Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Bạn Trai

Chương 17

Editor: Mee

Beta: Cà phê muối

-----Đọc tại truyenwiki1.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----

Tác giả có điều muốn nói: Mọi người bình luận nhiều hơn đi aaa! Về sau có vài chương nói đến chuyện hồi cấp ba đó!

Trong một thời gian dài, nhận thức của Tiêu Xuyên về Lương Độc Thu có chút hiểu lầm.

Ví dụ như hồi cấp hai sau khi vừa khai giảng, Tiêu Xuyên cảm thấy Lương Độc Thu rất giả tạo, nhìn thấy liền phiền, rồi sau khi quen thuộc hơn, Tiêu Xuyên lại bắt đầu cảm thấy Lương Độc Thu rất thanh cao, vì thế dù Lương Độc Thu đứng cạnh hắn, Tiêu Xuyên vẫn cảm thấy mình cách Lương Độc Thu rất xa.

Cho đến khi họ ở bên nhau.

Khi mới yêu đương, Tiêu Xuyên còn chưa biết Lương Độc Thu thực chất không giống vậy, hai người khi bên nhau cũng không khác biệt lắm, vì thế đoạn thời gian đó Tiêu Xuyên mỗi ngày đều tự mình nói chuyện, nếu không phải mỗi đêm Lương Độc Thu đều chúc hắn ngủ ngon, Tiêu Xuyên còn cho rằng bọn họ chẳng yêu đương gì hết.

Phải nói là từ lúc yêu, Lương Độc Thu rất hòa hợp với hắn, mà Lương Độc Thu đối với hắn còn rất tốt, hơn cả những người yêu trước của Tiêu Xuyên. Vì thế sau một thời gian ngắn, dù Tiêu Xuyên rối rắm không hiểu được thái độ của Lương Độc Thu, hắn đã bị Lương Độc Thu chiều hư rồi.

Tiêu Xuyên bắt đầu không mua bữa sáng nữa, vì Lương Độc Thu sẽ mang cho hắn.

Nhà hai người không cùng đường, đúng ra mà nói thì nhà Lương Độc Thu cách trường gần hơn, vì thế Tiêu Xuyên mỗi ngày không thể không đúng bảy giờ xuất phát, nếu không sẽ không bắt được xe buýt, đến muộn.

Mùa hè còn đỡ, Tiêu Xuyên có thể tự tỉnh, còn mùa đông hắn không dậy nổi, hoặc có tỉnh thì cũng không muốn rời giường, vì thế mùa đông hàng năm Tiêu Xuyên thường đến muộn.

Về sau Tiêu Xuyên không thể đến muộn nữa, hắn vì ngủ thêm mấy phút mới bỏ bữa sáng, rửa mặt xong liền lao xuống cầu thang bắt xe buýt, bình thường có thể đến trường kịp lúc.

Nhưng ngày một ngày hai không ăn còn được, ngày nào cũng không ăn sáng thì người sắt cũng chịu không nổi, vì thế năm lớp 12 trong tiết thể dục mùa đông , Tiêu Xuyên ngất xỉu.

Lần đó là Lương Độc Thu đưa hắn đi phòng y tế, ở đó cùng hắn truyền nước hết một tiết. Anh còn bị giáo huấn một trận, đến bạn mình chưa ăn sáng cũng không biết.

Lúc ấy Tiêu Xuyên nằm trên giường, tay phải cắm kim chỉ có thể nằm nghiêng, hắn nghe được giáo y* nói như vậy, cả người lúng túng xấu hổ, căn bản không dám nhìn Lương Độc Thu, thầm nghĩ giáo y có thể nhanh nhanh trật tự không, miễn cho hắn xấu hổ chết ở phòng y tế.

*giáo y: 校医 giáo viên trực phòng y tế

Lần đó để lại ấn tượng quá sâu với Lương Độc Thu, vì thế mùa đông đầu tiên họ ở bên nhau, Lương Độc Thu nhận việc đem bữa sáng cho Tiêu Xuyên. Vì muốn mua sữa đậu nành Tiêu Xuyên thích, Lương Độc Thu còn cố ý đi sớm, sợ đến muộn lại hết mất.

Tiêu Xuyên mới đầu không biết đó là do Lương Độc Thu mua, hắn không uống, về sau Lương Độc Thu không nhìn nổi, thừa dịp tan học ít người chuyển cho hắn tờ giấy nói việc này, Tiêu Xuyên mới bắt đầu ăn bữa sáng đó.

Tiêu Xuyên biết đây là của Lương Độc Thu tặng, không có nghĩa người khác biết đây là bữa sáng bạn trai hắn mua cho, vì thế trong mắt người khác chỉ biết là Tiêu Xuyên bình thường mặt than tính cách đại biến, vậy mà bắt đầu ăn bữa sáng người thầm mến tặng.

