Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 77: Xấu hổ.

"Chị ấy ham chơi, đi khách sạn nên không chịu dẫn Dương Dương theo..."

Bàn cơm yên lặng, chỉ còn lại tiếng ho của Lê Mộc, dần dần, tiếng ho của Lê Mộc cũng ngừng lại, bầu không khí càng kì lạ hơn. Cô và dượng vẻ mặt phức tạp nhìn nhau, quên ăn, cô em họ đang chuẩn bị thi đại học thì đỡ kính, ánh mắt đờ đẫn hiếm khi hiện lên vẻ ranh mãnh, bị nhìn chằm chằm Lê Mộc hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

"Tiểu Mộc, ngày mai con... hẹn hò với bạn trai à?" Cô Lê Mộc lên tiếng trước, việc hẹn hò này... mọi người đã ngầm thừa nhận là đi khách sạn! "Quen bạn trai sao không nói với cô một tiếng, con này... cô còn định giới thiệu đối tượng cho con đó."

Khi dọn đến đây Lê Mộc lấy lý do ở tạm, cô nàng còn chưa biết tình huống cụ thể của nàng, "Không... không, cô, Dương Dương nghe lầm rồi, con nói là ngày mai đi coi phòng! Đúng, coi phòng! Không phải con nói đi tìm phòng mới sao, vừa lúc cuối tuần rảnh..."

"Con đừng tìm phòng gấp, chúng ta là người một nhà, coi như ở nhà nhau,... do ở nhà cô không quen hay do đồ ăn không hợp khẩu vị à?"

"Không không, cô tốt với con nhất ~"

Lê Mộc bóp cái trán đầy mồ hôi, âm thành khen thưởng tính linh hoạt của mình, cuối cùng dời trọng tâm câu chuyện, không nghĩ tên tiểu quỷ kia quá cố chấp! Còn nhấn mạnh: "Mẹ, chị nói xạo, cô giáo nói nói xạo là trẻ hư... Chị ấy muốn đi khách sạn, còn nói con nít không chơi được, nên mới không chịu dẫn Dương Dương theo... Dương Dương không có nghe sai..." Thằng bé nói xong còn uất ức.

Kìm nén, còn chút nữa là Lê Mộc phun ra hai ngụm máu, máu nhuộm bàn ăn! Lê Mộc rất muốn lấy đùi gà chặn miệng thằng nhỏ, nói với nó nhiều như vậy nhưng nó chỉ nhớ kĩ hai chữ "khách sạn", sau này lớn lên chắc chắn khó lường, là yêu tinh hại người.

Sau đó, bầu không khí lại trở về giai đoạn đầu, thậm chí còn quỷ dị hơn, Lê Mộc chỉ có thể giả ngu giả ngốc nói: "Bướng bỉnh, sáng mai con dẫn Dương Dương đi chơi, chiều con đi coi phòng cũng được, ha ha... canh hôm nay rất ngon..."

Nói xong, Lê Mộc chuẩn bị múc canh, mới phát hiện... hôm nay không có nấu canh...

Trên bàn cơm, trừ thằng nhỏ đầu sỏ, vẻ mặt của ba người kia đều là "hiểu rồi"...

Lê Mộc sợ cô mình lại thêm mắm thêm muối với mẹ Lê, cắn răng cường điệu một lần nữa: "Cô, cô đừng hiểu lầm con nha, con không có bạn trai thật, ngày mai con định đi coi —— phòng." Lê Mộc dùng giọng chuẩn phát âm nhấn mạnh hai chữ "coi phòng".

Không giải thích, bọn họ tỏ vẻ "hiểu rồi", giải thích, là giấu đầu lòi đuôi. Lê Mộc bất lực, nàng không giỏi nói xạo.

Vậy, buổi chiều mới đi "coi phòng" được.

