuống cạnh Ngả Hi, tay chống lên bàn, nâng má nhỏ giọng nói với Ngả Hi: "Vì... vì sáng nay cô làm dính trên bồn..." "Phụt..." Ngả Hi vừa uống một hớp đường đỏ, trực tiếp phun lên mặt Lê Mộc, "A, kì quá..." Ngả Hi rút khăn giấy hoang mang rối loạn lau mặt cho Lê Mộc, vốn định nói "xin lỗi", nhưng biểu cảm của Lê Mộc thực sự là muốn bị dạy dỗ. Lê Mộc đưa mặt tới gần Ngả Hi hơn, tiện cho cô lau, mắt cong cong toe toét cười, "Tôi giỡn thôi." "Tởm quá, tự lau đi." Lê Mộc nhận khăn giấy từ Ngả Hi, cố ý cầm tay cô, tuy rằng chỉ có hai giây, lại truyền đạt rất nhiều thứ. Ngả Hi rụt tay lại, trốn tránh ánh mắt nóng cháy của Lê Mộc, mỗi lần Lê Mộc nhìn cô như vậy, đều làm cô thấy lo lắng mơ hồ, "Lê Mộc... ở đây là công ty." Ở công ty thì không được như vậy, có nghĩa là ở nhà thì có thể? Ngả Hi nói giống như dung túng trá hình, hai người đều nhận ra hàm ý này, Ngả Hi muốn giải thích, nhưng có thể giải thích gì chứ? "Vậy... tôi về làm việc." Lê Mộc đang cảm thấy đắc chí vì đột phá nho nhỏ của mình, hôm nay can đảm nắm tay cô, ngày mai có thể sẽ tiến thêm một bước... chỉ cần Ngả Hi không chống cự, một ngày ngào đó, khoảng cách sẽ ngày càng gần. Trở lại bàn làm việc, không khí phòng kế hoạch dường như không đúng lắm, cảm giác "gió thổi mưa giông trước cơn bão", Lê Mộc biết chắc là xảy ra chuyện quan trọng, súng bắn chim đầu đàn, tuy rằng không biết chuyện gì, nhưng duy trì im lặng thì tốt hơn. "... Vậy, không ai đi được sao?" Quản lý lặp lại nhiệm vụ đi công tác một lần nữa, Lê Mộc đã hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, trời nóng ai không muốn ngồi phòng máy lạnh, chuyện công tác nào có ai bằng lòng đi. "Mà lần này trợ lý của giám đốc Ngả lại xin nghỉ..." Quản lý đau đầu, không thể đổ lỗi nói mọi người không nhiệt tình được, dù sao hoàn thành công việc của mình cũng đã căng thẳng, đừng nói là phải gánh việc ngoài phận sự. Giám đốc? Giám đốc! "... Giám đốc Ngả có đi không?" "Trợ lý của giám đốc Ngả xin nghỉ, ngay lúc thiếu một người biết rõ dự án, nhưng tuần này công việc của mọi người cũng tương đối nhiều." Lê Mộc nhìn xung quanh, quả nhiên không ai muốn đi, lòng tràn đầy vui vẻ giơ tay lên, rất sợ nhiệm vụ tuyệt vời này rơi vào tay người khác, "Quản lý, để... để tôi đi cho?" "Cô đi, công việc tuần này của cô kịp tiến độ không? Hơn nữa, dự án này cô cũng không tham gia, kế hoạch cũng không biết." Trong nháy mắt Lê Mộc từ người kiệt sức lười biếng hóa thành người liều mạng làm việc, nghiêm túc gật đầu, "Quản lý yên tâm đi, bảo đảm tiến độ công việc không chậm lại, về dự án, tối nay tôi sẽ xem hết." Tuy rằng Lê Mộc không phải là một ứng viên lý tưởng, nhưng không có ai chịu đi, "Vậy khổ cực cô rồi." "Không cực! Không cực!" Khổ hay không chỉ có mình biết, khi tất cả mọi người rời công ty, một mình Lê Mộc vội vàng đẩy nhanh tiến độ công việc, đi công tác cũng không có ai làm thế phần công việc của nàng. Ngả Hi lái xe dừng ngay con đường quen thuộc, mọi khi Lê Mộc đều ở đây chờ cô, vô tri vô giác biến thành thói quen, về nhà với nhau mua thức ăn với nhau ăn cơm với nhau, lúc nào Lê Mộc cũng thích đùa mấy câu đê tiện, mặc kệ công việc trong ngày mệt mỏi bao nhiêu, sau giờ làm việc lại bừng bừng sức sống. Chờ bốn mươi phút, nhìn kim đồng hồ đeo tay chỉ hướng sáu giờ, rốt cuộc Ngả Hi chờ không được nhắn tin cho Lê Mộc, "Hôm nay tăng ca à?" Qua mười phút Lê Mộc mới phát hiện tin nhắn, từ khi đi biển về Ngả Hi và nàng rất ít khi nhắn tin với nhau, đây là lần đầu tiên Ngả Hi chủ động nhắn tin cho nàng từ sau khi đi biển, trong nháy mắt, uể oải tan thành mây khói, Lê Mộc trả lời tin nhắn: "Ừ, tối nay tôi về." Vẫn không yên lòng, Lê Mộc gọi điện thoại cho Ngả Hi, "Hôm nay tôi không về nấu cơm, tôi gọi đồ ăn bên ngoài cho cô... Nhớ phải ăn." "Lê Mộc, cô không cần như vậy..." Giống như Lê Mộc coi việc nấu ăn cho cô là nghĩa vụ của mình, Ngả Hi có lý do nào để công khai chấp nhận việc này? "... Giống như trước kia được không?" So với hiện tại, Lê Mộc càng hy vọng Ngả Hi có thể giống như trước, hai người sống chung hòa thuận, còn hơn bây giờ quan tâm cũng phải lưỡng lự nhìn trước ngó sau. Ngả Hi cúp điện thoại, nhìn tên số điện thoại "bốn mắt chim bìm bịp", dựa đầu vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như trước kia? Lê Mộc, cả hai chúng ta đều không thể trở về như trước kia. Tăng ca đến chín giờ, Lê Mộc ôm một chồng tài liệu dày cộm về nhà, nàng mang kính ngồi làm việc, mở đèn đọc suốt đêm. Có lẽ Ngả Hi biết tại sao Lê Mộc cố ý giành đi công tác, ban đêm cô tỉnh lại ba lần, lặng lẽ mở hé cửa phòng ra một cái khe nhỏ, đèn phòng khách sáng. Bốn giờ sáng, rốt cuộc Lê Mộc chịu không nổi ngủ gục, mí trên mí dưới mệt mỏi khép lại, ngược lại Ngả Hi mất ngủ, cô mở cửa phòng đi ra ngoài, thấy Lê Mộc nằm vật trên sô pha chân xếp hình chữ bát (八), trên mặt còn úp một xấp tài liệu... Lấy tài liệu khỏi tay nàng, Ngả Hi nhẹ nhàng nâng chân Lê Mộc lên ghế, xếp nàng nằm ngay ngắn lên ghế, sau đó đắp chăn cho nàng, khuôn mặt khi ngủ vừa mang vẻ bướng bỉnh vừa nghiêm túc, Lê Mộc rất chăm chỉ và ngoan cố, trung học là vậy, bây giờ vẫn như vậy. "... Tôi thích cô..." "... Đừng ghét tôi..."