Cũng vì thế, sau đó trên bàn Tiêu Xuyên đầy đồ ăn, hắn thấy là đau đầu, còn không biết ai tặng nên không trả lại được, đành phải đưa hết cho Ngô Bộ Hoa bọn họ ăn.

Lúc đầu Tiêu Xuyên không nhận thấy khác thường, dù sao lúc nào mặt Lương Độc Thu cũng thế, rất khó dựa vào biểu cảm mà đoán được tâm tình của anh, mà Lương Độc Thu cũng không khác lắm so với bình thường nên Tiêu Xuyên liền yên lòng, không lo lắng rằng Lương Độc Thu sẽ khó chịu khi người khác tặng đồ cho hắn nữa.

Sau đó Tiêu Xuyên phải trả giá đắt.

Lúc đó là tiết thể dục, sau khi kết thúc làm nóng người, giáo viên thể dục để họ tự do hoạt động, Ngô Bộ Hoa không chịu ngồi yên, cũng không quan tâm người khác có đồng ý hay không, người khác đã đi học còn gọi họ ở lại chơi bóng.

Tiêu Xuyên đương nhiên phải tham gia, dù sao đây cũng là trường học, hắn không thể dính lấy Lương Độc Thu, chẳng thà cũng Ngô Bộ Hoa chơi bóng cho vui.

Mùa đông mặc quần áo hơi nhiều, Tiêu Xuyên sợ ảnh hưởng đến mình phát huy, sau khi lấy bóng thuận tay đem quần áo để ở phòng dụng cụ, định chơi xong quay lại lấy. Ai biết chơi được một nửa không thấy bóng dáng Lương Độc Thu đâu, Tiêu Xuyên cũng không còn tâm trí nữa, nói với Ngô Bộ Hoa một tiếng rồi xoay người đi phòng dụng cụ lấy quần áo, định về phòng học tìm Lương Độc Thu.

Lương Độc Thu tay lạnh, đến mùa đông lại càng lạnh, Ninh thành mùa đông rét mướt, Tiêu Xuyên nghĩ Lương Độc Thu không chịu nổi gió lạnh ngoài sân thể dục nên đã về phòng học.

Dù Tiêu Xuyên nghĩ như nào, hắn cũng không đoán được mình lại bị người giữ ở phòng dụng cụ, không phải là người thầm mến hắn, mà là bạn trai danh chính ngôn thuận của hắn.

"Sao vậy?" Tiêu Xuyên nhìn mặt Lương Độc Thu bị lạnh đến đỏ bừng, thoạt nhìn có chút chật vật, không giống học bá cấm dục chớ lại gần thường ngày, nhất thời không nhịn được cười ra tiếng, "Cố ý ở chỗ này chờ anh?"

Tiêu Xuyên 16 tuổi lần đầu yêu đương, rất nhiều chuyện không hiểu, câu kiểu tán - tỉnh như này vẫn là học trên mạng, cố ý nói để gia tăng tình thú.

Hắn nghĩ là Lương Độc Thu không hiểu, vì thường ngày Lương Độc Thu thể hiện ra ngoài bộ dạng một lòng đọc sách thánh hiền, vì thế Tiêu Xuyên tưởng rằng Lương Độc Thu không hiểu, hắn còn chuẩn bị giải thích.

Nhưng Lương Độc Thu là Lương Độc Thu, anh căn bản không để cho Tiêu Xuyên có cơ hội nói, tay đóng cửa phòng dụng cụ lại, tay còn lại đè Tiêu Xuyên lên tủ quần áo.

Lương Độc Thu giữ tay Tiêu Xuyên, một đường hôn lên.

Trước đây không phải họ chưa từng hôn qua, cũng từng hôn lưỡi, tuy là vậy, Tiêu Xuyên vẫn bị Lương Độc Thu dọa sợ, quên cả giãy dụa.

Ngoài cửa không biết truyền đến tiếng cười nói của ai, còn có tiếng bóng vào rổ, cửa phòng dụng cụ thậm chí còn không khóa, lúc nào người bên ngoài cũng có thể vào. Lương Độc Thu lại mất lí trí thường ngày, bình tĩnh đè Tiêu Xuyên ra hôn.

Lúc này Tiêu Xuyên vẫn chưa hiểu chuyện gì có thể khiến Lương Độc Thu lỗ mãng như vậy, nhưng hắn không gây trở ngại, thỏa hiệp với Lương Độc Thu, vì thế còn hé miệng cho Lương Độc Thu hôn càng thoải mái hơn.

Sau đó Tiêu Xuyên bị cắn.