Tuy rằng đã cuối tháng chín, nhưng nhiệt độ vẫn chưa giảm hoàn toàn, ánh mặt trời rất nóng. Lê Mộc dẫn đứa bé đến quảng trường Nhất Hào gần nhà đi dạo, một lớn một nhỏ đều mang kính râm, nhìn rất phong cách, nhưng chưa đi được mấy bước Lê Mộc đã không muốn nhúc nhích, nàng ngồi xuống cái ghế dưới bóng cây nghỉ ngơi, hai chân tréo nguẩy, Dương Dương thì đứng bên cạnh xem mấy đứa con trai chơi ván trượt, nhìn chăm chú.

Lê Mộc rảnh rỗi nhắn tin cho Ngả Hi:

—— Em đang ở quảng trường Nhất Hào, chị qua đây không? Trưa ăn thịt nướng chung ~

—— Đợi chút, chị đến ngay.

—— Vợ ~~~ hôn cái ~~~ *hôn hôn*

"Chị ơi, em cũng muốn chơi ——" Dương Dương chỉ mấy người đang chơi ván trượt, kéo tay áo Lê Mộc.

"Lại kia chơi cầu trượt đi, ngoan nha ~"

"Em muốn chơi cái đó! Không cho em chơi... chiều nay em sẽ đi theo chị đi khách sạn..."

Cô ơi, cô sinh được thần đồng rồi nè...

"Dương Dương không dễ thương gì hết, em mà nói "khách sạn" nữa, chị sẽ không chơi với em!" Khách sạn, sẽ trở thành lịch sử đen tối của Lê Mộc suốt đời này, không thể nghi ngờ.

"Người đẹp, chơi trượt ván không?"

Lê Mộc ngồi đó, đã có người đến bắt chuyện.

"Em muốn chơi em muốn chơi!" Sau đó Dương Dương đi theo tên con trai xa lạ.

Lê Mộc gào thét "tiểu tổ tông", không có biện pháp, chỉ phải đi theo.

Dương Dương đẩy ván trượt chơi vui vẻ, đúng lúc, giảm bớt chuyện cho Lê Mộc, để tên tiểu quỷ này khỏi phải nói chuyện "khách sạn" trước mặt nàng.

"Người đẹp, không chơi sao?"

"Không —— chơi ——" Lê Mộc ngẩng đầu, liếc tên con trai kia, nhưng dù sao nàng đang đeo kính râm, cũng nhìn không ra.

"Tôi dạy cô nha ~"

Lê Mộc phóng khoáng tháo kính, sau đó khinh thường nói: "Tôi biết chơi."

Lê Mộc bước chân phải lên ván, chân trái đạp mượn lực, đẩy tới, thực ra nàng cũng không rành lắm, hồi đại học có chơi, nhưng học rồi thì không dễ quên, tuy rằng trượt không ổn lắm, Lê Mộc gắng gượng cũng trượt hết một vòng.

"Chị giỏi quá à!"

Người mà đắc ý thì dễ hí hửng, Lê Mộc vốn như đứa con nít, trượt thành nghiện, nhìn thềm dốc mười lăm độ trước mặt, cảm thấy mình có thể khống chế...

Lê Mộc đẩy ván trượt xuống, vừa lúc thấy Ngả Hi đến, quần jean bó màu sáng và áo sơ mi đơn giản, dù hôm nay cô chỉ mang một đôi giày trắng đế bằng, nhưng dáng người vẫn cao gầy như cũ, tỷ lệ chiều cao đó, thì chắc chắn mặc cái gì cũng đẹp. Vừa thấy Ngả Hi, toàn bộ sự chú ý của Lê Mộc tập trung dồn vào người cô, sau một lúc mới phát hiện tốc độ ván trượt càng lúc càng nhanh, bánh xe cán trúng vỏ trái cây, mất trọng tâm, cả người ngã chúi về phía trước.

Điều cấm kị nhất vào lúc này là không nên lấy tay chống xuống dất, nhưng phản ứng đầu tiên của nhiều người sẽ là như vậy, Lê Mộc cũng không ngoại lệ, hét một tiếng "A..."

Lê Mộc ngã xuống đất, phản ứng đầu tiên là: Mất mặt quá! Phản ứng thứ hai: Đau tay quá...