Lương Độc Thu cắn mạnh, Tiêu Xuyên rất nhanh nếm được mùi vị - máu tanh, máu tươi tràn vào cả khoang miệng Tiêu Xuyên khiến hắn chau mày, không nhịn được đẩy Lương Độc Thu ra.

Tiêu Xuyên không lau máu, lưỡi liếm qua, xác định miệng vết thương vẫn còn chảy máu, nhíu mày càng sâu.

"Lương Độc Thu." Tiêu Xuyên ôm mặt bạn trai, kề trán, không hỏi anh vì sao làm vậy, ngược lại còn ôn nhu cúi đầu hôn môi, nói, "Sao lại không vui? Ai bắt nạt em?"

Lương Độc Thu ôm lấy Tiêu Xuyên, vùi mặt vào vai hắn, thanh âm rầu rĩ, "Anh."

"??" Tiêu Xuyên nghe vậy hoang mang, kêu oan uổng, "Anh làm gì? Không đúng, anh bắt nạt em lúc nào?!"

Lương Độc Thu không trả lời Tiêu Xuyên, chỉ hỏi hắn, "Còn có thể cắn tiếp được không?"

"..." Tiêu Xuyên nhớ lại cảm xúc bị cắn vừa rồi, không nhịn được rùng mình, trong lòng tự hỏi Lương Độc Thu thế này là sao, vậy mà muốn cắn người.

Nhưng hắn không từ chối Lương Độc Thu, buông tay để Lương Độc Thu nhìn thẳng mình, đỏ mặt đưa miệng đến gần Lương Độc Thu, than thở, "Cắn cũng được, nhưng em nhẹ thôi nhé, vừa mới chảy máu đó..."

Tiêu Xuyên chưa nói xong đã bị Lương Độc Thu che miệng lại, tiếp theo áo Tiêu Xuyên bị kéo xuống, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

Giây tiếp, trong ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Xuyên, Lương Độc Thu há miệng cắn lên.

Lương Độc Thu cắn mạnh hơn, Tiêu Xuyên đau đến hít khí.

"Tiêu Xuyên, quá nhiều người thích anh, em không vui." Đầu lưỡi Lương Độc Thu liếm vết cắn, giọng thấp xuống, "Em không nghĩ lại có nhiều người thích anh đến vậy."

Tóc Lương Độc Thu hơi dài, Tiêu Xuyên bị cọ qua có chút ngứa.

Hắn định nói với Lương Độc Thu mấy người nữa dù có thích hắn đi nữa, hắn cũng sẽ không thích họ, nhưng lời đến bên miệng, Tiêu Xuyên lại cảm thấy Lương Độc Thu không phải muốn nghe những lời đó.

Vì thế Tiêu Xuyên dừng lại, nói câu, "Anh chỉ thích em."

"Ừm, em cũng thích anh." Lương Độc Thu tiếp tục liếm dấu răng trên xương quai xanh Tiêu Xuyên, nói tiếp, "Chỉ thích anh."

Điều này khiến Tiêu Xuyên thấy ngoài ý muốn, vì hắn bên Lương Độc Thu mấy tháng rồi, theo lý thuyết là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, nhưng mọi hành động của Lương Độc Thu lại làm Tiêu Xuyên lo sợ, sợ Lương Độc Thu không thực sự thích hắn.

Bây giờ Tiêu Xuyên mới biết là hắn suy nghĩ nhiều.

"Lo em chê cười, Lương ca, anh còn lo em không thích anh." Nói đến việc này, mặt Tiêu Xuyên lại đỏ, có chút ngượng ngùng, hoàn toàn không giống Tiêu ca trong miệng người khác, "Vì thế anh còn mất ngủ mấy hôm, lại không dám tới hỏi em."

Lương Độc Thu cuối cùng cũng dừng việc liếm - hôn, ngẩng đầu nhìn Tiêu Xuyên, ánh mắt cuối cùng cũng trở nên lấp lánh, "Sao lại thế được? Em thích anh nhất."

Nghe được Lương Độc Thu nói nhiều câu thích như vậy, trong lòng Tiêu Xuyên cũng bình tĩnh lại, ngậm cười nhìn Lương Độc Thu, trêu chọc nói, "Thích bao nhiêu cơ?"

"Thích đến mức tương lai nhất định phải có anh." Lương Độc Thu thấy Tiêu Xuyên cười, tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng Tiêu Xuyên bị mình cắn, "Tiểu Xuyên, chúng ta đi xăm đi?"

Cuối tuần, Tiêu Xuyên trốn tự học tối, cùng Lương Độc Thu bắt xe đến một tiệm xăm khá nổi tiếng, mất vài giờ để xăm tên Lương Độc Thu trên người.

Ngược lại trên người Lương Độc Thu cũng nhiều thêm một chữ Xuyên.