Lê Mộc đột nhiên bị ngã làm Ngả Hi sợ hãi, cô chạy tới, lúc này đã có vài người vây quanh Lê Mộc, Ngả Hi chen vào, ngồi xổm xuống: "Tiểu Mộc, ngã trúng đâu rồi?! Đau không..."

Ngã thì đương nhiên phải đau, mới đầu Lê Mộc không quá để ý, còn cười nói: "Không sao, chút nữa thì hết."

Ngả Hi đỡ nàng đứng dậy, Lê Mộc mới cảm thấy sai, hình như cánh tay...

"Đau... hình như gãy..."

"Giờ đi bệnh viện!" May là đậu xe gần đây.

"Dương Dương, đi theo..." Tuy Lê Mộc đau đớn vô cùng, nhưng vẫn không thể quên tiểu tổ tông.

Đăng kí, chụp hình, gãy tay, bó bột.

Nhìn cánh tay phải như bị phế, Lê Mộc rưng rưng hủy phòng khách sạn mới đặt online tối qua, lỡ phòng tình thú xa hoa, ngược lại phòng bệnh thì có thể được ở vài ngày, giường to tròn biến thành giường bệnh trắng cứng, mùi hoa hồng cũng bị thay bằng mùi thuốc khử trùng, lòng Lê Mộc suy sụp đâu chỉ một chút.

"Còn đau không? Lớn rồi còn vô ý như vậy..." Lê Mộc nói gãy tay làm Ngả Hi lo sợ.

"Làm sao bây giờ?" Lê Mộc dùng bàn tay trái chỉ chỉ "phiên bản to hơn" của cánh tay phải, chấn thương xương thì một trăm ngày, bác sĩ nói ít nhất phải một tháng mới có thể tháo bột.

"Cái gì mà làm sao bây giờ?"

Cố tình lại bị thương tay phải, làm gì cũng không tiện, đừng nói là đi làm, "Tạm thời không được rồi, không đi làm được."

"Vậy đừng đi làm." Ngả Hi cúi người dùng ngón tay nhéo mũi Lê Mộc, một hành động hết sức cưng chiều, "Chị nuôi em."

Trong nháy mắt hạnh phúc bùng lên, Lê Mộc muốn ôm cô, nhưng "cánh tay tàn phế" nằm ngang trước ngực, thật vướng bận!

Ngả Hi nhìn thấu tâm tư của nàng, nhưng vẫn không dám ôm nàng, cánh tay mới băng bó xong, không dám lộn xộn, "Em đừng cử động mạnh, đói bụng không, chị đi mua gì đó cho em ăn."

Từ khi vào viện đến giờ vẫn chưa ăn gì, được nhắc lại vấn đề đã bị nàng ném ra sau lưng. Cô nàng đến một lần, thấy tình huống của nàng, lập tức gọi báo cho mẹ Lê, đến mức mẹ Lê đang đi du lịch cũng ngựa không ngừng vó trở lại thành phố A gấp.

Dưới nhà ăn, Ngả Hi mua hai hộp cơm bình thường, điều kiện của bệnh viện, chỉ đành chấp nhận.

"Ngả Hi... là cô thật à?"

"Phương tổng..." Ngả Hi quay người, thấy Phương Hi Hàm cũng đang xách hai hộp cơm.

"Sao cô lại ở đây?" Gặp Ngả Hi ở đây, Phương Hi Hàm vẫn có hơi bất ngờ, nhìn dáng vẻ của Ngả Hi chắc cũng đang chăm sóc bệnh nhân. "Ai vào viện sao?"

"Lê Mộc bị gãy tay, nhập viện ở đây."

"Trùng hợp vậy... Mạc Nhiên bị gãy chân, cũng nhập viện ở đây."

Giọng của Phương Hi Hàm giống như đang nói, trùng hợp vậy trưa nay nhà tôi cũng ăn thịt bò khoai tây, Ngả Hi không biết nên trả lời thế nào.